3.
Tất Liên ỷ mình là ma cũ, muốn dẫn dắt mọi người xa lánh tôi, buộc tôi phải rời đi, nhưng cô ta không biết rằng tôi cũng có suy nghĩ như vậy.
Sa thải cô ta thì còn gì hay nữa, tôi sẽ khiến cô ta phải khóc lóc rời khỏi đây.
Tôi lau sạch vết cà phê trên quần áo, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy chai nước hoa đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu phân phát cho mọi người trong văn phòng.
“Xin chào mọi người, tôi là người mới đến. Mong được mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Tôi cười nói xong mới tặng nước hoa cho mọi người, bắt đầu từ người bạn thân nhất của tôi.
Bạn thân nhận được nước hoa, mắt mở to.
“Oa, đây chẳng phải là loại nước hoa mới nhất của Chanel sao? Không hề rẻ nha!”
Những người khác nhận được nước hoa, ánh mắt cũng đều sáng lên vì kinh ngạc, yêu thích nhìn không muốn đặt xuống.
Tất Liên thấy vậy, cười lạnh một tiếng, tính tình cổ quái nói:
“Loại nước hoa mới nhất của Chanel đắt như vậy, một thực tập sinh mới sao có thể mua được nhiều như vậy?”
“Tiểu Diệp, không phải là cô đã mua nó trên Pinxixi đấy chứ?”
“Ngày nay có rất nhiều hàng giả, không phải gần đây còn có tin tức nói rằng nếu thường xuyên ngửi mùi nước hoa kém chất lượng, rất có thể sẽ bị bệnh sao?”
Cô ta vừa dứt lời, mấy người khác cũng có hơi nghi ngờ, vội vàng đặt chai nước hoa lên bàn.
Sự nghi ngờ của họ cũng không phải là không có lý, dù sao trong lý lịch của tôi viết là thực tập sinh ở nhà được ba năm, mới ra ngoài làm việc.
Tôi chưa nói gì, bạn thân ở bên cạnh đã bực tức nói thẳng:
“Cô nên biết tiết kiệm đi. Người ta mới nhậm chức đã tặng quà cho chúng ta đã là tốt lắm rồi, vậy mà cô còn ở đây kén cá chọn canh.”
“Mua trên Pinxixi thì sao? Hàng cao cấp trên Pinxixi cũng có giá mấy trăm tệ đấy.”
“Hơn nữa, trên bao bì nước hoa còn có số sê-ri, các cô muốn biết có phải là hàng thật hay không thì có thể tự mình kiểm tra mà.”
Bạn thân của tôi đã không ưa Tất Liên từ lâu, nhưng xét đến việc làm cùng cơ quan nên cô ấy cũng không muốn làm ầm lên.
Lần này tôi đến, cô ấy tự nhiên không chút do dự lên tiếng thay tôi.
Nhưng cô ấy cũng không nói quá gay gắt, dù sao để giúp tôi xé mặt trà xanh, cô ấy vẫn phải che giấu thân phận của mình.
Lời này vừa nói ra, có mấy người lập tức nhớ ra, lấy số sê-ri ra bắt đầu kiểm tra.
“Oa, quả nhiên là đồ thật, tôi đã kiểm tra rồi!”
“Tôi cũng kiểm tra rồi.”
“Cảm ơn Tiểu Diệp, để cô phải tốn kém rồi.”
“...”
Một lúc sau, nhiều người bắt đầu cảm ơn tôi.
Văn phòng đột nhiên sôi động trở lại.
Khi Tất Liên nghe tin đồ tôi mua là hàng thật, ánh mắt cô ta lập tức thay đổi, nhìn chai nước hoa trên tay tôi với vẻ khao khát.
Lúc này tôi đã phát đến chỗ cô ta.
Thấy ánh mắt khao khát của cô ta, tôi liếc nhìn chai nước hoa cuối cùng, kêu “Aida.”
“Tôi mua chai nước hoa này trên Pinxixi. Nếu cô đã không thích thì thôi vậy.”
Nói xong tôi cầm chai nước hoa, trực tiếp xoay người quay về chỗ ngồi của mình.
Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Tất Liên nhất định đang tức đến mức xanh mét.
𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.
Lúc này mọi người trong văn phòng đều vui vẻ.
Ngoại trừ Tất Liên.
Hai tay cô ta gõ chữ rất nhanh trên điện thoại, sắc mặt trông cực kì khó coi, như thể một giây tiếp theo miệng cô ta sẽ phun ra mùi thơm. Tôi nghi ngờ cô ta lại mắng chửi tôi.
Quả nhiên, không lâu sau, bạn thân lại gửi cho tôi mấy bức ảnh nữa.
Vẫn là những lời Tất Liên mắng chửi tôi.
“Giả bộ làm gì chứ? Trông cô ta như vậy, sao có thể là người giàu có được?”
“Bề ngoài thoạt nhìn có vẻ hào phóng nhưng thực ra lại chẳng có một xu dính túi, loại người này tôi đã thấy nhiều rồi.”
“Tôi nghi ngờ cô ta đã vay tiền để mua những thứ này! Nói không chừng sau này mọi người sẽ gặp nhiều rắc rối vì đã nhận nó.”
“...”
Cô ta cứ lải nhải, nhưng lần này không có ai phụ họa cho cô ta nữa.
Bạn bè của cô ta đã nhận nước hoa của tôi, họ sẽ càng thấy xấu hổ hơn nếu nói xấu tôi.
Sau hai phút mới có một đồng nghiệp bình thường không thích nói chuyện lên tiếng: “Đừng nghĩ xấu cho người khác. Tôi cảm thấy cô ấy là một người rất tốt.”
Sau đó, người đồng nghiệp đó đã bị cô ta đá ra khỏi nhóm.
Tôi quay đầu nhìn thì thấy sắc mặt Tất Liên càng xanh hơn.
Bạn thân cúi đầu cố nhịn cười, gửi tin nhắn cho tôi: “Giỏi lắm cục cưng của tớ, chỉ mới nửa ngày, cậu đã lôi kéo được đồng minh. Chị gái trà xanh này rõ ràng đã rối lên rồi.”
“Đáng tiếc những chai nước hoa này không hề rẻ, tổng cộng có giá mấy vạn phải không?”
“Chút tiền này có là gì. Cậu cũng không phải không biết, điều tớ không quan tâm nhất chính là tiền.”
Bạn thân đấm ngực dậm chân: “Được rồi, được rồi, phú bà đừng nói nữa. Từ “hâm mộ” này tôi nói chán rồi.”
Tôi: “…”
Tôi không phải là một phú bà.
Mặc dù tôi và Giang Mặc trong nhà đều có chút tiền, nhưng vì được giáo dục từ nhỏ nên tôi và Giang Mặc có cùng quan điểm, đều không dựa dẫm vào gia đình mà lựa chọn gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Hiện tại, công ty và sự nghiệp của chúng tôi đang trong giai đoạn phát triển, chúng tôi trân trọng từng đồng tiền.
Quan điểm của tôi về tiền bạc luôn rất đơn giản.
Bỏ ra một khoản tiền để đổi lấy thứ gì đó vượt qua giá trị của nó, đây mới là tối đa hóa lợi nhuận.