Editor: Thập Thất Nhi
Cửa thư phòng từ từ mở ra, một thiếu niên khôi ngô bước ra ngoài.
Hắn khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn màu đen, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, lông mày sắc như mày kiếm. Mái tóc đen được cột gọn gàng bằng ngọc quan, lấp lánh dưới ánh đêm lạnh, phong thái trông cao quý như ngọc trước gió. Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy cả người hắn toát lên vẻ quý phái. Đúng lúc, hắn cũng chú ý tới ba người trên hành lang.
Theo sau hắn ra tới là Vệ Tranh, vừa bước ra đã nhìn thấy hai nữ nhi của mình thì sửng sốt một chút, sau đó thì trầm giọng quát: “Ninh Tịch*, Mẫn Nhu hai đứa đang làm gì ở đây?"
*Trong convert dịch là Chanh tịch, ta thấy lạ nên tra bản gốc, thì không phải Chanh tịch mà vẫn là Ninh Tịch nên ta đã sửa lại.
“Bái kiến Hoài Vương điện hạ, đại tướng quân”, Trân Châu lập tức quỳ xuống.
“Gặp qua cha, Hoài Vương điện hạ.” Vệ Mẫn Nhu cũng lên tiếng, giọng mềm mại dịu dàng, thể hiện rõ sự thẹn thùng của một thiếu nữ.
Hoài Vương chính là nam chính trong tiểu thuyết mà chính mình đã viết!
Thập nhị hoàng tử Đại Thịnh quốc, người được hoàng đế sủng ái nhất, tương lai sẽ trở thành Thái tử - Lăng Duệ!
Sinh thời mẫu phi của hắn là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất, chỉ là sau khi sinh hạ hắn, sức khỏe của mẫu phi hắn yếu hẳn đi, không bao lâu sau liền qua đời. Chính vì vậy, từ nhỏ Lăng Duệ đã được hoàng hậu nhận nuôi dưỡng, xem như con ruột của bà.
Hắn bác học đa tài, văn võ song toàn. Mới mười hai tuổi đã theo hoàng đế tuần tra cứu tế. Vì thế mà cái danh nhân ái vang khắp cả nước.
Bề ngoài tuy rằng hoàng đế không lập hắn là Thái tử, nhưng trong lòng lão hoàng đế thì từ lâu đã xem hắn như người kế vị mà đào tạo.
Lâm Loan Loan thấy thế cũng đi theo Vệ Mẫn Nhu hành lễ: “Gặp qua cha, Hoài Vương điện hạ.”
So sánh với Vệ Mẫn Nhu thẹn thùng, thì Lâm Loan Loan ngược lại có chút lớn mật, tò mò nhìn Lăng Duệ.
Vệ Tranh nhíu mày liếc mắt nhìn Lâm Loan Loan một cái.
Vệ Ninh Tịch xem như đây vẫn là lần đầu tiên gọi chính hắn là cha, mà cha con hai người bình thường cũng không quá thân cận. Vệ Ninh Tịch cùng bọn ca ca rất giống nhau, đều gọi hắn là phụ thân. Nhưng mà chính là bên cạnh mình hiện tại đang có khách quý, Vệ Tranh cũng không kịp nghĩ nhiều.
Lăng Duệ trên mặt vẫn nở nụ cười khoang dung: “Không cần đa lễ.”
Đương nhiên, nụ cười này chỉ là dành cho Vệ Mẫn Nhu. Còn Lâm Loan Loan trực tiếp bị hắn làm lơ, có thể nói là bị chán ghét.
Hiện tại nàng lại không e dè nhìn thẳng vào Lăng Duệ, ở trong mắt người khác, quả thật chính là không biết liêm sỉ, một chút thẹn thùng của nữ hài tử cũng không có!
Không chỉ có người trong tướng quân phủ, mà là toàn bộ hoàng thành này đều biết, Vệ Ninh Tịch thích hoàng tử Lăng Duệ.
Lúc trước ở bữa tiệc trong cung, thiên kim của phủ thượng thư làm rơi trâm cài, được hoàng tử Lăng Duệ nhặt giúp. Vốn là một chuyện nhỏ, nhưng là lúc ở trên đường hồi phủ, nàng bị Vệ Ninh Tịch ngăn lại, thậm chí còn bẻ gãy chiếc trâm ngọc để cảnh cáo mới xong chuyện. Thiên kim của phủ thượng thư khóc lóc sướt mướt, còn bị Vệ Ninh Tịch lôi kéo tóc cảnh cáo, không được lại chơi mấy cái thủ đoạn vặt vãnh đó nữa. Nếu không thì sẽ phải trả giá. Chỉ là đáng thương cho thiên kim kia thân mình yếu đuối, làm sao chịu nổi một trận lăn lộn như vậy, trở về liền bệnh nặng một hồi.
Việc này về sau, trong hoàng thành đông đảo mấy cô nương ái mộ Lăng Duệ, ở trường hợp có Vệ Ninh Tịch liền tự giác thu liễm một chút.
Ai cũng không nghĩ sẽ tự chọc tới người điên này, ai biết nàng còn sẽ làm ra những chuyện gì.
Cái này chỉ là một phần trong mấy cái sự kiện, nhưng là đến hoàng đế cũng phải nhường nhịn cha nàng ba phần, còn Vệ Ninh Tịch cũng thật không có làm ra chuyện thương thiên hại lí, giết người đền mạng hay cái sự tình gì lớn nên cũng liền mắt nhắm mắt mở.
Đại tướng quân Vệ Tranh không phải là không quản giáo nàng, chỉ là mỗi lần như vậy thì lão phu nhân lại đau lòng cháu gái. Còn Vệ Ninh Tịch cũng là mềm cứng không ăn. Gặp được Lăng Duệ liền si mê như mắc bệnh. Người làm cha như Vệ Tranh cũng không có biện pháp.
Hiện tại bây giờ hai cái nữ nhi này thế nhưng lại ái mộ cùng một người, người làm cha như ông cũng thực đau đầu. Vệ Tranh ho nhẹ một tiếng, hơi hơi khom lưng đối với Hoài Vương điện hạ vươn tay: “Khụ, thần tiễn điện hạ.”
Lăng Duệ lúc này cũng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt đối với Vệ Tranh gật đầu. Xoay người đi khỏi phủ tướng quân.
Vệ Tranh cùng Lăng Duệ vừa đi, nha hoàn Xuân Tuyết của Vệ Mẫn Nhu liền tìm tới: "Tiểu thư, người làm nô tì tìm mãi. Trời lạnh thế này, vạn nhất người bị lạnh thì nhị phu nhân sẽ không tha cho nô tỳ đâu. Mau cùng nô tỳ trở về đi!"
Vệ Mẫn Nhu nhìn bóng lưng Lăng Duệ mà lưu luyến không nỡ rời mắt, khẽ "Ân" một tiếng.
Xuân Tuyết lúc này mới thấy Vệ Ninh Tịch ở bên cạnh, lập tức sợ hãi hành lễ, "Thất tiểu thư."
"Tiểu thư, chúng ta cũng mau đi thôi!" Trân Châu nhắc nhở Lâm Loan Loan, "Đừng để phu nhân sốt ruột chờ."
Vệ Mẫn Nhu ý thức được mình thất thố, quay đầu lại, thấy Vệ Ninh Tịch đã cùng nha hoàn rời đi xa.
"Tiểu thư, thất tiểu thư không làm gì tiểu thư chứ?" Xuân Tuyết lo lắng đỡ Vệ Mẫn Nhu, nhìn nàng từ đầu đến chân.
"Không, chỉ là trùng hợp gặp thất tỷ thôi." Vệ Mẫn Nhu lắc đầu.
"Thật là không may khi gặp nàng, tiểu thư, lần sau đừng đi một mình nữa. Vạn nhất thất tiểu thư lại…"
Tiếng hai chủ tớ nhỏ dần khi đi xa.
Lăng Duệ… Vệ Mẫn Nhu!
Trân Châu nghe thấy trên đường Vệ Ninh Tịch cứ nhắc đi nhắc lại tên Hoài Vương và bát tiểu thư, không dám nói gì thêm.
Ai mà không biết thất tiểu thư thích Hoài Vương chứ!
Đến khi vào đến biệt viện, đứng trước cửa, Trân Châu mới quay sang nói với Vệ Ninh Tịch, "Tiểu thư, tới rồi."
Lời vừa dứt, cửa bị đẩy ra. Một lão ma ma cung kính nghiêng người thỉnh Lâm Loan Loan đi vào. “Thất tiểu thư, phu nhân chờ người đã lâu.”
Lâm Loan Loan bước chân đi vào, ma ma liền đóng cửa lại. Trân Châu đứng ở ngoài cửa chờ.
Ma ma gỡ áo choàng của Lâm Loan Loan xuống. Cả căn phòng được sưởi ấm bằng lò than, nhưng vẫn phảng phất mùi thuốc thoang thoảng trong không khí.
"Là… khụ khụ… Ninh Tịch, đến rồi sao?" Từ buồng trong vang lên tiếng ho khan.
Ma ma vội tiến lên hầu hạ. Lâm Loan Loan chậm rãi đi vào trong.
Trên giường, một phụ nữ trung niên tiều tụy nằm nghiêng, sắc mặt trắng bệch, dùng khăn thêu che miệng ho không ngớt. Ma ma tiến lên nhẹ nhàng giúp nâng người này dậy, vỗ lưng.
Đây là mẫu thân của nguyên thân, nguyên phối phu nhân của đại tướng quân.
"Quỳ xuống!" Thấy Lâm Loan Loan, bà quát lên, ngón tay chỉ thẳng vào nàng, sự giận dữ không thể kiềm chế.
Sự trách cứ đột ngột khiến Lâm Loan Loan sợ giật mình, suýt nữa mềm chân quỳ xuống.
"Khụ khụ, giỏi lắm, ngươi cũng mong ta sớm chết đúng không? Khụ khụ." Cơn tức giận làm Lâm Tĩnh Chi ho thêm một trận.
"Sao ta lại sinh ra đứa như ngươi. Vốn ta hy vọng ngươi sau này gả cho gia đình tốt, không phải như ta, cả đời chỉ biết ở trong phủ này. Vậy mà ngươi làm chuyện ngược lại, nào có chút nào dáng vẻ tiểu thư khuê các, gây chuyện khắp nơi. Giờ có vương công quý tộc nào muốn cưới ngươi?"
Lâm Tĩnh Chi rơi nước mắt, dù là chính thất, bà không được chồng thương yêu, sức khỏe yếu, lại sinh con gái nên trong phủ không dám ngẩng đầu. Tất cả nỗi đau đớn, tủi hờn chỉ biết nuốt vào trong lòng. Bà chỉ mong con gái có thể gả vào nhà tốt, nhưng đứa con này lại gây chuyện, thêm việc lão thái thái luôn che chở, hoàn toàn không coi bà vào đâu.
Bà đành than thở, sao số mình lại khổ đến thế!
Ma ma bên cạnh cũng an ủi, "Thất tiểu thư, người hãy nghe lời phu nhân, phu nhân cũng chỉ muốn tốt cho người."
Lâm Tĩnh Chi khóc thảm thiết, lại không ngừng ho khan. Lâm Loan Loan nhìn mẹ với chút cảm khái, thật lòng sợ bà có thể đột ngột qua đời trước mặt mình.
Lâm Loan Loan không biết phải nói gì, đành theo ý bà mà quỳ xuống. Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Lâm Loan Loan lặng lẽ quỳ xuống, ma ma lại trấn an Lâm Tĩnh Chi, "Phu nhân, người xem, tiểu thư đã biết lỗi rồi."
Lâm Tĩnh Chi thở dài, thấy Lâm Loan Loan cúi đầu quỳ, cuối cùng dù sao nàng cũng là thịt mình rứt ruột sinh ra, cảm xúc cũng dần nguôi ngoai. "Việc này, tổ mẫu ngươi đã cho người điều tra, chính là Vệ Mẫn Nhu - nha đầu thối đó cùng mẹ nàng, cái tiện nhân kia, không biết dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì, đến mức Hoài Vương đứng ra bảo đảm, một mực phủ nhận việc nàng ta đẩy ngươi."
Lâm Tĩnh Chi nắm chặt khăn tay, gương mặt vốn trắng bệch thoáng vẻ dữ tợn, "Giờ cha ngươi lại về rồi, ngày thường ông ấy che chở mẹ con cái tiện nhân đó. Đại phu nói thân thể ngươi không có gì nghiêm trọng, vụ rơi lầu này chắc cũng không làm gì được chúng. Đúng là tiện nhân này gặp may thật!"
Lâm Loan Loan ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh Chi, “Vốn dĩ không phải nàng ta đẩy con.”