5.
Nghe thấy tôi muốn báo cảnh sát, Tất Liên luống cuống, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Báo cảnh sát thì báo cảnh sát. Vừa hay tôi cũng muốn xem ai là kẻ gây chuyện.”
Dứt lời, cô ta lại giấu điện thoại sau lưng, ngón tay của cô ta giống như đang lén thao tác gì đó.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, lấy điện thoại ra.
“Cũng được, để mọi người xem rốt cuộc kẻ đứng sau là ai. Dù sao những thứ đăng trên mạng cho dù có người xóa đi thì vẫn sẽ bị ghi lại.”
Tay Tất Liên cứng đờ, mặt đỏ bừng: “Cô nói ai xóa hả? Ai xóa làm chó.”
“Tôi nói cô à? Sao cô phải kích động như thế?”
Thái độ của tôi càng bình tĩnh và lạnh lùng thì Tất Liên càng tức giận và hoảng sợ hơn.
Mặt cô ta gần như tím tái rồi.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, một đồng nghiệp có quan hệ tốt với Tất Liên vội vàng hòa giải:
“Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu gặp. Chuyện này hay là thôi đi, đừng làm lớn chuyện nữa.”
“Ai đăng nội dung đó nên nhanh xóa đi, vì chuyện này không đáng phải báo cảnh sát.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Những người khác nghe vậy vội vàng phụ họa.
“Không cần phải làm lớn chuyện chỉ vì một bài đăng.”
Tôi nhìn Tất Liên đang được mọi người vây quanh, khi nghe mọi người nói vậy, cô ta rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm. Tôi không nhịn được cười.
Những người này muốn chuyện lớn hóa nhỏ, tôi có thể hiểu được.
Rất nhiều lúc, chúng ta luôn cảm thấy không sao, nhịn một chút, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.
Nhưng có một số người sẽ không biết sai, chỉ biết được voi đòi tiên.
Một khi những việc cô ta làm ngày càng trở nên mất kiểm soát, thì những người đã tha thứ đều là đồng lõa.
Tôi cũng là đồng lõa, vì tôi đã không kịp thời hành động khi nhận ra manh mối ngay từ lúc đầu. Mãi đến ngày hôm qua, khi nhận ra sự khác thường của Giang Mặc, tôi mới phát giác được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.
Tôi đang định nói thì bạn thân của tôi đã cười khẩy.
“Về mặt tâm lí, người bị vu khống không phải là cô nên cô cho rằng chẳng sao cả, nhưng nếu chuyện này thực sự xảy ra với cô, càng có thêm nhiều cư dân mạng chửi mắng cô thì liệu cô có còn cảm thấy chuyện không đến mức đó không?”
“Các cô chỉ muốn bảo vệ cô ta thôi. Nếu bây giờ người như cô ta dám làm điều này với Diệp Tử, sau này không chừng một ngày nào đó cô ta sẽ chĩa mũi nhọn vào các cô.”
Những lời này vừa nói ra, có vài đồng nghiệp im lặng, đưa mắt nhìn nhau.
“Cô đang nói hươu nói vượn gì ở đây vậy?”
Mặt Tất Liên tái xanh, lao tới đối đầu với bạn thân của tôi.
“Vẫn là câu nói đó, nếu các cô nói là tôi đăng bài, vậy các cô có thể đưa ra bằng chứng, nếu không tôi cũng sẽ kiện các cô tội phỉ báng!”
Cô ta chắc chắn rằng chúng tôi không thể đưa ra bằng chứng.
“Ting————”
Lúc này, điện thoại của tôi rung lên.
Tôi lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn trả lời từ tài khoản vừa rồi.
Tôi không thể hiểu được một loạt mã số và con số phức tạp, nhưng thứ tôi có thể hiểu là địa chỉ trên ảnh viết rõ hai chữ “Tất Liên”.
Tốc độ nhanh như vậy, không hổ là cao thủ.
Thấy Tất Liên vẫn đang mắng chửi bạn thân, hơn nữa càng ngày càng kiêu ngạo, tôi lấy điện thoại ra, lên tiếng.
“Bằng chứng tới rồi đây.”