Editor: Thập Thất Nhi

“Không phải Vệ Mẫn Nhu đẩy? Người không nhớ lầm? Mẹ con tiện nhân kia từ lâu đã sớm ước gì hai chúng ta chết đi thật nhanh. Nhưng đáng tiếc, ta càng muốn sống lâu hơn so với bọn họ, để xem ả hồ ly tinh kia còn có thể đắc ý được bao lâu.”

Lâm Tĩnh Chi nghi ngờ, ánh mắt dừng lại trên mặt Vệ Ninh Tịch, nữ nhi của chính mình thì sao mình có thể không rõ ràng. Sự việc xảy ra ngày hôm đó ở trụy lâu, nàng dùng đầu ngón chân cũng đều có thể đoán ra được. Khẳng định là nữ nhi của mình nhìn thấy Lăng Duệ, lúc sau lại nhìn thấy Vệ Mẫn Nhu nên lao vào xảy ra tranh cãi, sau đó thì ngã xuống lâu.

Sao có thể không phải do Vệ Mẫn Nhu?!

“Vậy ngươi nói là ai đã đẩy ngươi xuống?” Lâm Tĩnh Chi nhìn chằm chằm Vệ Ninh Tịch.

“Ta, ta không nhớ rõ.” Lâm Loan Loan nghĩ nghĩ, vẫn là không cần nhắc tới Bạch Dực, miễn cho rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa.

“Ngươi. Khụ khụ.” Lâm Tĩnh Chi xuất ra biểu tình, lại một bộ hận rèn sắt không thành thép. “Ta thật sự là bị ngươi làm cho tức chết!”

“Phu nhân, tiểu thư mới thức tỉnh, nhất thời nghĩ không ra cũng bình thường. Chờ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, nói không chừng sẽ nhớ ra, đến lúc đó đến gặp hai mẹ con kia đối chất cũng không muộn. Lão phu nhân khẳng định sẽ vì tiểu thư mà làm chủ." Ma ma đúng lúc lên tiếng khuyên nhủ.

Lâm Loan Loan quỳ nửa ngày, đầu gối tê dại. Nàng nhéo nhéo đầu gối, chỉ có thể nhàm chán chịu đựng.

Răn dạy một hồi Lâm Tĩnh Chi cũng có chút mệt mỏi, khó được một lần nữ nhi thuận theo không có cùng chính mình tranh luận, bà cũng rất hài lòng. Hơn nữa ma ma nói cũng đúng, dù sao muộn mấy ngày cũng không có vấn đề gì,. để cho hai mẹ con tiện nhân kia tạm thời tiêu dao thêm mấy ngày.

“Đứng lên đi! Khụ khụ, nhớ kỹ lời ta nói, đừng lại đi gây chuyện. Việc hôn sự của ngươi, ta khụ khụ…”

“Cái kia…con đi trước.” Không chờ Lâm Tĩnh Chi nói xong, Lâm Loan Loan xoay người liền muốn chạy.

“Ai, tình hình bên ngoài hiện tại không ổn, ngươi thành thật ngốc ở trong nhà mấy ngày đừng đi ra ngoài.”

Thành thân? Nói đùa, nàng đến bây giờ ngay cả bạn trai cũng chưa có.

Huống chi nàng còn biến thành tiểu thư nhà giàu, nàng cũng muốn thể nghiệm cảm giác vui sướng của kẻ có tiền!

Sự tình trải qua hai ngày nay có chút nhiều, nhưng tối hôm qua sau khi trở về Lâm Loan Loan ngược lại ngủ một giấc ngon lành.

Vì thế nên sáng sớm hôm nay đã thức dậy, đẩy cửa phòng ra, Lâm Loan Loan duỗi người, ánh nắng tươi sáng chiếu xuống, tuyết trên mặt đất cũng đã bắt đầu tan dần.

Lâm Loan hít hít cái mũi hồng hồng, chuẩn bị trở về phòng.

“Thất tiểu thư.” Điền thẩm từ hướng phòng bếp mặt đầy tươi cười chạy tới.

Lâm Loan Loan cũng không quen người này, chỉ ngơ ngác nhìn bà.

Điền thẩm sát lại gần, bí mật móc ra từ trong lòng ngực một tờ giấy. Nhỏ giọng nói: “Sự việc ngài giao đã giao phó, ngài xem.”

Lâm Loan Loan không thể hiểu được mở ra, trên giấy chỉ có vỏn vẹn một câu.

Buổi tối gặp tại cầu Hỉ Thước!

“Đây là cái gì?”

“Chứng cứ Bát tiểu tư thông đồng với nam nhân!”

Chỉ có một câu như vậy, là ai viết, gửi cho ai đều không rõ ràng lắm, chứng cứ cái quỷ gì chứ.

“Ồ.” Lâm Loan Loan có chút nhàm chán.

“Thất tiểu thư, cái này chính xác là sự thật. Buổi sáng nay ta thấy nha hoàn Xuân Tuyết bên người Bát tiểu thư lén lút đi ra ngoài từ cửa sau. Chờ khi nàng ta trở lại, ta cố tình đụng phải. Cái này chính là từ trên người nha hoàn kia rơi xuống bị ta nhặt được.”

Điền thẩm nhìn thấy Lâm Loan Loan giống như không quá tin tưởng, liền chỉ vào tờ giấy đã bị vo tròn. "Có người hẹn Bát tiểu thư buổi tối gặp mặt. Người này là ai, ngài ngẫm lại xem!"

“Ồ.”

Lâm Loan Loan thoáng cái rùng mình rồi quay về phòng.

Quản gì đến ai, chẳng liên quan gì tới ta!

Lúc này, Trân Châu bưng nước vào hầu hạ, khi đi ngang qua nghi ngờ nhìn thoáng qua Điền thẩm.

Điền thẩm ở ngoài cửa một hồi cảm thấy không thú vị, chỉ có thể hậm hực xoay người tránh ra. Đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại phỉ nhổ một ngụm, “Phi, như thế nào lại không ngã chết ngươi, so với Bát tiểu thư thì kém hơn rất nhiều.”

Vốn dĩ bà ta còn nghĩ sẽ có được một khoảng tiền thưởng. Ai biết Vệ Ninh Tịnh lại không có phản ứng gì.

"Tiểu thư, hôm nay có hội tập nghênh xuân. Ngài thật sự không muốn trang điểm kỹ càng sao?" Trân Châu để hộp trang điểm xuống.

“Ừ. Như vậy đã rất tốt.” Lâm Loan Loan vừa lòng nhìn chính mình trong gương, trên đầu chỉ có một cây hoa trâm xanh biếc, đầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lấp đầy bụng xong, Lâm Loan Loan đi đến sân của lão phu nhân.

Lão phu nhân ngồi nhắm mắt trong tay cầm Phật châu, đang lễ Phật.

“Tổ mẫu.” Lâm Loan Loan đi tới hành lễ.

Lão phu nhân mở mắt ra, xụ mặt. “Thân thể tốt hơn rồi? Ngồi đi!”

“Tạ tổ mẫu quan tâm, tôn nhi thân mình đã không còn có gì trở ngại.”

Lâm Loan Loan đi qua, cũng không có ngồi xuống, ngược lại đi đi qua xoa vai cho lão phu nhân. Lại làm nũng nói: “Tổ mẫu còn giận tôn nhi sao? Khụ khụ, tôn nhi biết sai rồi, tổ mẫu đừng giận sẽ tổn hại đến thân thể.”

Vệ Ninh Tịch chính là có chỗ dựa như lão phu nhân, nên mới có thể hoành hành ngang ngược không coi ai ra gì!

Lâm Loan Loan đương nhiên cũng muốn ôm chiếc đùi to này rồi!

Biểu tình của lão phu nhân lập tức cũng dịu đi một chút, “Nha đầu nhà ngươi, không thể để cho tổ mẫu bớt lo được hay sao!” Lại quay đầu kéo tay Lâm Loan Loan, “Thân mình mới tốt một chút, ngồi xuống đi!”

“Tôn nhi mấy ngày nay còn không có đàng hoàng hiếu thảo đối với tổ mẫu đâu!” Lâm Loan Loan lắc đầu. “Tổ mẫu không tức giận?”

“Ngươi đó!”

Nhìn bộ dáng sắc mặt tái nhợt của Lâm Loan Loan, lão phu nhân nơi nào còn tức giận, trong mắt đều toàn là thương tiếc!

Ai, chính là hài tử mình nuôi lớn, cái tính tình kia còn không phải là do chính mình mà ra!

“A, Thất muội cũng ở đây!” Vệ An Nhàn đi vào phòng hướng lão phu nhân hành lễ.

Lâm Loan Loan gật đầu, “Tam tỷ.”

Ngoài mặt Vệ An Nhàn vẫn là người khanh khách. Trong lòng ngầm khinh thường phi một tiếng, ngày thường Vệ Ninh Tịch đối với bọn họ đều là nhìn người bằng lỗ mũi. Nhiều nhất cũng chỉ “ừ” một tiếng. Vậy mà trước mặt lão phu nhân lại biết lấy lòng.

"Hôm nay có hội nghênh xuân, nghe nói các tăng nhân từ Quang Minh Tự cũng sẽ tham gia, cầu phúc cho bá tánh. Tổ mẫu thành tâm lễ Phật, tôn nhi định tham gia để cầu phúc cho Vệ gia. Thất muội có muốn đi không?"

"Không đi." Vệ Ninh Tịch từ chối ngay. "Ta muốn ở nhà bầu bạn với tổ mẫu."

"Ha ha. Thất muội thật có hiếu, không ai sánh bằng. Hôm nay hội tập có một khối đá ước nguyện, nghe nói ước nguyện gì cũng có thể thành hiện thực. Có nhiều công tử, tiểu thư giàu có cũng sẽ tham gia, Bát muội cũng đi. Thất muội không muốn đến xem sao?"

"Không đi!"

Vệ Ninh Tịch lườm Vệ An Nhàn, nàng không muốn dính vào chuyện của Vệ Mẫn Nhu và Lăng Duệ.

Vệ An Nhàn muốn lấy lòng Vệ Ninh Tịch, nhưng không ngờ ai ngờ Vệ Nịnh Tịch không chỉ có không cảm kích, giống như còn có chút không cao hứng! Sau vài câu, nàng ta liền tìm cớ rời đi trước.

"Tịch Nhi, con đã nói với mẫu thân rằng không phải Bát muội đẩy con sao?" Lão phu nhân nhìn Lâm Loan Loan. "Nếu thật là nó, dù người khác che chở, ta cũng không tha."

"Tổ mẫu, thật không phải Bát muội." Lâm Loan Loan ngồi quỳ trước lão phu nhân, làm nũng. "Tỷ muội trong nhà, sao có chuyện như vậy được. Chỉ là con không may ngã, không trách người khác."

Lão phu nhân áp xuống trong lòng nghi hoặc, phái người đi điều tra chuyện này cũng không tra ra cái kết quả. Tuy rằng Vệ Ninh Tịch là từ phòng cách vách rơi xuống, nhưng là những người khác làm chứng đều nói trong phòng đó trống không.

“Tịch Nhi, nếu là Bát muội ngươi đi, ngươi cũng nên đi khẩn cầu một đoạn nhân duyên tốt đi.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Lâm Loan Loan.

Hôn sự của Vệ Ninh Tịch trong lòng lão phu nhân cũng là chuyện đại sự, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Hoài Vương đối với Tịch Nhi của mình một chút đều không thích. Cố tình Tịch Nhi tính tình lại cứng rắn.

“Tôn nhi không muốn đi. Nhưng mà nếu có đi, tôn nhi cũng chỉ muốn đi cầu phúc cho tổ mẫu thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.” Lâm Loan Loan đáp.

“Ngươi nha đầu này, nào có ai sống lâu trăm tuổi.” Lão phu nhân cưng chiều điểm nhẹ lên trán Lâm Loan Loan. “Đợi Tịch Nhi tìm được một đức lang quân tốt, tổ mẫu cũng sẽ yên lòng.”

“Con mới không cần lang quân tốt gì đó, con chỉ cần tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, tôn nhi muốn bồi tổ mẫu, ngày ngày hiếu kính với tổ mẫu.” Lâm Loan Loan đem đầu dán ở trên cánh tay lão phu nhân.

Đến buổi tối.

Lâm Loan Loan một mình nhàm chán ở trong phủ đi dạo nhìn hoàn cảnh thân thuộc. Quả nhiên liền thấy Vệ Mẫn Nhu ăn diện lộng lẫy chuẩn bị ra phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play