1.
“Cô bị điên à?”
“Nhà mất điện thì gọi thợ điện đến sửa, nhắn tin cho tôi làm gì? Tôi là bố cô à? Bố cô nếu bị đánh thức vào giờ này thì sẽ cho cô hai cái bạt tai ngay!”
“Nếu cô sợ thì mau chạy đi soi gương xem rốt cuộc người mà cô đang sợ là ai!”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Mặc liền gửi đi 5 6 tin nhắn thoại dài 60 giây, sau đó anh ấy ném điện thoại lên bàn, nằm nghiêng người, ấm ức làm nũng.
“Bé cưng à, anh buồn ngủ quá~”
Giọng nói của anh ấy vừa lười biếng vừa đầy từ tính, như thể người vừa chửi rủa không phải là anh ấy vậy.
Giang Mặc là một bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng có vấn đề nghiêm trọng với việc phải thức dậy.
Khoảnh khắc bị đánh thức, cảm xúc của anh ấy như muốn bùng nổ, cơn giận dữ không thể kiểm soát được.
Ngoại trừ bố mẹ chồng và tôi ra, nếu có ai khác đánh thức anh ấy dậy vào lúc này thì anh ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Ngay cả một con muỗi bay ngang qua cũng phải ăn hai cái bạt tai.
Nhưng bản thân anh ấy lại hoàn toàn không có ý thức.
Ngay cả sau khi đã tỉnh táo, anh ấy cũng sẽ không nhớ được những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Những người bên cạnh anh ấy từng bị anh ấy mắng mấy lần thì đều biết rõ bệnh tình của anh ấy, không dám trêu chọc anh ấy.
Ngay cả bố mẹ chồng cũng không dám liên lạc với anh ấy sau 8 giờ tối, có chuyện gì gấp cũng phải thông qua tôi.
Hôm nay, tôi định dỗ Giang Mặc ngủ rồi tắt điện thoại, nhưng thật không ngờ lại có người chọn thời điểm này để gọi điện cho anh.
Hơn nữa, lần này anh ấy chửi người, rõ ràng là khác hẳn trước đây, thậm chí còn muốn chửi thề.
Trước đây, anh ấy chưa bao giờ hung dữ như vậy.
Tôi nhẹ giọng dỗ anh ấy ngủ, rồi lấy điện thoại di động của anh, muốn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Kết quả khi mở cửa sổ chat, nhìn thấy tên và ảnh đại diện là tôi đã hiểu ngay.
Người gửi tin nhắn là Tất Liên, một nữ nhân viên mới vào công ty của Giang Mặc không lâu.
Mặc dù tôi không làm việc ở công ty của Giang Mặc, nhưng cô bạn thân nhất của tôi lại làm kế toán ở đó.
Một tháng trước, bạn thân đã kể cho tôi nghe rằng ở phòng ban của cô ấy có một cô gái tên Tất Liên đang để mắt đến Giang Mặc.
Bạn thân đã khéo léo nhắc nhở cô ta rằng Giang Mặc đã có gia đình. Nhưng cô ta không những không kiềm chế mà còn ngày càng quá đáng hơn.
Ở công ty, cô ta sẽ cố tình tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ với Giang Mặc, đăng ảnh Giang Mặc lên Tiểu Hồng Thư và các nền tảng khác, viết những bài viết chân thành, bịa đặt những khoảnh khắc mơ hồ không có thật giữa mình và Giang Mặc.
Mãi cho đến khi có một bài đăng đã gây được tiếng vang nhỏ, bị tôi lướt thấy.
Lúc đó, tôi không thể nhịn được nữa nên đã nhờ bạn thân gửi tài khoản WeChat của cô ta cho tôi.
Kết quả là vừa mới thêm bạn bè với cô ta, cô ta đã gửi một tin nhắn thoại đầy chế giễu.
“Dì à, dì không xứng với anh ấy đâu, nhường anh ấy cho tôi, còn bản thân dì nên sớm đi xem mắt đi.”
Giọng điệu của cô ta đầy vẻ đắc thắng và khinh thường.
Tôi hỏi cô ta có ý gì.
Cô ta trực tiếp châm chọc khiêu khích, nói rằng cô ta trẻ hơn tôi, sớm muộn gì Giang Mặc cũng sẽ đá tôi để đến với cô ta.
Tôi tức giận nghiến răng nghiến lợi, vừa định trả lời thì phát hiện cô ta đã thu hồi tin nhắn, sau đó chặn và xóa tôi.
Tôi vốn định kể chuyện này cho Giang Mặc nghe, nhưng trong khoảng thời gian này Giang Mặc vì chuyện công ty mà ngày nào cũng rất mệt mỏi, thêm vào đó Tất Liên cũng không tìm tôi nữa, chuyện này cũng không được giải quyết.
Nhưng tôi không ngờ rằng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Tôi mở khung chat lên, thấy dạo này cô ta liên tục nhắn tin với Giang Mặc, nũng nịu xin đi nhờ xe của Giang Mặc, hoặc nói mấy câu chọc cười, thậm chí còn gửi cho Giang Mặc một số thứ không phù hợp.
Giang Mặc chỉ đáp lại cô ta một chữ: “Cút.”
Nhưng Tất Liên giống như không hiểu tiếng người, sau đó vẫn tiếp tục nhắn tin cho Giang Mặc, thậm chí còn gọi điện hai lần.
Theo nhật ký cuộc gọi, Giang Mặc vừa nghe máy đã cúp ngay.
Tin nhắn cuối cùng giữa hai người là một đoạn văn ngắn không dưới 800 chữ do Tất Liên viết.
Nội dung đại khái là từ sự ái mộ của cô ta dành cho Giang Mặc đến việc cô ta phát hiện ra sự thờ ơ của Giang Mặc đối với cô ta, cũng nói với Giang Mặc rằng sau này cô ta sẽ không làm phiền anh ấy nữa.
Đọc mấy lời tự nói tự cảm động của cô ta, tôi chỉ muốn đào hố chui xuống đất.
Chắc cô ta nghĩ rằng nếu viết những dòng này, Giang Mặc sẽ cảm động, đột nhiên phát hiện ra rằng mình không thể sống thiếu cô ta chăng? Sau đó yêu cô ta đến mê muội?
Cô gái này đã đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi phải không?
Tôi vừa mới nghĩ xem phải làm gì thì ngay sau đó đã thấy câu trả lời của Tất Liên.
Sau khi Giang Mặc liên tục oanh tạc bằng mấy tin nhắn thoại dài sáu mươi giây, cô ta trở nên vô liêm sỉ hơn hẳn.
“Anh ơi, em làm phiền anh nghỉ ngơi à? Xin lỗi anh nha. Ngày mai em sẽ xin lỗi anh, anh đừng giận em nữa nhé?”
Ngay sau đó là một bức ảnh ăn mặc gợi cảm, tạo dáng quyến rũ.
Tôi nheo mắt lại, quyết định không thể tiếp tục mặc kệ được nữa.
Tình trạng tinh thần của Giang Mặc không tốt, quản lý công ty đã đủ phiền rồi, mỗi ngày còn bị thứ như kẹo cao su này mài mòn.
Đau thì không đau lắm, nhưng thật kinh tởm.
Sau một hồi trầm tư, tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bạn thân: “Này người chị em, giúp tớ một việc. Cùng tớ đi xé xác Tất Liên đi!”