Trịnh Thanh Di âm thầm đánh giá xung quanh, nhìn phòng học với bốn bức tường được quét vôi trắng, chữ viết trên bảng đen còn chưa lau. Cây bạch quả ngoài sân đã bắt đầu đâm chồi non, có một hai cành vươn đến bên cửa sổ. Tiếng nói chuyện ồn ào của học sinh xung quanh, trong số đó có vài gương mặt quen thuộc, nhưng nhiều năm đã trôi qua, cô cũng không còn nhớ rõ tên họ nữa.
Trong lúc nhất thời, cô không thể phân biệt được mọi thứ trước mắt mình là mơ hay sự việc đáng sợ vừa mới xảy ra kia mới là mơ.
Trịnh Thanh Di nhớ rõ, trước khi mất đi ý thức, cô đã trở về nhà. Có lẽ hôm nay đường dây điện trong tiểu khu xảy ra vấn đề làm đèn cảm ứng trên hành lang không sáng. Nhưng cô đã quá quen thuộc với nơi này, cho nên để tìm được cửa nhà cũng không khó.
Sự tình xảy ra lúc cô đang loay hoay tìm chìa khóa để mở cửa. Phía sau Trịnh Thanh Di đột nhiên xuất hiện một người, hắn ta dùng một tay bịt miệng, còn tay kia cầm đồ vật sắc bén, lạnh như băng lướt qua cổ cô. Ngay sau đó máu tươi từ cổ phun trào ra. Thì ra, khi bị dao cứa qua cổ, trong nháy mắt chưa cảm thấy gì, nửa giây sau mới kịch liệt đau đớn.
Trịnh Thanh Di bị cắt cổ mà chết, thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa hắn hành động rất dứt khoát, thủ pháp lại thành thạo, thậm chí đến cơ hội kêu cứu cô cũng không có.
Đèn trên hành lang bị hỏng, cô không thể thấy rõ mặt người kia. Nhưng tại khoảnh khắc ngã xuống, trong bóng đêm cô thấp thoáng thấy được bóng dáng của người đó. Vóc dáng rất cao và hơi gầy.
Tâm lý của kẻ giết người này thật sự quá biến thái. Sau khi cho cô một đao, hắn còn vô cùng bình tĩnh tìm chìa khóa mở cửa, sau đó túm chân cô kéo vào phòng.
Máu tươi từ cổ họng từng luồng phun ra, nỗi sợ hãi do cái chết mang đến làm cô theo bản năng kêu cứu.
“Cứu tôi.”
Thanh âm mỏng manh yếu ớt nhanh chóng bị bao phủ trong bóng đêm.
Cô bị hẳn lôi vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại. Trong cơn mê cô nhìn thấy hắn vào phòng bếp, sau đó có tiếng mài dao vang lên kèm theo tiếng hát của hắn.
"Tôi có vài người bạn tốt 12345
Tôi có vài người bạn tốt 6 7 8 9 10
Mỗi người đều có khả năng biến thân
Nếu bạn không tin, tôi có thể cho bạn xem nó kỳ diệu cỡ nào
1 Biến thành bút chì nhỏ vẽ vẽ vẽ vẽ
2 Biến thành một con vịt cạp cạp cạp cạp
3 Biến thành đôi tai của tôi để nghe bạn nói chuyện
4 Biến thành lá cờ nhỏ bay phấp phới......"
Sau đó cô không còn nghe thấy gì nữa, vừa mở mắt đã ở trong phòng học này.
Lạch cạch.
Âm thanh bút bi rơi xuống kéo suy nghĩ
của cô trở về, cô theo bản năng cúi
người xuống nhặt, nhưng trước khi
nhặt được, ai đó đã dùng chân đá bay
cây bút, thân bút đụng vào cái bàn phía
sau rồi văng sang dãy bàn bên cạnh.
Trịnh Thanh Di ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một thiếu niên. Tóc cậu ta hơi dài, thân hình hơi béo, gò má còn hồng hồng, nhưng cái má hồng này không đáng yêu chút nào, kết hợp với đôi lông mày xấu tính đó, ngược lại lộ ra vẻ vô cùng hung ác.
Thấy cô nhìn qua, hắn liền trừng mắt, lớn tiếng nói: “Không có mắt sao, mẹ cóc ghẻ?"
Trịnh Thanh Di híp mắt lại đánh giá người thiếu niên trước mắt, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn còn nhớ rõ người này, hắn tên là Quách Phi.
Giờ phút này cô vẫn còn duy trì tư thế hơi cúi người nhặt bút, vậy mà hắn rất thô lỗ, cứ thế đi qua, còn cố ý đụng vào người cô, bả vai truyền đến đau đớn, cô hơi nhíu mày.
Quách Phi ngồi xuống chỗ của mình, miệng vẫn chưa buông tha, “Sáng sớm đã chặn đường tao, nhìn thấy con "mẹ cóc ghẻ” này liền hết muốn ăn sáng.”
Trịnh Thanh Di nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút lạnh lẽo, cũng không biết có phải ánh mắt này kích thích cậu ta hay không, hắn đột nhiên ác liệt vỗ bàn, lớn tiếng nói, “Mẹ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mẹ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.” Mấy nam sinh trong lớp chơi thân với cậu ta cũng hùa nhau vỗ bàn hét lên, “Mẹ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mẹ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga."
Câu này nối tiếp câu kia vô cùng chỉnh tề, tiết tấu lại nhịp nhàng, như là đang hô khẩu hiệu.
Trịnh Thanh Di không bao giờ quên bộ dáng của mình ngày đó. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên kéo cô về mười mấy năm trước, đoạn ký ức kia lại lần nữa tàn nhẫn mà mở ra ở trước mắt cô.
Khi đó cô mập mạp, tự ti lại xấu xí, bởi vì thích một người không nên thích mà bị thường xuyên bạn học hết chế diễu và bắt nạt.
Vì thế, cô sợ đi học, sợ đến trường, kết quả còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã bỏ học. Chứng rối loạn lo âu của cô cũng bởi vậy mà đến, rất nhiều lần thiếu chút nữa tự sát. Phải mất rất nhiều năm cô mới đưa bản thân thoát ra được.
Những năm đó là khoảng thời gian khó khăn và đau khổ nhất trong đời cô.
Người khác nhớ lại thời cấp 3 đều là những kỷ niệm tươi đẹp của tuổi trẻ. Còn tuổi trẻ của cô chỉ có cảm giác xấu hổ và thống khổ.
Tất cả những thứ này rất chân thực, không giống như đang mơ. Trước mắt là phòng học quen thuộc, những gương mặt quen thuộc, còn có những lời giễu cợt và sỉ nhục không thể quên. Thật trớ trêu, sau chừng ấy năm cô cố gắng tạo cho mình một vỏ bọc tinh xảo thì tình huống này lại xảy ra một lần nữa.
Trịnh Thanh Di không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao đột nhiên bị giết, người giết cô là ai? Vì sao sau khi chết cô lại xuất hiện ở trong phòng học này?
Nhưng ngồi ở vị trí quen thuộc này, nghe những thanh âm đã từng làm cô thấy nghẹt thở, thế mà trong lòng cô lại không có quá nhiều gợn sóng.
Trái tim đã bị mài giũa đến cứng cỏi, cô bây giờ không còn là thiếu nữ tự ti năm nào nữa.
Cô chỉ bình tĩnh ngồi đó, tự hỏi đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Từng câu “Mẹ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga” kia còn chưa dứt, cho đến khi chuông vào học reo lên.
Đột nhiên phía sau có người chọc chọc bả vai, Trịnh Thanh Di quay đầu lại, ngồi ở phía sau cô là một tiểu nam sinh mập mạp, cô còn nhớ rõ tên của cậu ấy là Cao Hi. Sở dĩ còn nhớ rõ, đơn giản là vì trong cái lớp học này, hai người các cô đều bị bắt nạt rất thê thảm. Hai người đều mập mạp, thường xuyên bị bạn học chê cười. Cô là bởi vì vừa béo vừa xấu lại không biết tự lượng sức mình đi thích Phong Cảnh, còn Cao Hi vừa mập mạp tính cách lại yếu đuối nên thường xuyên bị các nam sinh khác tìm đánh.