Sau khoảng hai mươi phút, tất cả những đồ vật trong phòng ký túc xá có thể phản chiếu hình ảnh đều bị lục tung lên, xếp thành hàng theo giá trị. Từ chiếc laptop trị giá bảy, tám nghìn tệ đến chiếc gương nhỏ miễn phí tặng kèm khi mua quần áo online, không thứ nào bị bỏ sót.

Số lượng bùa trừ tà mà Hồ Thù Dư mang theo có hạn, cô ấy dán bùa theo thứ tự giá trị của đồ vật, từ cao xuống thấp, để ma quỷ không thể xâm nhập.

Quan Liên Liên nhìn tấm bùa dán trên điện thoại của mình, ánh mắt có hơi thèm thuồng: "Cảnh sát Hồ, có thể dán một tấm lên người tôi được không?"

Hồ Thù Dư liếc nhìn cô ấy một cái: "Loại ma này không nhập vào người, nó chỉ có thể di chuyển trong bề mặt gương, không cần thiết đâu."

Quan Liên Liên tiếc nuối nói: "Vậy à…"

Khoảng hai, ba chục món đồ đã được dán bùa, nhưng bùa đã hết. Hồ Thù Dư lấy từ trong túi ra một chiếc búa nhỏ bằng đồng vàng, không nói một lời, cô ấy bắt đầu đập vỡ những chiếc gương còn lại. Tiếng kính vỡ loảng xoảng vang vọng khắp phòng ký túc, âm thanh đập bể đồ đạc vang lên không ngừng khiến ba cô gái trong phòng 303 sợ đến mức tim đập thình thịch.

Lý Tĩnh nuốt nước bọt, với thiện ý nhưng không mong đợi câu trả lời, cô ấy đề nghị: "Ờ… có cần chúng tôi giúp gì không?"

"Không cần," Hồ Thù Dư vừa đập đồ vừa không quay đầu lại, "Cái búa này được chế tạo để đối phó với mấy con quỷ gương. Khi tôi đập, mặt gương sẽ không thể chứa ma quỷ được nữa. Nếu các cô đập lung tung, gương vỡ thành nhiều mảnh thì ngược lại sẽ giúp quỷ có thêm chỗ trốn."

Ba cô gái nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Họ không hiểu, nhưng Chúc Vấn Thiện thì lập tức nhận ra sự lợi hại của chiếc búa này.

Cô từng gặp quỷ gương khi còn nhỏ. Lúc đó, cô đập vỡ gương và mặt kính vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều phản chiếu hình ảnh của con quỷ đó, lớn nhỏ khác nhau, xa gần khác biệt. Ngay lập tức, những tiếng cười điên cuồng của con quỷ trong gương vang lên khắp căn phòng nhỏ, âm thanh dồn dập, gần như làm màng nhĩ của cô vỡ tung. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Lúc ấy, Chúc Vấn Thiện không chịu nổi nữa, đấm một cú vào gương, kéo con quỷ ra từ một mảnh vỡ nhỏ. Con quỷ vô cùng kinh ngạc, không đề phòng nên bị cô nắm lấy đầu kéo ra ngoài. Nhưng vì một phần thân thể đã ở bên ngoài thế giới thực nên nó đã khôi phục lại kích thước ban đầu, trong khi mảnh gương quá nhỏ, không đủ để toàn bộ cơ thể nó thoát ra.

Đối với những linh hồn phải dựa vào môi trường để tồn tại, vật chứa ma quỷ cũng có thể gây tổn hại cho chúng. Các mảnh vỡ sắc bén dễ dàng đâm vào hồn phách của con quỷ gương.

Vì vậy, nó chỉ có thể trợn to mắt nhìn, bị mắc kẹt ở đó mà không thể động đậy. Nó liên tục phát ra những tiếng gào thét kinh hoàng.

Anh trai cô nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy tới phá cửa nhà vệ sinh, sau đó nhìn thấy cô ngã ngồi trên đống mảnh vỡ, tay phải chảy máu ròng ròng. Anh vội vàng bế cô ra ngoài để băng bó vết thương. Khi cô trở lại nhà vệ sinh, con quỷ đã biến mất không biết từ bao giờ.

Sau này, có đôi lúc cô tự hỏi mình, nếu người khác không có khả năng kéo quỷ ra ngoài như cô thì khi gặp phải quỷ gương, bọn họ sẽ phải làm thế nào.

Bây giờ được nhìn thấy tận mắt, có vẻ như bộ phận điều tra các sự kiện đặc biệt này cũng không tồi. Không chỉ có nhiều bùa trừ tà cung cấp cho nhân viên, bọn họ còn nghiên cứu ra không ít thứ mới mẻ để đối phó với ma quỷ.

Trước đó, Lâm Tri Duật đã nói gì với cô nhỉ?

“Vấn Thiện à, cháu cứ xem như đến đây để thấy cách chúng tôi bắt ma bằng khoa học, vui vẻ giải trí thôi.”

Bắt ma bằng khoa học.

Chúc Vấn Thiện liếc nhìn Hồ Thù Dư đang vung búa đầy thành thục, chiếc búa màu vàng rực rỡ vẽ nên những vệt linh khí trong không trung.

Cái này mà là khoa học sao?

Mặt gương vỡ nát, xen lẫn với đủ thứ lộn xộn trên mặt đất. Hồ Thù Dư một tay cầm búa, tay kia chống hông, ngồi trên ghế thở dốc.

Phương Lan Hinh rụt rè hỏi: "Cảnh sát Hồ, cô đã đập hết mấy thứ này rồi, sao con quỷ… vẫn chưa xuất hiện?"

Hồ Thù Dư cũng cảm thấy khó hiểu, cô ấy lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay: "Trong phòng của các cô còn thứ gì có thể coi là gương nữa không?"

Lý Tĩnh nhìn đống đồ vỡ tan tành, khó xử đáp: "Chỉ có bấy nhiêu thôi."

Hồ Thù Dư suy nghĩ một chút rồi đặt búa xuống, lại lấy la bàn ra tính toán một lần nữa. Mặt la bàn không khác gì so với lần trước, cô ấy nhướng mày, phát ra một tiếng "tặc" đầy khó chịu, bực bội nói: "Quỷ nhỏ mà biết trốn ghê nhỉ!"

Cô ấy liếc nhìn Chúc Vấn Thiện, nhưng thấy cô chỉ cúi đầu nhìn đống đổ nát trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì. Hồ Thù Dư thầm thở dài trong lòng, lắc đầu nghĩ thầm, dựa vào một tân binh chỉ có mắt âm dương thì làm được gì đây.

Nếu là bình thường, không tìm thấy quỷ thì chỉ cần dùng bùa chiêu quỷ để gọi nó ra là được. Nhưng tình huống hôm nay khá đặc biệt, nếu cô ấy dùng bùa chiêu quỷ thì sẽ cạn kiệt linh lực, không đủ để đấu với con quỷ gương. Còn Chúc Vấn Thiện chỉ là một người bình thường không có linh lực, đến lúc đó lại trở thành gánh nặng.

Haizz, giá mà Giang Sơ Vận ở đây thì tốt biết mấy.

Hồ Thù Dư tính toán trong lòng, định gọi điện hỏi xem trong cục có ai rảnh rỗi đến hỗ trợ hay không.

Cô ấy lấy điện thoại ra, vừa định nhắn tin hỏi người trong nhóm thì nghe thấy giọng nói của người bên cạnh: "Chị Thù Dư, vẫn còn một thứ chưa đập."

Ngón tay Hồ Thù Dư dừng lại, nhìn về phía Chúc Vấn Thiện, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Chúc Vấn Thiện khẽ mỉm cười, cô bất ngờ vươn tay ra, nhanh nhẹn và khéo léo tháo chiếc kính râm trên sống mũi của Hồ Thù Dư xuống rồi dùng sức ném mạnh vào đống mảnh vỡ dưới đất.

Hồ Thù Dư sững sờ trong giây lát, ánh mắt vô thức dõi theo chiếc kính rơi xuống. Chiếc kính hàng hiệu đắt đỏ vừa mua mấy ngày trước của cô ấy rơi vào đống lộn xộn, "bụp" một tiếng giòn tan, kính không vỡ, nhưng một luồng khí đen nhanh chóng thoát ra từ bên trong.

Hồ Thù Dư không kịp ngạc nhiên vì chuyện quỷ gương lại trốn trong kính của mình, cô ấy lập tức đứng dậy, tay lục lọi trong túi tìm bùa chú.

Chúc Vấn Thiện nhìn chằm chằm vào đôi mắt nửa mở nửa nhắm của Hồ Thù Dư, vốn được che giấu dưới chiếc kính râm và đang dán hai miếng băng gạc. Lông mày cô khẽ nhướng lên.

Thì ra là làm phẫu thuật mắt, bảo sao cứ đeo kính mãi.

Còn ba nữ sinh kia thì không bình tĩnh được như hai người. Bọn họ chỉ là người bình thường, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy. Ba giọng nữ cao vút đồng loạt vang lên trong phòng, Lý Tĩnh thét lên "Quỷ kìa", Quan Liên Liên thì không ngừng hét "Mẹ ơi!", duy chỉ có Phương Lan Hinh là im lặng hơn, nhưng nếu không có dáng vẻ như sắp ngất đi thì sẽ tốt hơn. ( truyện trên app T Y T )

Chúc Vấn Thiện nhắc nhở: "Các cô vào nhà vệ sinh trốn đi."

Chân của Lý Tĩnh vẫn chưa mềm nhũn, định kéo hai người bạn của mình đi trốn. Nhưng bỗng nhìn thấy luồng khí đen phình to lên, trong chớp mắt đã bao trùm lấy ba người, khiến trước mắt bọn họ tối sầm.

Hồ Thù Dư tìm được bùa trừ tà, nhanh chóng niệm chú truyền linh lực vào bùa. Lá bùa bay vào trong luồng khí đen, ngay lập tức làm tan biến màn sương đen, lộ ra bốn người đang ôm chặt lấy nhau.

Được thấy ánh sáng một lần nữa, Lý Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua Quan Liên Liên ở bên phải vẫn còn run rẩy, không nhịn được mà an ủi: "Chưa sợ đến mức ngu người đấy chứ?"

Sau đó, bên trái cô ấy vang lên một giọng nói quen thuộc: "Huhu, suýt nữa thì ngu người thật."

Lý Tĩnh giật mình, quay đầu nhìn thấy một Quan Liên Liên mặt mày nhăn nhó muốn khóc, lại quay đầu sang bên kia, nhìn thấy Quan Liên Liên ở bên phải cũng đang nắm chặt tay của cô ấy, sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên. 

Lý Tĩnh: …

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play