Trọng sinh trở lại cao trung, không cẩn thận đụng phải kẻ điên mà mọi người vừa nghe đến tên của hắn, đều sẽ sợ hãi đến run rẩy, cô nên làm gì bây giờ? Còn có thể làm gì nữa? Phải dỗ dành!
Dù sao cô biết tên điên này không chịu nổi cô làm nũng, chỉ cần cô làm nũng với hẳn thì cái nguyên tắc gì cũng đều không còn.
Tiểu ngọt văn siêu ngọt ngào
Nhân vật chính: Trịnh Thanh Di x Lục Bạc Nghiêu
Một câu tóm tắt: Không cẩn thận trở thành bạch nguyệt quang của cố chấp cuồng.
Bản Edit: Hoàn 98 chương + 8 chương ngoại truyện
Tiến độ ra chương: Tùy vào nhiệt lượng của đọc giả 🫠
Trích đoạn 1:
Cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn. Trong mắt cô bây giờ toàn bộ đều là sự quyến luyến và ái mộ dành cho người mình yêu. “Thực xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu mà mình đã tưởng tượng lung tung, nhưng mà cái này mình hoàn toàn không thể kiểm soát được. Nghiêu Nghiêu, chắc là cậu không biết, từ khi mình bắt đầu thích cậu, mình đã nghĩ đến chuyện tương lai của hai ta, dự định sinh bao nhiêu đứa con, thậm chí tên con là gì mình đều đã nghĩ ra rồi.”
“……"
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Cô thấy vẻ mặt của Lục Bạc Nghiêu cứng đờ trong giây lát.
“Lá gan của cô cũng rất lớn? Còn dám tưởng tượng chuyện đó với tôi?”
Trích đoạn 2:
Ngón tay lạnh như băng làm cho cả người Trịnh Thanh Di mất tự nhiên mà run lên một cái. Sau đó cô nghe thấy một thanh âm vừa trầm thấp vừa dịu dàng nói với cô: “Không phải muốn mình đối xử tốt với cậu sao? Như vậy đủ tốt không? Cậu muốn mình đối tốt với cậu, mình liền đối tốt với cậu, mình ngoan như vậy, cậu thích không?"
Trịnh Thanh Di: “......”
Một chút đều không cảm động, ngược lại còn thấy đáng sợ là thế nào?
Thiếu niên dùng ngón tay nâng cằm cô lên một chút, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: “Về sau, đừng có mẹ nó vì cái chuyện vớ vẫn này mà chạy đến chỗ lão tử khóc lóc nữa, hiểu chưa?"
“……”
Hả? Sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt rồi.
“Còn có......” Hắn thu lại nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cũng đừng tới tìm lão tử làm phiền nữa!" Hắn nói xong liền buông cằm cô, xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên để lại cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Quả nhiên bệnh thần kinh chính là bệnh thần kinh, bệnh thần kinh làm sao có thể ôn nhu được chứ.