4.
Sau sự kiện nước hoa, sắc mặt Tất Liên trắng bệch tới trưa, cô ta cũng không còn hứng thú mắng chửi tôi trong nhóm nữa.
Cả buổi sáng gió êm sóng lặng nhưng đến chiều bỗng có người kết bạn với tài khoản công việc của tôi.
Tôi tưởng đó là đồng nghiệp trong văn phòng nên không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Kết quả vừa mới đồng ý kết bạn, người đó đã gửi cho tôi một đoạn chửi bới thô tục không thể qua vòng kiểm duyệt.
(Hầu hết những ứng dụng mạng xã hội, chat của TQ đều phải qua vòng kiểm duyệt nội dung)
Tôi còn chưa kịp hỏi câu nào thì đã có người khác gửi lời mời kết bạn cho tôi, thông báo kết bạn cũng là một đoạn chửi bới bẩn thỉu vô cùng thái quá.
Lần này tôi đã không chấp nhận lời mời.
Ngay sau đó, chưa đầy nửa giờ, tôi đã nhận được hơn 100 tin nhắn.
Tôi cố kìm nén cơn giận, bình tĩnh hỏi lí do tại sao người đó lại chửi tôi.
Cô ấy gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.
Đó là một tài khoản Tiểu Hồng Thư mới đăng ký, vừa đăng một trạng thái, viết một đoạn văn dài.
Ý tứ đại khái là bản thân blogger này bị trầm cảm, vừa mới khá hơn một chút, kết quả là công ty có một thực tập sinh mới tới đã chèn ép, chửi rủa và coi thường cô ta.
Lúc chia quà cũng cố tình bỏ qua cô ta, sau đó khóc lóc kể lể trải nghiệm bi thảm của mình, về chứng trầm cảm của mình, v.v.
Sau đó kèm theo một bức ảnh, đó là bức ảnh tôi đang làm việc.
Từ góc độ chụp, rõ ràng đây chính là vị trí của Tất Liên.
Cuối cùng, xét theo phản ứng ở phần bình luận, chắc cô ta đã để thông tin liên hệ của tôi ở dưới bình luận đầu tiên nên mới có nhiều người gửi lời mời kết bạn cho tôi chỉ để chửi tôi.
Xem xong những thứ này, tôi đã tức điên lên.
Lại là chiêu này.
Mở đầu chỉ có một bức ảnh, còn toàn bộ câu chuyện đều là bịa đặt!
Tôi tìm thấy bài viết gốc, chụp ảnh màn hình thời gian, blog và toàn bộ bình luận bên dưới rồi gửi cho một tài khoản. Sau đó tôi đứng dậy, trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, ném thẳng chiếc điện thoại xuống trước mặt cô ta.
“Người nào đưa thông tin sai lệch trên mạng, căn cứ theo Điều 42 Luật xử phạt hành chính nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, công khai sỉ nhục người khác hoặc bịa đặt sự thật để vu khống người khác, thì bị phạt giam giữ không quá 5 ngày hoặc bị phạt tiền không quá 500 nhân dân tệ; trường hợp nghiêm trọng hơn thì bị phạt giam giữ từ 5 ngày đến 10 ngày và phạt tiền không quá 500 nhân dân tệ.”
“Ngoài ra, việc đăng tin đồn và lan truyền tin đồn vượt quá 500 lượt chia sẻ có thể bị phạt tù.”
Tôi lạnh lùng nói.
Tất Liên sửng sốt, ánh mắt lóe lên mấy lần.
“Cô nói với tôi những điều này làm gì? Bài viết đó cũng không phải là do tôi đăng.”
“Có phải là cô hay không thì trong lòng cô rõ nhất. Có hai cách giải quyết, hoặc là cô xóa bài, làm sáng tỏ câu chuyện và xin lỗi tôi, hoặc là bây giờ tôi báo cảnh sát để cảnh sát tới điều tra.”
Giọng điệu của tôi lạnh lùng và cứng rắn, không cho cô ta cơ hội thương lượng.
Sắc mặt Tất Liên có hơi hoảng hốt, trách mắng tôi: “Tôi đã nói không phải là tôi gửi rồi. Trong văn phòng có nhiều người như vậy, tại sao cô cứ muốn gây khó dễ cho tôi thế?”
Giọng nói của cô ta trở nên kích động, động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Các đồng nghiệp nhao nhao vây quanh hỏi thăm tình hình, tách chúng tôi ra, cố gắng khuyên bảo cả hai.
Người bên phía Tất Liên hiển nhiên nhiều hơn.
Tôi mới đến đây, chỉ là một thực tập sinh, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Các cô ấy sẽ không vì một chai nước hoa mà thực sự đi đắc tội với một đồng nghiệp lâu năm như Tất Liên.
Một đồng nghiệp nhìn thấy bài đăng trên điện thoại của tôi, sắc mặt khó xử: “Đây hình như là tài khoản mới, nhưng bối cảnh đúng là ở trong văn phòng của chúng ta.”
“Ở trong văn phòng này thì sao, chẳng lẽ trong phòng này chỉ mỗi mình tôi thôi à?”
Được đồng nghiệp vây quanh, Tất Liên dường như cũng nhận ra tôi không dám làm ầm ĩ, cô ta tự tin đến mức giọng cũng lên đến quãng tám.
“Cô nói tôi là người đăng bài, vậy cô đem bằng chứng chứng minh điều đó ra đây!”
“Chỉ cần đưa tài khoản của cô ra cho mọi người xem là được.” Tôi lạnh nhạt nói.
Tất Liên cười lạnh: “Dựa vào cái gì chứ? Đây là chuyện cá nhân riêng tư của tôi, các cô có tư cách gì mà điều tra tôi?"
“Nếu các cô thực sự muốn nghi ngờ tôi, chỉ cần đưa bằng chứng ra đây!”
Tôi không nói gì.
Tất Liên càng đắc ý hơn, giận dữ trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói:
“Một thực tập sinh mới tới đang gây ồn ào náo loạn ở đây chỉ vì bài đăng của một người không biết là ai. Mọi người còn muốn làm việc nữa không?”
“Ai biết mục đích cô tới đây là gì. Tôi còn chưa nói là cô tự biên tự diễn ở đây, cố ý ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, hoặc là có mục đích khác.”
Đồng nghiệp bên cạnh cũng nửa tin nửa ngờ.
Những năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của Giang Mặc, công ty phát triển rất nhanh, cũng bị đối thủ cạnh tranh chèn ép, không phải không xảy ra chuyện công ty đối thủ phái người đến.
Tôi cười nhạt, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì hãy báo cảnh sát đi.”