2.
Sáng sớm hôm sau, Giang Mặc quả nhiên đã quên chuyện xảy ra tối qua.
Tôi đã xóa hết tin nhắn trong điện thoại của anh ấy từ lâu.
Mọi thứ vẫn như thường lệ.
Tôi ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu: “Cục cưng à, em ở nhà chán quá, muốn đến công ty của anh làm việc.”
“Thật sao?”
Mắt Giang Mặc sáng lên.
Thật ra từ lâu lắm rồi, Giang Mặc đã nói nhiều lần, năn nỉ tôi đến công ty bầu bạn với anh.
Tôi là nhà thiết kế nên có thể chỉnh sửa bản thảo tại nhà. Anh ấy nói sẽ dành riêng cho tôi một căn phòng nhỏ trong văn phòng của anh, vừa để tôi có thể tập trung làm việc, vừa để anh ấy có thể luôn nhìn thấy tôi.
Tất nhiên là tôi không đồng ý.
Lí do là anh ấy mới rời khỏi gia đình để lập nghiệp, tôi lo lắng rằng ở công ty sẽ ảnh hưởng đến anh ấy, hơn nữa, tôi rất sợ bị người ta đàm tiếu.
Giờ nghe tin tôi chủ động muốn đến công ty, Giang Mặc vui đến nỗi không biết đâu là hướng Bắc.
Nhưng rất nhanh, anh ấy dường như đã nghĩ đến điều gì đó, nụ cười đột nhiên tắt lịm, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
“Không đúng, sao em lại đột nhiên muốn tới công ty anh?”
“Em có ý đồ gì đây?”
“Em để mắt đến gã đàn ông nào trong công ty à?”
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.
Tôi: “……”
Thấy anh ấy ghen đến mức mặt mày đen kịt, tôi vội vàng xua tay: “Không có đâu. Còn có người đàn ông nào đẹp trai hơn anh, thông minh hơn anh, giàu hơn anh nữa chứ?”
“Chỉ là sau khi suy nghĩ rất kĩ, em đột nhiên không muốn rời xa anh, nên em muốn đến công ty để luôn được ở cùng anh.”
“Vậy mà anh còn nghi ngờ em…”
Tôi oan ức bĩu môi.
Giang Mặc lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân dỗ dành tôi.
Chiêu này thực sự rất hiệu quả với anh ấy.
Chẳng mấy chốc, Giang Mặc đã quên bẵng chuyện mình đang giận, tập trung dỗ dành tôi, sau đó gọi điện thoại, nhanh chóng lo liệu xong xuôi chuyện tôi đến công ty.
Anh ấy vốn muốn tôi theo anh ấy đến văn phòng, nhưng tôi nói rằng tôi muốn chuyển đến bộ phận kế toán để thử cảm nhận cảm giác tiền chảy qua tay mà không để lại dấu vết.
Anh ấy nhăn mặt suy nghĩ một lúc, cuối cùng có lẽ thấy bộ phận kế toán không có nam nên cũng đồng ý.
Giang Mặc còn muốn gióng trống khua chiêng tổ chức một buổi tiệc chào đón tôi, tuyên bố chủ quyền trước toàn công ty, nhưng tôi đã kịp ngăn anh ấy lại.
Nếu anh ấy tuyên bố như vậy, tôi còn có thể đối phó với cái cô Tất Liên đó thế nào nữa?
Cuối cùng, Giang Mặc cũng miễn cưỡng chấp thuận cho tôi vào công ty một cách kín tiếng. Nhưng tôi cũng phải trả giá cho điều đó.
𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.
Vào buổi chiều, Giang Mặc đã sắp xếp cho người ta phỏng vấn tôi. Sau đó, tôi đã thuận lợi vượt qua, khiêm tốn gia nhập vào bộ phận kế toán.
Khi bước vào cửa, tôi và bạn thân đánh mắt với nhau. Chúng tôi làm theo kế hoạch đã bàn trước đó, giả vờ không quen biết nhau, chào hỏi khách khí.
Sau khi chào hỏi mọi người, tôi đã gặp được Tất Liên trong truyền thuyết.
Cô ta khoác lên mình chiếc váy trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, gương mặt thanh tú trong trẻo, khóe mắt còn điểm một nốt ruồi lệ, toát lên vẻ mong manh đáng yêu động lòng người.
Cô ta bưng tách cà phê vừa pha xong, vừa từ phòng trà trở về, thấy tôi thì liền đánh giá từ trên xuống dưới.
Chỉ trong chớp mắt, tôi thấy trong mắt cô ta chợt lóe lên sự chán ghét.
Tôi đã quá đỗi quen thuộc với ánh mắt ấy.
Đó là sự đố kỵ khi bị tôi vượt mặt.
Hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, tôi đã trang điểm rất kĩ, vừa rạng rỡ vừa tinh tế. Tôi biết rằng diện mạo hiện tại của mình đủ sức khiến mọi người phải kinh diễm.
Nhưng rất nhanh, cô ta đã che giấu cảm xúc, cười hỏi những người khác: “Có người mới đến à, sao em không nghe anh Giang nói nhỉ?”
Giang Mặc còn trẻ, bình thường tôi thường hay răn đe anh, bảo anh ấy phải kiềm chế tính khí, tạo dựng mối quan hệ tốt với mọi người trong công ty, không nên cứ động tí là nổi nóng chửi người, bạn thân tôi bảo anh ấy đã làm rất tốt.
Vì vậy, mọi người đều thực sự nghĩ rằng tính tình anh ấy rất tốt, khi thân thiết, đều gọi anh ấy là anh Giang hoặc anh Mặc.
Chỉ có Tất Liên nhất quyết gọi anh ấy là anh.
Tôi lãnh đạm liếc cô ta một cái, không nói gì.
Khi Tất Liên đi ngang qua tôi, đột nhiên va vào tôi một cái như cố ý.
Cà phê trong cốc đổ lên áo khoác của tôi.
“Ôi chao, xin lỗi nhé, trượt tay.”
Tất Liên nói xong, lại cảm tạ nói: “Ôi chao, may quá không dính vào người tôi. Bộ đồ này của tôi giá hai nghìn tệ đấy.”
Tôi nhíu mày.
Hầu hết quần áo trong tủ của tôi đều là đồ thiết kế riêng do Giang Mặc thuê hẳn một nhà thiết kế cao cấp may đo cho tôi, giá cả bằng mười lần hai nghìn tệ.
Nhưng giá cả không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là chỉ có một bộ độc nhất.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Tất Liên đã trực tiếp rút một tờ giấy vệ sinh, nhét vào tay tôi: “Đừng nhìn nữa, bộ đồ này của cô về giặt một cái là được rồi.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi, thái độ qua loa, rõ ràng chẳng coi ra gì.
Tôi tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Ngay khi định lý luận với cô ta, điện thoại của tôi reo lên một tiếng.
Là ảnh chụp màn hình mà bạn thân gửi cho tôi.
Nội dung là cuộc tám chuyện của Tất Liên và những cô gái vừa nãy trong nhóm nhỏ.
“Cô gái này ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy, nhìn là biết có nhiều chuyện cũ lắm đây.”
“Chẳng lẽ cô ta cố tình đến đây để quyến rũ anh Giang à?”
“Hừ, cũng không tự nhìn lại mình đi! Sao anh Giang có thể thích loại phụ nữ như cô ta được chứ?”
“…”
Ngoài cô ta ra, trong nhóm còn có hai đồng nghiệp có mối quan hệ rất thân thiết với cô ta cũng phụ họa theo.
Tất Liên càng nói càng hung hăng càn quấy.
Sắc mặt bạn thân vô cùng tức giận, cuối cùng không nhịn được nữa, cô ấy nhắn tin riêng cho tôi: “Diệp Tử, bọn họ quá đáng quá, có cần tớ làm gì không?”
Tôi cúi đầu, nhanh chóng gõ chữ: “Không cần.”
“Trò hay sắp mở màn rồi.”