6.
Những người khác trong văn phòng đều sửng sốt.
Sắc mặt Tất Liên rõ ràng chuyển từ đỏ sang xanh, biểu cảm từ đắc ý chuyển sang khiếp sợ, rồi chuyển sang nửa tin nửa ngờ.
“Không thể nào, tôi…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô ta liền nhận ra mình đã nói sai, vội đổi lời: “Vậy thì lấy ra cho mọi người xem đi.”
“Không cần cô phải nhắc.”
Tôi gửi bức ảnh vào nhóm bộ phận, nhàn nhạt nói: “Có thể mọi người xem không hiểu, tôi sẽ giải thích qua cho mọi người.”
“Địa chỉ thực của bức ảnh này là tên thật của người đăng bài có IP này, số CMND thì khỏi phải nói nhiều. Tiếp theo đó là các tài khoản khác của người này.”
“Mọi người có thể tìm kiếm thử. Dưới những tài khoản này, mọi người chắc hẳn ít nhiều gì cũng đều đã từng bị mắng chửi.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Tất Liên hoàn toàn tím tái.
Cô ta không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, hoảng hốt lấy điện thoại ra.
Nhưng đã quá muộn.
Lúc này, những đồng nghiệp khác đã tìm kiếm tài khoản dựa theo ID trên ảnh, sắc mặt mọi người đều vô cùng đặc sắc, không ai có thể cười nổi.
“Tất Liên, cô có ý gì hả? Cô nói tôi keo kiệt, bủn xỉn, nhân phẩm kém! Tôi keo kiệt với cô lúc nào hả? Tôi có bao giờ tặng cô thỏi son rẻ tiền nào chưa? Có thỏi son nào tặng sinh nhật cô mà không phải do tôi mua ở cửa hàng chuyên doanh không?”
Một đồng nghiệp có tính tình nóng nảy đã thực sự tức giận, lớn tiếng chất vấn Tất Liên.
Sắc mặt Tất Liên trắng bệch, đứng chôn chân tại chỗ, vô cùng hoảng sợ.
“Tôi không phải là nói cô…”
“Sao cô dám nói không phải là nói tôi? Tất Liên, tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy!”
“Tôi làm thế là vì độ hot, thật ra trong lòng tôi không hề nghĩ như vậy.”
Tất Liên tìm được lí do thoái thác, nắm lấy cánh tay cô gái kia, cuống quýt giải thích với cô ấy.
“Lòng người cách một cái bụng, ai mà biết trong lòng cô nghĩ như thế nào!”
Người đồng nghiệp nóng nảy đẩy cô ta ra.
Những đồng nghiệp khác lạnh lùng nhìn cô ta, lần này không còn ai giúp đỡ cô ta nữa.
Tất Liên sốt ruột không thôi, cuối cùng không nhịn được liền bật khóc, lau nước mắt, nói: “Tôi thực sự không có ý đó, tôi chỉ muốn tích góp ít lưu lượng truy cập để kiếm chút tiền thôi. Tôi thực sự không có ý oán giận hay chán ghét mọi người.”
“Tôi sẽ xóa bài viết ngay bây giờ, tôi sẽ xóa nó ngay bây giờ.”
Dứt lời, ngón tay cô ta run rẩy, xóa tất cả bài đăng được đăng bởi các tài khoản của mình.
“Sao cô không giải thích rõ ràng chút?” - Tôi lạnh giọng đặt câu hỏi.
Tất Liên tức giận đến mức mặt gần như biến dạng, hung dữ trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ hoe, nói: “Tôi sẽ giải thích.”
Thái độ của cô ta coi như đã tốt hơn, thấy vậy, một đồng nghiệp khuyên nhủ mọi người: “Chuyện này cũng không có gì to tát, sửa đổi coi như đã xong chuyện.”
Hầu hết mọi người đều không muốn làm lớn chuyện, sau khi nghe vậy, cũng không làm khó cô ta nữa, đều nói chuyện này cứ vậy mà bỏ qua đi.
Số ít người còn lại thấy cô ta khóc nên cũng không tiện so đo với cô ta.
Mọi người nhao nhao trở về chỗ ngồi, chỉ còn lại một mình Tất Liên đang khóc.
Nếu là những người khác, có lẽ tôi sẽ thật sự cho rằng cô ta đã ăn năn hối lỗi rồi, nhưng tôi đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta, đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.
Huống hồ, qua chiếc gương nhỏ đặt trên bàn, tôi có thể thấy rõ ánh mắt cô ta lóe lên sự độc ác.