Editor: Thập Thất Nhi

Thời điểm Lâm Loan Loan tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, nàng mở mắt ra, nàng nhìn chằm chằm căn phòng trước mặt này rất lâu mới dần hồi phục tinh thần.

"Tiểu thư, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Tỳ nữ Trân Châu bên cạnh thấy vậy, lập tức cẩn thận đỡ Lâm Loan Loan ngồi dậy.

Một tỳ nữ khác là Phỉ Thúy cũng vội vàng tiến lên, quỳ gối bên giường, đưa nước cho Lâm Loan Loan.

Lâm Loan Loan cũng không biết chính mình đã hôn mê bao lâu, miệng khô lưỡi khô, vừa lúc muốn uống chút nước, ai ngờ muỗng nước Phỉ Thúy đút vừa đưa vào miệng, Lâm Loan Loan liền phát hiện không ổn, cau mày, lè lưỡi ra.
 
"Oa, đắng quá! Đây là cái quỷ gì thế?"

Trân Châu và Phỉ Thúy sắc mặt  lập tức trắng bệch. Nhìn thấy vẻ mặt nhăn mày của Lâm Loan Loan, hai người sợ đến mức quỳ xuống đất, cúi đầu.

“Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng. Phỉ Thúy biết sai rồi. Thuốc này là do Lâm đại phu dặn dò, nói rằng tiểu thư tỉnh lại cần uống ngay.”

“Ân ân, Phỉ Thúy không nói dối. Thời điểm ngài hôn mê, lão phu nhân cũng dặn bọn nô tỳ phải nghe theo Lâm đại phu dặn dò. Nếu là ngài thấy đắng, Trân Châu hiện tại sẽ đi lấy mứt hoa quả ngay.”

Lâm Loan Loan trợn mắt há hốc mồm, nhìn hai cô nương không ngừng dập đầu, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại. Ta chỉ là hơi tức giận thôi mà.

“Ai, các ngươi mau đứng lên.” Lâm Loan Loan duỗi tay muốn kéo hai tiểu cô nương lại gần, nhưng mà tay không với tới.

Trân Châu và Phỉ Thúy vẫn không dám nhúc nhích, nhớ lại lần trước khi quét dọn trong viện, A Hoàng vô ý để bụi bám vào váy tiểu thư, bị đánh đến da tróc thịt bong, cuối cùng ngất đi, lúc đó tiểu thư mới chịu dừng tay.

Động tác duỗi tay lần nữa của Lâm Loan Loan càng làm hai cô nương tin rằng tiểu thư sẽ không tha cho mình. Hai người sợ tới run bần bật, vừa dập đầu vừa nhỏ giọng nức nở.

“Ô ô ô, tiểu thư, cầu xin người, nô tỳ thật sự biết sai rồi, xin người tha cho chúng nô tỳ.”

“Các ngươi đừng khóc, ta sẽ không phạt các ngươi đâu. Mau đứng lên!”

Trân Châu và Phỉ Thúy len lén quan sát sắc mặt của Lâm Loan Loan, liếc nhau, lau khô nước mắt, rồi nơm nớp lo sợ đứng dậy.

Lâm Loan Loan xoa hai bên huyệt Thái Dương, hai cô nương vừa khóc, khiến đầu nàng ong ong. Trong đầu nàng hiện lên một vài hình ảnh, vừa kỳ lạ lại vừa quen thuộc.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, đây không phải là tình huống trong cuốn tiểu thuyết mà nàng đã đào hố về nhân vật ác độc nữ phụ hay sao?!

Cuốn tiểu thuyết này là một cuốn ngôn tình cổ đại ngọt văn, trong truyện nữ chính Vệ Mẫn Nhu là Bát tiểu thư của phủ tướng quân, con gái của phu nhân nhị phòng. Tính cách ôn nhu dịu dàng, cùng Thập nhị hoàng tử Lăng Duệ lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng trở thành vợ chồng.

Mà, nguyên thân là Thất tiểu thư Vệ Ninh Tịch, con gái của vợ cả trong phủ tướng quân, một lòng chung tình với nam chính Lăng Duệ. Thế nhưng nàng tính cách độc ác và ghen tị, thường ngày thường xuyên khi dễ con vợ lẻ Vệ Mẫn Nhu. Khi phát hiện Vệ Mẫn Nhu và Lăng Duệ gần gũi nhau, nàng càng trở nên điên cuồng đố kỵ.

Mấy ngày trước, ở kinh thành có một lễ hội hoa mẫu đơn, Vệ Mẫn Nhu đã đi tham quan trước. Vừa vặn nàng gặp Lăng Duệ, hai người gặp nhau rất vui vẻ, sau đó liền hẹn nhau đi đến đến thưởng trà ở Trà Hiên Lâu. Không ngờ nửa đường lại bị nguyên thân bắt gặp được, một đường theo đuôi.

Khi nguyên thân phát hiện Vệ Mẫn Nhu và Lăng Duệ đã thuê phòng rồi lên lầu hai, nàng ngay lập tức nổi cơn ghen ghét dữ dội, nàng nổi điên lên dường như muốn vọt thắng tới lầu hai.

Nhưng sau khi nguyên thân vọt vào phòng, nàng lại không thấy Vệ Mẫn Nhu và Lăng Duệ đâu. Ngược lại, nàng gặp Bạch Dực, một di quốc hạt nhân*, cùng với hai hắc y nhân bí ẩn. Lúc này nàng mới phát hiện mình đi nhầm phòng, lúc cảm thấy không đúng, đang muốn gọi người, thì lại bị hắc y nhân một chiêu chế ngự. Còn bị Bạch Dực đút uống một viên thuốc, từ lầu hai đẩy xuống.

*di quốc hạt nhân: ta cũng không biết nó là cái gì, nhưng mà sau một hồi tìm hiểu thì ta biết nó dùng để chỉ nhân vật này thường là đối tượng có quyền lực, có thể là một vị hoàng tử hoặc lãnh đạo từ một quốc gia khác, hoặc một nhân vật quan trọng hoặc là có vai trò quyết định trong cốt truyện.

Lâm Loan Loan cả người chân động một cái, thân thể có chút run rẩy. Nỗi sợ hãi của Vệ Ninh Tịch trước khi chết bỗng trào dâng trong lòng Lâm Loan Loan.

Từ lầu hai cửa sổ, Bạch Dực từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt đào hoa trời sinh cùng với đôi lông mày đen như mực, khóe miệng còn mang theo nụ cười như có như không, khiến hắn trông như một công tử nhẹ nhàng. Nhưng mà thực tế, hắn lại là một kẻ lãnh khốc vô tình, khi nhìn Vệ Ninh Tịch giãy giụa trước cái chết, hắn giống như là đang thưởng thức một cảnh đẹp.

Vệ Ninh Tịch được cho uống một viên thuốc gọi là độc Vô ảnh tán, sau khi ăn xong nó sẽ liền hòa hợp với máu, giết chết nàng mà không để lại dấu vết gì. Việc nàng rơi xuống chỉ là ngụy trang che giấu tai mắt của người khác. Trong mấy ngày hôn mê, Vệ Ninh Tịch sẽ từ từ chết đi, thần không biết quỷ không hay. Một khi trúng phải loại độc này cuối cùng sẽ chỉ còn lưu lại một điểm đỏ nhỏ trên cơ thể.

Nghĩ vậy, Lâm Loan Loan kéo ống tay áo lên lại rất kinh ngạc, không hiểu vì sao lại không có bất kỳ dấu hiệu nào.

“Ta không phải trúng độc sao?!”

“Trúng độc? Tiểu thư, Lâm đại phu nói rằng ngài chỉ là té, bị thương nhẹ, không có gì phải lo ngại cả!” Trân Châu và Phỉ Thúy hai mặt nhìn nhau.

“Té bị thương?” Lâm Loan Loan ngẩng đầu lên, “Vậy Bạch Dực đâu?”

“Hạt nhân, hạt nhân điện hạ đương nhiên đang ở hạt nhân phủ!” Trân Châu lắp bắp trả lời.

Trân Châu và Phỉ Thúy nhìn Lâm Loan Loan với vẻ nghi ngờ. Thất tiểu thư khi nào lại có liên quan đến di quốc hạt nhân?

“Ha!”

Lâm Loan Loan nhấp môi, không biết có phải là do nguyên chủ đã chết nên thuốc không còn tác dụng hay không. Nhưng sau này nếu muốn bảo toàn mạng sống thì…

Nguyên bản, Lâm Loan Loan chỉ là một người thất nghiệp ở nhà, nằm liệt giường ở trên mạng viết tiểu thuyết. Hôm đó, rõ ràng là nàng ước hẹn với bạn bè ra phố đi dạo, nào ngờ lúc khóa cửa không cẩn thận bị đụng vào đầu liền ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại thế nhưng lại phát hiện mình đã xuyên đến cuốn tiểu thuyết thái giám của chính mình, trở thành nữ phụ ác độc bị chết thảm Vệ Ninh Tịch.

Làm tác giả của cuốn tiểu thuyết này, chính Lâm Loan Loan là người rõ ràng nhất. Đừng nhìn Bạch Dực hiện tại là tù nhân, có thể mặc cho người khác khi dễ mà lầm. Kỳ thật hắn tàn nhẫn độc ác, lòng dạ thâm sâu. Luôn chờ đợi thời cơ trốn về nước, giết cha, giết huynh, bước lên ngôi vị hoàng đế, tiêu diệt Đại Thịnh Quốc, đoạt lại Vệ Mẫn Nhu, khiến cho Lăng Duệ phục tùng dưới chân hắn. Hắn chính là đại vai ác không hơn không kém. 

Vốn dĩ cho rằng sau khi nữ phụ Vệ Ninh Tịch chết, Lâm Loan Loan sẽ viết tiếp câu chuyện của bộ tiểu thuyết này với đại phản diện Bạch Dực sẽ chết, cho Vệ Mẫn Nhu trở thành chính cung nương nương và cùng các phi tần cung đấu. Ai ngờ, chính là Lâm Loan Loan không muốn làm điều đó, mà chỉ muốn lười biếng, do đó chỉ chăm chăm viết được một ít rồi lại quay về làm thái giám.

“Thất tiểu thư đã tỉnh sao?” Một giọng phụ nhân từ ngoài cửa truyền đến.

“Ân, tiểu thư tỉnh.” Trân Châu lập tức trả lời, cũng nhỏ giọng nói với Lâm Loan Loan: “Trong thời gian ngài hôn mê, phu nhân bên kia đã cho quản sự ma ma qua hỏi rất nhiều lần.”

“Tiểu thư, phu nhân thỉnh ngài hiện tại đi qua một chuyến.” Quản sự ma ma đứng bên cửa sổ, chắp tay thi lễ, đang chờ Lâm Loan Loan đáp lời.

Trân Châu và Phỉ Thúy tự nhiên không dám tự ý quyết định cho Lâm Loan Loan, mà cẩn thận nhìn nàng.

“Nga, được rồi, ta đã biết. Một lát nữa sẽ qua.”

Lâm Loan Loan nói xong, bóng dáng ở cửa sổ chậm rãi biến mất.

Vị phu nhân muốn gặp chính là mẫu thân của Vệ Ninh Tịch. Nếu hiện tại muốn đi gặp phu nhân, Trân Châu cùng Phỉ Thúy lập tức  chuẩn bị rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng.

Nhìn trong gương, Lâm Loan Loan quan sát vẻ ngoài của mình trong thân xác của Vệ Ninh Tịch. Đôi mắt hạnh, môi châu, hai hàng mi dài cong cong, vừa nãy còn trang điểm thêm chút má hồng, làm cho sắc mặt trước đó còn nhợt nhạt, một bộ vì bệnh mà ốm yếu, hiện tại được che giấu đi mất. Lâm Loan Loan nghịch ngợm vứt một cái mị nhãn vào trong gương, cả người như trở nên sống động hơn.

Năm 17-18 tuổi, Vệ Ninh Tịch rất giống Lâm Loan Loan vài năm về trước. Cả người tản ra một loại hương vị, theo cách nói của Lâm Loan Loan chính là hương vị thanh xuân.

Duy nhất chỉ có không hài lòng chính là chiếc châu thoa trên đầu, tuy rằng xinh đẹp, nhưng là quá nặng, Lâm Loan Loan cảm thấy da đầu tê dại.

Lâm Loan Loan đứng dậy, Phỉ Thúy lấy chiếc áo khoác mềm mại, phủ lên vai nàng.

Vừa mở cửa, một làn khí lạnh đập vào mặt, thật lạnh!

Lâm Loan Loan bất giác đem áo khoác quấn chặt một chút. Trân Châu mang theo đèn lồng đi phía trước dẫn đường.

Dù sao thì chính mình cũng không thân quen với nơi này, nên chỉ cần đi theo Trân Châu là được. Nương theo ánh đèn, Lâm Loan Loan thấy trong viện tích lũy cả lớp tuyết dày, đã đem cỏ cây phủ kín.

Chuyển qua một chỗ hành lang, thấy giống như có bóng người đong đưa.

“Ai?” Trân Châu đề cao âm thanh. “Là ai ở đâu?”

Trong bóng đêm, bóng người thấy thật sự tránh không được, đành phải chậm rãi đi tới.

“Bát tiểu thư?!” Thấy rõ người tới, Trân Châu lập tức hành lễ.

“Thất tỷ tỷ.” Vệ Mẫn Nhu hướng về phía Lâm Loan Loan hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng.

Lâm Loan Loan đánh giá Vệ Mẫn Nhu trước mặt. Một gương mặt xinh đẹp với nụ cười và ánh mắt đáng yêu khiến cho người khác cũng phải động lòng.

Lâm Loan Loan nhìn vào mắt nàng, thật sự, đây mới đích thị là nữ chính! Đừng nói là nam nhân, mà ngay cả bản thân là nữ nhân như nàng nhìn còn thấy rung động.

Lâm Loan Loan không có lên tiếng, vì vậy Vệ Mẫn Nhu chỉ có thể chờ.

Bình thường khi nàng nhìn thấy Vệ Ninh Tịch đều có thể trốn tránh đi, hiện tại lại chính diện gặp được, nàng cũng chỉ có thể chờ Vệ Ninh Tịch dạy bảo.

Ai kêu Vệ Ninh Tịch là đích nữ, còn nàng chỉ là con vợ lẻ!

“Khụ, đã trễ thế này, ngươi tại sao lại một mình ở đây?” Nửa ngày sau Lâm Loan Loan mới thu hồi ánh mắt.

“Ta…” Vệ Mẫn Nhu cúi đầu mân mê chiếc khăn trong tay.

“Két!”

Cách đó không xa, cửa thư phòng của tướng quân phủ mở ra, một người từ bên trong bước ra.

A! Thế nhưng là hắn?!

---

Xin chào mọi người, ta hiện tại đích thị là tay mơ mới vào nghề, ta xin phép nói đôi điều, mục đích mà ta đào hố bộ truyện này là vì ta thích đọc tiểu thuyết, nhưng mà dạo gần đây ta thấy ít nhà đào hố thể loại ta thích, hoặc là có thì ta cảm thấy đã không còn hay nữa… nên ta quyết định tự mình đào hố rồi tự mình nhảy. nên xin mọi người hãy góp ý cho ta tiến bộ nhé, cũng như ném đá ta nhẹ nhàng một chút, ta sợ đau lắm… Cuối cùng, mong mọi người hãy ủng hộ ta! Xin cảm ơn <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play