Quả nhiên sau khi giảm bớt dầu muối và gia tăng vận động, hiệu quả tốt hơn rất nhiều. Hai tháng nghỉ hè giảm gần hơn hai mươi cân (10kg). Thời điểm khai giảng cao nhị cô chỉ có 102 (51kg), cân nặng này so với cô trước đây cũng không sai biệt lắm. Nguyên nhân là do ngực cô hơi lớn, nếu gầy quá sẽ rất khó coi. Hơn nữa bởi vì vẫn luôn vận động nên tỷ lệ mỡ trong cơ thể cũng không cao, với cân nặng này
nhìn qua cũng được coi là gầy rồi.
Hiện tại cô chỉ có 1m62 về sau còn có thể cao thêm hai centimet. Kiếp trước cô giảm đến 103 cân dáng người đã rất tốt, cho nên cân nặng hiện tại này cũng không khác lắm.
Vì vẫn luôn duy trì vận động nên bộ ngực không bị xệ xuống mà ngược lại còn rất đầy đặn và săn chắc.
Vào ngày tựu trường, Trịnh Thanh Di mặc một chiếc váy dài, có họa tiết hoa, rất tôn eo. Mái tóc dài được buộc gọn thành đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Bởi vì chú ý đến chế độ ăn uống nên làn da của cô cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Sau khi giảm cân xong các đường nét trên khuôn mặt dường như được lộ rõ hơn. Diện mạo của Trịnh Thanh Di không phải kiểu làm cho người khác kinh diễm, chỉ là ngũ quan của cô khá thanh tú, tuy không đủ kinh diễm nhưng nhìn rất hài hòa.
Cô không có khuôn mặt hình trái xoan điển hình như các tiểu mỹ nhân hiện giờ. Mặt cô có chút tròn, loại này nếu béo lên nhìn rất đáng sợ, chính là như một cái bánh nướng lớn, nhưng lúc gây thì trông rất thanh thuần và trẻ trung. Đời trước sau khi cô gầy đi, có rất nhiều người đều nói khuôn mặt của cô trông giống với mối tình đầu của bọn họ.
Có ai đó đã nói, trong những năm tháng thanh xuân đẹp nhất nên một lần mặc thử váy hoa. Nhìn cơ thể của mình trong gương, Trịnh Thanh Di vô cùng hài lòng.
Lớp 11 sẽ chia lớp thêm một lần nữa. Lớp mới như thế nào sẽ được trường học công bố ở bảng thông báo. Thời điểm Trịnh Thanh Di đến trường học đã có một đống người vây quanh bảng thông báo.
Trịnh Thanh Di cũng lập tức chen vào đám người, hy vọng hai tháng nỗ lực này của cô có hữu dụng. Đầu tiên cô nhìn qua lớp bốn, không có tên cô! Trịnh Thanh Di bắt đầu kích động lên, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hồi hộp mà nhìn sang danh sách lớp một. Lớp một và lớp hai đều lấy khoa học tự nhiên làm trọng tâm, đương nhiên nếu được cô vẫn muốn được phân đến lớp một hơn.
Sau khi nhìn một lượt không tìm được tên của mình, lòng cô có hơi chùng xuống. Cô lại nhìn vào danh sách lớp hai bắt đầu tìm kiếm, rốt cuộc ở hàng cuối cùng cũng thấy được rồi.
Cô được phân đến lớp hai, quả nhiên sự nỗ lực trong hai tháng qua là không phí. Vận mệnh của cô phải chăng đã bắt đầu thay đổi rồi? Chất lượng dạy và học của lớp hai rất tốt, vậy thì trong tương lai, thành tích của cô sẽ còn có cớ hội cao hơn, mong muốn thi đậu đại học cũng càng có khả năng trở thành hiện thực hơn.
Tuy nhiên điều không tốt duy nhất chính là phải học chung lớp với Phong Cảnh và Trình Duyệt.
Trình Duyệt là chị họ của cô, là con gái của em họ của mẹ cô*, cũng là ví dụ điển hình cho câu “con nhà người ta”. Mẹ của Trình Duyệt rất thích đem cô và Trình Duyệt ra bàn cân so sánh. Mỗi lần đến nhà cô cũng là luôn nói Trình Duyệt nhà bà tốt cỡ nào. Khen con gái chính mình thì thôi cũng được đi, nhưng bà ta còn muốn nhân cơ hội này để hạ bệ Trịnh Thanh Di. Mỗi lần hai mẹ con Trình Duyệt tới, Trịnh Thanh Di đều rất phiền não.
Trịnh Thanh Di đối với chị họ không thể nói là chán ghét, nhưng cũng không thích nổi. Dù sao đi nữa, có thể được vào lớp chọn là cô đã rất vui vẻ.
Phòng học lớp hai rất dễ tìm, ở ngay phòng thứ hai lầu 3. Trịnh Thanh Di đang muốn bước vào phòng học, thì vừa lúc có một nam sinh ở bên trong chạy ra, thiếu chút nữa đụng vào người cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nam sinh lập tức xin lỗi, nhìn thấy cô, cậu ta có vẻ sửng sốt một chút, ước chừng chần chờ ba giây, sau đó có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy, “Cậu là người mới được phân đến lớp chúng tôi sao?”
Trịnh Thanh Di cười nói, “Đúng vậy, phải điểm danh ở đâu đây?”
Nam sinh có khuôn mặt bánh bao giống như trẻ con, lúc cười rộ lên bên miệng còn có hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô cảm giác cậu ta có chút thẹn thùng, cũng không dám nhìn vào mắt cô, “Bây giờ còn chưa bắt đầu điểm danh, cậu vào phòng tìm một chỗ ngồi xuống trước đi.”
“Là tùy ý ngồi sao?”
"Tạm thời là như vậy.”
Trịnh Thanh Di tìm một vị trí ngồi xuống. Cách bố trí phòng học của lớp hai cũng không khác với lớp bốn cho lắm, nhưng học sinh trong lớp thì hoàn toàn khác. Thật tốt, cô cuối cùng cũng thành công thoát khỏi những người đó, cho nên số phận lần này của cô có thể thay đổi phải không? Nói như vậy, cô cũng có khả năng bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước, thi đậu một trường đại học tốt phải không?
“Oa, cậu là người mới được phân đến lớp chúng ta sao?"
Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm, kéo suy nghĩ của cô trở lại. Trịnh Thanh Di quay đầu nhìn sang, trước mặt là một nữ sinh tóc ngắn có dáng người nhỏ nhắn với đôi mắt tròn xoe mang theo ý cười.
Trịnh Thanh Di vội vàng nói: “Lúc trước mình học ở lớp bốn.”
“Hoan nghênh cậu a.” Cô ấy trực tiếp ngồi xuống vị trí ở bên cạnh cô, “Mình ngồi ở đây, cậu không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại.”
“Đúng rồi, cậu tên là gì,"
“Mình là Trịnh Thanh Di."
“Mình là Bành Ngọc Linh.”
Bành Ngọc Linh...... Đây là cái tên mà cô thường xuyên nghe thấy ở đại hội khen thưởng của nhà trường. Lúc còn đi học cô cảm thấy, tên của những học bá này thật quá xa xôi không thể với tới, nhưng mà bây giờ học bá đang ngồi bên cạnh cô.
Trịnh Thanh Di tâm tình đột nhiên trở nên kích động không thể giải thích được. Nếu về sau vẫn có thể cùng học
bá ngồi một bàn thì tốt rồi.
Các bạn học lần lượt đều tới rồi, Trịnh Thanh Di cũng rất nhanh thấy được chị họ Trình Duyệt. Trình Duyệt lại đây cùng cô chào hỏi, “Em được phân đến lớp bọn chị hả?"
“Đúng vậy.”
“Vậy hoan nghênh em nha.”
Phía sau Trịnh Thanh Di vẫn còn một ghế, nhưng Trình Duyệt lại chọn bàn ở cách xa cô ngồi xuống. Bành Ngọc Linh nhỏ giọng hỏi Trịnh Thanh Di: “Cậu quen với cậu ấy?”
“Chị ấy là họ hàng của mình.”
“Thì ra là vậy.” Bành Ngọc Linh không nói chuyện nữa.
Các bạn học hầu như đã tới đủ. Trịnh Thanh Di nhìn quanh, nhìn những gương mặt bạn học này, người mới, cuộc sống mới, cô đối với tương lai tràn ngập chờ mong.
Ánh mắt quét về phía cửa, vừa vặn đối diện với Phong Cảnh đang bước vào. Bên cạnh Phong Cảnh còn có một nam sinh đi theo, chính là người vừa mới suýt đụng vào Trịnh Thanh Di ở cửa kia.
Nam sinh kia đang ra hiệu cho Phong Cảnh, ý bảo cậu ta nhìn về hướng Trịnh Thanh Di. Thấy trong mắt cậu ta tràn đầy ánh sáng, Phong Cảnh cũng thoáng nhìn về phía cô, biểu tình không có gì biến hóa quá lớn.
Không lâu sau chủ nhiệm lớp cũng tới rồi, là một người đàn ông trung niên mơi mập mạp, thời điểm nói chuyện rất ôn nhu, mọi người đều gọi ông là "mẹ Tưởng”.
Mẹ Tưởng sắp xếp một số việc cho học kỳ mới, cũng không quên nhắc nhở mọi người đã lên lớp 11, phải chú ý học tập hơn.
“Các em chắc cũng đã nhận ra, trong lớp chúng ta xuất hiện một số gương mặt mới, cho dù các em ấy là từ lớp nào đến đây, về sau mọi người đều là lớp hai. Lớp ta là một thể thống nhất, mặc kệ là bạn học mới hay là bạn học cũ đều phải đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau.”