Editor: Thập Thất Nhi
Từ xa nhìn sang, chỉ thấy Vệ Mẫn Nhu nghiêng đầu cùng nha hoàn Xuân Tuyết của mình vừa nói vừa cười ra khỏi phủ.
Lâm Loan Loan đương nhiên biết, Vệ Mẫn Nhu trang điểm kĩ càng như vậy là vì để đi gặp Hoài Vương Lăng Duệ. Vợ chồng son người ta đi hẹn hò, bản thân mình nên an phận ở nhà, không nên đi đi tránh gây phiền phức.
Hôm nay là ngày tập hội, mấy công tử tiểu thư trong phủ đều mang theo hạ nhân cơ hồ đều đã đi ra ngoài chơi, toàn bộ hậu viện của tướng quân phủ lúc này đều có chút vắng vẻ. Lâm Loan Loan nhàm chán đi về hướng thư phòng.
Cửa thư phòng bị mở ra một khe hở nhỏ, từ bên trong có người lén lút đưa một cái đầu ra quan sát thăm dò.
Người này sau khi nhìn thấy Lâm Loan Loan đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó lại giả vờ giống như không có việc gì đi ra, cúi đầu hướng Lâm Loan Loan hành lễ.
“Thất tiểu thư!”
Người này mặc một bộ trang phục hạ nhân, lại luôn cúi đầu, làm người khác không thể nhìn thấy rõ mặt.
“Ngươi ở trong thư phòng làm gì?”
“Tướng quân hôm nay tiến cung gấp, than sưởi ấm trong phòng lại chưa dập. Nên Lưu quản gia sai nô tài tiến vào dập, phòng ngừa hỏa hoạn.”
“À, ngươi tên là gì, ta hình như chưa từng thấy qua ngươi.”
Bất luận là Lâm Loan Loan nhìn như thế nào, người này cũng đều cúi đầu lảng tránh.
“Nô tài là người mới tới tên A Vượng. Thất tiểu thư không có việc gì cần phân phó vậy nô tài liền đi làm việc tiếp.”
“Ừ.”
A Vượng không có một tia hoảng loạn bước chân lui ra ngoài.
Bất quá Lâm Loan Loan lại không phải kẻ ngốc, người này bộ dáng lấm la lấm lét nhìn dáo dác, chắc chắn là không phải kẻ tốt lành gì.
Lâm Loan Loan do dự một chút, vẫn là quyết định lặng lẽ đi theo hắn xem sao.
A Vượng đi một hồi, nhìn mọi nơi xung quanh, xác định ở trong sân không có người. Lập tức cởi áo vải thô của hạ nhân ra. Từ bên tường vây của tướng quân phủ đi ra ngoài.
Lâm Loan Loan cũng từ cửa hông đi theo ra phủ.
Trên đường đi người đến người đi, tiểu thương và khách du hành ồn ào náo nhiệt đông vui.
A Vượng tựa hồ đã nhận ra có điều bất thường, dừng bước chân quay đầu lại nhìn.
Lâm Loan Loan thân hình nhanh chóng nấp đi, sau đó nhặt lên một chiếc mặt nạ thỏ từ quán bán rong gần đó đeo lên mặt. Như vậy hẳn là hắn không nhận ra đi!
A Vượng quay người lại, bước chân đi nhanh, vội hòa vào trong đám người.
Tốc độ của Lâm Loan Loan cũng nhanh hơn, theo sát đạo thân ảnh phía trước kia.
Lúc này không biết từ đâu đó bỗng vang lên tiếng pháo làm kinh động cả đoàn xe ngựa giữa dòng người du hành trên phố.
Ngựa kéo xe vì giật mình hoảng loạn mà lao thẳng về phía Lâm Loan Loan. Đám đông sợ hãi hốt hoảng dạt sang hai bên đường để tránh.
Lâm Loan Loan vốn có thể tránh ngay lập tức, nhưng cô lại thấy một bé gái đang quay lưng lại, mải nhặt quả cầu hoa rơi trên đường, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.
Trong lòng Lâm Loan Loan thầm mắng một câu, cha mẹ đứa nhỏ này chết ở đâu hết rồi!
Thời khắc nguy cấp vẫn là nàng căng da đầu vọt lên, bế đứa bé lên bổ nhào về phía bên đường, vừa kịp né khỏi chiếc xe ngựa điên cuồng phóng qua.
Cùng lúc đó, một người phi thân nhảy lên xe ngựa, mạnh mẽ giữ chặt dây cương, cuối cùng cũng khống chế được ngựa và dần dần dừng xe lại.
Lăng Duệ nhảy xuống khỏi xe ngựa, giao dây cương cho thị vệ để xử lý sự việc. Chỉ trong chốc lát, đường phố lại trở nên nhộn nhịp như thường.
Vệ Mẫn Nhu chạy chậm lại đây, trên mặt đầy vẻ khẩn trương nhìn Lăng Duệ. “Điện hạ, ngài không có sao chứ?”
Lâm Loan Loan chật vật từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, mặt nạ con thỏ trên mặt sớm đã vỡ thành hai nửa. Đứa bé trên người cũng không bị thương đã được cha mẹ mang đi.
“Không có việc gì.” Lăng Duệ nhìn Vệ Mẫn Nhu cười ôn nhu, sau đó nhìn thấy người đeo mặt nạ cứu đứa bé ban nãy thế nhưng lại là Vệ Ninh Tịch.
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Mẫn Nhu nhẹ nhàng thở ra, nhìn theo ánh mắt Lăng Duệ, nàng lúc này mới phát hiện Lâm Loan Loan: “Thất tỳ?”
“Ừ.”
Lâm Loan Loan nhíu mày đem tóc lòa xòa vén ra sau tai. Cánh tay trái truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng nàng không muốn nói chuyện nhiều, ánh mắt vẫn tìm kiếm trong đám người, sau đó quay người đuổi theo phía trước.
“Điện hạ, ngài vừa rồi làm tiểu thư nhà ta hoảng sợ.” Xuân Tuyết xen vào nói.
“Lắm lời.” Vệ Mẫn Nhu liếc mắt nhìn Xuân Tuyết với vẻ trách móc.
Lăng Duệ nhìn thân ảnh của Vệ Ninh Tịch, cảm thấy nàng hôm nay giống như có cái gì không giống nhau……
Lâm Loan Loan tìm kiếm khắp nơi, A Vượng sớm đã không biết tung tích, nàng chỉ có thể về phủ trước.
Trở lại phòng, Lâm Loan Loan nhẹ nhàng cởi áo trong màu trắng. Ống tay áo đã thấm những vết máu li ti, trên cánh tay trái là một vết trầy xước lớn.
“Tiểu thư, người đã trở lại? Trân Châu ở trong sân tìm ngài đã nửa ngày.” Trân Châu gõ gõ cửa.
“Vào đi!”
“Tiểu thư, người đây là?” Trân Châu thấy Lâm Loan Loan nhìn miệng vết thương trên cánh tay, kinh hô bưng kín miệng.
“Té ngã. Ngươi có dược không?” Lâm Loan Loan ngẩng đầu, ngữ khí thực bình thường.
“Nô tỳ sẽ đi lấy liền.”
Chỉ chốc lát, Trân Châu ôm rất nhiều chai lọ vại bình trở lại.
Mặc dù động tác của Trân Châu rất nhẹ, nhưng Lâm Loan Loan vẫn là đau đến nhe răng.
Lâm Loan Loan không nói, Trân Châu cũng không dám hỏi nhiều, đành phải ở trong lòng suy đoán có thể là do tuyết vừa mới tan trong sân vẫn còn ướt nên mới bị té ngã. Ngày mai phải đến gọi quản gia đi kiểm tra một chút.
“Cảm ơn!”
Sau khi bôi thuốc cũng mặc lại y phục, Lâm Loan Loan nói lời cảm tạ. Trân Châu vẫn chưa quen với sự thay đổi của tiểu thư những ngày gần đây, có chút lúng túng đáp: “Đây là bổn phận của nô tỳ.”
Đêm khuya, Trân Châu hầu hạ Lâm Loan Loan ngủ.
Sau một hồi rửa mặt chải đầu đơn giản, Lâm Loan Loan nằm xuống giường. Trân Châu thêm củi vào lò sưởi rồi mang theo chăn, định ngồi bên cạnh giường canh chừng.
“Ngươi về phòng ngủ đi!” Lâm Loan Loan nhìn Trân Châu. Thực ra phòng của nô tỳ cách phòng chủ tử không xa, nhưng ở chỗ Vệ Nịnh Tịch, Trân Châu và Phỉ Thúy thường thay phiên trực đêm để dễ bề sai bảo.
“Tiểu thư, này, là nô tỳ làm sai cái gì sao?” Trân Châu cúi đầu đứng ở mép giường có chút bất an.
“Không phải. Ta thích ngủ một mình.” Lâm Loan Loan đùa nửa thật nửa đùa: “Hay là ngươi muốn ngủ cùng giường với ta?”
“Kia, kia nô tỳ lui xuống trước. Tiểu thư có phân phó lại kêu nô tỳ.”
Cùng tiểu thư ngủ chung giường, Trân Châu đánh chết cũng không dám.
Lâm Loan Loan nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt được, đầu óc cứ nghĩ mãi về A Vượng đã biến mất, không rõ hắn đã lấy trộm thứ gì.
Nàng tự nhủ với chính mình, hắn trộm cái gì cùng Lâm Loan Loan nàng cũng không có quan hệ. Rõ ràng đã nói là bản thân sẽ thành thật ở trong phủ, nghĩ lại vừa nãy ngươi ra khỏi cửa, đã đem chính mình thành bộ dáng đó về. Đáng đời!
Lâm Loan Loan mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, chờ nàng mở mắt ra. Trân Châu đã chuẩn bị xong hết tất cả, chỉ chờ nàng rời giường để hầu hạ.
Hôm nay với hôm qua đều như nhau, Lâm Loan Loan cũng chỉ đơn giản đeo trâm hoa, trên mặt trang điểm qua loa một chút. Nhìn chính mình trong gương, Lâm Loan Loan mi mắt cong cong giương khóe miệng, một vẻ đẹp trời phú.
Trân Châu ở bên cạnh nhìn thấy cũng liền khen một câu: “Tiểu thư, nhìn người như vậy thật sự rất đẹp.” Nói xong lại hậu tri hậu giác nhớ lại chính mình vừa đi quá giới hạn.
Lâm Loan Loan cười cười, được người khác khen nên tâm tình của nàng cũng tốt lên.
“Tiểu thư, tướng quân đang đợi ngài cùng qua dùng bữa sáng.” Phỉ Thúy tiến vào bẩm báo.
Lâm Loan Loa đi vào sảnh, cả nhà đều tập trung đầy đủ, ngoại trừ mẫu thân của nàng thân thể đang không tốt.
Lão phu nhân ngồi ở phía chủ vị, gọi Lâm Loan Loan đi đến bên người bà ngồi xuống. Người đang ngồi bên còn lại của lão phu nhân dáng vẻ oai hùng nghiêm túc không ai khác chính là đại tướng quân Vệ Tranh, những vết sẹo và màu da ngăm đen trên mặt đều là những dấu vết chứng minh cho những kinh nghiệm khốc liệt trên chiến trường của ông.
Lâm Loan Loan liếc nhìn qua hai vị di nương.
Nhị di nương mặc áo màu hồng nhạt, khí chất thoát tục, được Vệ Tranh sủng ái, và có một con trai, là công tử nhỏ nhất trong phủ tướng quân.
Tam di nương xuất thân thấp kém, dung mạo bình thường nhưng lại trang điểm đậm, khác hẳn phong thái của Nhị di nương. Tam di nương được Vệ Tranh mang về từ bên ngoài, nghe nói từng cứu mạng ông nên được thu nạp, nhưng lại có tới ba người con: đại công tử Vệ Triết, tam tiểu thư Vệ An Nhàn, và lục công tử Vệ Hào.
Chỉ tiếc rằng cả hai phòng di nương đều không được lão phu nhân yêu thích. Trên bàn ăn, vì có sự hiện diện của lão phu nhân và Vệ Tranh, không ai dám lên tiếng, tất cả đều cúi đầu im lặng ăn.
“Ninh Tịch, tối qua người cứu bé gái khỏi xe ngựa là con sao?” Vệ Tranh với ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Loan Loan.