Hồ Thù Dư thản nhiên đáp: "Xe của chị đắt tiền thế này, loại quỷ hại người như nó không xứng ngồi lên."
Chúc Vấn Thiện cảm thấy cũng có lý, thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ hay ho hơn: "À, thì ra là vậy, hay là trói nó bên ngoài xe để nó bay theo xe luôn nhỉ?"
Hồ Thù Dư: o. O
Qủy gương: O. o
Trong đầu một người một quỷ đồng loạt hiện lên một suy nghĩ giống hệt nhau:
Nghe đi, lời cô nói có phải tiếng người không đấy!?
Con quỷ gương sau khi bị còng tay đã trở nên yếu ớt, không dám hé răng nói lời nào. Hồ Thù Dư đẩy nhẹ kính râm, cố gắng che giấu sự bối rối của mình: "Ờm, như thế thì hơi tàn nhẫn với quỷ thật, với lại... ừm, chúng ta sẽ bị bộ trưởng Lâm mắng cho coi."
Chúc Vấn Thiện lặng lẽ nhìn cô ấy nửa giây rồi nở một nụ cười: "Em chỉ đùa thôi."
Thì ra là nói đùa.
Hồ Thù Dư thở phào nhẹ nhõm: "Haha, chị biết ngay mà. Lên xe đi, chúng ta về thôi."
Khóe miệng của Chúc Vấn Thiện vẫn giữ nguyên độ cong: “Vâng.”
Trên đường trở về, Hồ Thù Dư nhận được một cuộc điện thoại. Cô ấy không đeo tai nghe mà trực tiếp bắt máy, đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, cô ấy đã vui vẻ hỏi: "Giang Sơ Vận? Bên cậu xong việc rồi à? Khi nào về thế?"
Nghe thấy tên của một thành viên trong nhóm, Chúc Vấn Thiện lập tức chú ý.
Âm thanh ở đầu dây bên kia hơi trầm, khàn khàn, nghe có vẻ mệt mỏi, giọng điệu lạnh lùng, chậm rãi nhưng êm tai, vừa dịu dàng lại vừa khiến người ta có cảm giác xa cách:
"Tôi sắp lên tàu cao tốc, chắc là sáng mai sẽ đi làm bình thường."
Hồ Thù Dư "chậc" một tiếng, một nửa là cười đùa trên nỗi đau của người khác, nửa còn lại là cảm thông: "Cậu đúng là đáng thương thật, vừa đi công tác về mà đã phải đi làm tiếp, hôm nay mới là thứ hai mà. À, nghe nói là các cậu đi tìm di tích liên quan đến Tiền Long, có phát hiện gì không?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Giang Sơ Vận: "Không, đó chỉ là một con rắn nhỏ thành tinh từ trăm năm trước, vì thích nuốt tiền đồng nên được dân làng gọi là Tiền Long, chứ không phải con vật được ghi chép trong《di kiên chi cảnh》 ."
Hồ Thù Dư: "Vậy các cậu có tìm được tiền không?"
Giang Sơ Vận hỏi gì đáp nấy: "Theo lời dân làng nói, sau khi con rắn chết được vài ngày thì lũ lớn ập đến, sào huyệt của nó bị nước lũ cuốn trôi không còn một dấu vết nào. Sau trận lũ, số tiền được tìm thấy đã bị dân làng chia nhau hết. Bọn tôi đi hỏi thăm khắp nơi thì tìm được một nhà dân, họ bảo tổ tiên nhặt được một đồng tiền, coi đó là báu vật gia truyền..."
Hồ Thù Dư nôn nóng hỏi: "Thật không đấy?"
Giang Sơ Vận im lặng vài giây: "Không rõ là thật hay giả, nhưng đội trưởng Phùng đã mua lại rồi."
Chúc Vấn Thiện thấy Hồ Thù Dư mím môi nhịn cười, cuối cùng không nhịn được nữa mà cười phá lên.
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng đến mức Chúc Vấn Thiện tưởng anh đã cúp máy. Đợi đến khi Hồ Thù Dư cười xong, Giang Sơ Vận mới lên tiếng: "Nghe bộ trưởng Lâm nói có người mới tới."
Chúc Vấn Thiện chớp mắt, liếc nhìn Hồ Thù Dư.
Hồ Thù Dư ra hiệu bảo cô im lặng: "Đúng vậy, có người mới tới, cậu tò mò lắm à? Ngày mai gặp là biết thôi. Hôm nay lại không đợi được mà gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình, thật không giống tác phong của đại đạo sĩ Giang nhà chúng ta tí nào."
Đạo sĩ?
Chúc Vấn Thiện bắt được từ khóa này.
Giọng của đại đạo sĩ Giang vẫn đều đều, không hề bị dao động trước lời trêu ghẹo của cô ấy: "Chỉ thuận miệng hỏi thôi. Lần này gọi cho chị là vì Minh Ý không liên lạc được với chị, nhờ tôi nhắn chị về nhà một chuyến."
Nụ cười trên mặt Hồ Thù Dư lập tức tắt ngúm, cô ấy trả lời vài tiếng "ừm ừm" qua loa rồi định cúp máy: "Tôi biết rồi, cậu còn chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy đây." ( truyện trên app T Y T )
Giang Sơ Vận: "Không còn."
Hồ Thù Dư lập tức cúp máy, quay sang nói với Chúc Vấn Thiện: "Ngày mai em sẽ gặp cậu ấy, người này không chỉ đẹp trai mà tính cách cũng tốt, chắc chắn sẽ chu đáo với người mới hơn chị."
Chúc Vấn Thiện nói: "Vậy thì tốt quá. Nhưng em hơi tò mò, sao chị Thù Dư lại gọi anh ấy là... đạo sĩ?"
Hồ Thù Dư giải thích: "Em cũng biết rồi đấy, giới huyền môn của chúng ta phân ra làm nhiều nhánh, chủ yếu là năm nhánh: Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc. Người bình thường cũng có thể học được, nhưng không có linh mạch thì không sử dụng được linh lực, đa số chỉ học cho vui mà thôi."
"Linh mạch, giải thích theo kiểu của khoa học thì nó cũng giống một loại gen di truyền. Người bình thường, trừ khi xảy ra đột biến gen hoặc là may mắn có cơ duyên thì mới có thể khai mở linh mạch, bước vào huyền môn."
"Nhưng khả năng này rất thấp, vậy nên bây giờ trong giới huyền môn chỉ còn mấy gia tộc chúng ta tự chơi với nhau. Thật ra thì thành phố Hải Châu cũng xem như là đông, chứ những địa phương nhỏ thì ít người lắm. Tiện đây chị tự giới thiệu luôn, gia tộc của chị thuộc nhánh tướng thuật, cho nên từ nhỏ chị đã học về phong thủy, xem tướng số gì đó rồi..."
Vì vậy mới có thể sử dụng la bàn.
Hồ Thù Dư tiếp tục nói: "Còn nhà họ Giang thuộc Sơn thuật, tức là đứng đầu trong ngũ thuật của Đạo gia. Bộ môn này có độ khó cao, gần giống tu tiên, đòi hỏi sự hợp nhất giữa con người và thiên nhiên, yêu cầu tu luyện rất khắt khe. Nghe nói từ khi sinh ra, con cháu có linh mạch của nhà họ Giang đã được gửi đến chỗ các bậc tiền bối để tu luyện, rất thần bí, chị cũng không rõ lắm."
"Chị chỉ nghe các bậc tiền bối gọi Giang Sơ Vận là tiểu đạo sĩ nhà họ Giang nên gọi theo, Giang Sơ Vận cũng không phản đối gì."
Chúc Vấn Thiện gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Nghe có vẻ lợi hại thật."
Nhắc đến lợi hại, Hồ Thù Dư lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong ký túc xá của Phương Lan Hinh. Có lẽ là vì hai người vừa mới tán gẫu, đề tài còn nóng hổi, bầu không khí cũng khá tốt nên Hồ Thù Dư cảm thấy đã đến lúc nói ra thắc mắc ở trong lòng mình:
"À, chị có một câu hỏi... tất nhiên, nếu không tiện thì em không cần trả lời." Hồ Thù Dư nhìn Chúc Vấn Thiện: "Lúc nãy trong ký túc xá... sao em có thể chạm vào con ma đó?"
Dù bọn họ là người trong giới huyền môn nhưng vẫn là con người, mà người và ma thuộc hai chiều không gian khác nhau. Đa số ma không gây hại cho con người cũng vì chúng không thể vượt qua ranh giới không gian để tác động đến thế giới thực, trừ khi có chấp niệm rất sâu. Do đó, ngược lại, con người cũng không thể dễ dàng chạm vào ma.
Tất nhiên, bọn họ có thể dùng linh lực để tác động qua các phương tiện trung gian, ví dụ như chế tạo bùa chú có thể gây ảnh hưởng đến ma, hoặc dùng còng tay đặc chế để còng tay ma lại, lúc đó có thể chạm vào nhau. Vì thế, bọn họ thường sử dụng một số phương pháp sau đây để bắt ma: chờ đến khi ma có sự kết nối với thế giới thực rồi thừa cơ bắt nó; dùng các vật dụng đặc biệt để kéo ma tạm thời quay về dương gian rồi bắt nó; hoặc làm phép thu ma vào các vật chứa... tất cả đều rất phiền phức.
Còn kiểu có thể dễ dàng chạm tay vào ma như Chúc Vấn Thiện... Hồ Thù Dư chưa từng nghe qua.
Cô ấy tò mò không tả nổi, nhưng Chúc Vấn Thiện chỉ bình thản đáp: "Em cũng không rõ, chắc là do thể chất."
Lại là thể chất à? Hình ảnh lá bùa bốc cháy trên tay Chúc Vấn Thiện chợt lóe lên trong đầu Hồ Thù Dư, cô ấy tự hỏi, rốt cuộc đây là loại thể chất gì mà lại kỳ lạ đến vậy.
Cô ấy không kìm được mà hỏi thêm một câu: "Vậy còn... anh trai em thì sao?"
Chúc Vấn Thiện đáp: "Anh trai em chỉ là người bình thường, nhưng có thể nhìn thấy ma."
Thấy Chúc Vấn Thiện có vẻ dễ nói chuyện, Hồ Thù Dư lại được voi đòi tiên: "Anh trai em có linh lực không?"
Chúc Vấn Thiện khẽ lắc đầu, không nói gì.
Hồ Thù Dư: ?
Vậy là "không biết" hay là "không có" đây?
A a a, cô ấy thật sự rất muốn biết, nhưng hỏi thêm nữa thì có vẻ hơi thất lễ, dù sao thì hai người cũng mới quen nhau chưa được bao lâu... Hồ Thù Dư đấu tranh tư tưởng một hồi, sau đó chợt nghĩ ra một cách hay:
Đi hỏi bộ trưởng Lâm, hỏi đến khi nào ông ấy chịu trả lời thì thôi!
Cô ấy tính toán trong đầu, không để ý đến nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên môi người ngồi cạnh.