Dư Du đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm. Anh không dừng lại ở cửa hầm, mà đi thẳng đến phòng bếp, ở đó anh tìm thấy một cây nến và một hộp diêm. Cầm theo hai món đồ này, Dư Du quay lại phòng khách. Ngay khi vừa bước vào, anh thấy một người đang đứng quay lưng ở góc tường.
Dư Du nhất thời hoảng sợ, cho đến khi thấy rõ người đấy là ai, anh mới đi qua.
“Trần Tĩnh?”
Trần Tĩnh quay lại, liếc nhìn đồ vật trên tay Dư Du rồi gật đầu, “Cậu chuẩn bị kỹ lưỡng đấy nhỉ!”
“Không còn cách nào khác, sợ lỡ như đêm bị cúp điện, tôi lại không mang điện thoại” Dư Du cười gượng giải thích rồi hỏi, “Anh đang làm gì ở đây?”
“Nhìn xem này” Trần Tĩnh nghiêng người, hất cằm về phía chiếc kệ sách gắn trên tường.
“Sách à?”
Trần Tĩnh lấy một cuốn sách giơ lên, “Là về biểu diễn Bì Ảnh. Hơn nữa còn là viết tay.”
“Biểu diễn Bì Ảnh?” Dư Du nhíu mày, nhận cuốn sách từ tay Trần Tĩnh, “Có liên quan đến nhiệm vụ lần này không?”
“Không rõ lắm, nhưng hiểu biết thêm một chút thì vẫn tốt, đúng không?”
Dư Du gật đầu, “Cũng đúng.”
“Thôi được rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, vì ngày mai có lẽ…” Trần Tĩnh bỏ lửng câu nói, rồi vỗ vai Dư Du rồi cùng Cao Thần – vừa từ nhà vệ sinh bước ra, đi lên lầu.
Dư Du nhìn theo hai người một lúc, đặt cuốn sách trở lại kệ rồi về phòng mình. Nhưng sau khi bước vài bước, anh dừng lại, quay lại lấy cuốn sách đem về phòng.
Suốt cả buổi chiều, Dư Du ngồi đọc sách trong phòng. Đến khi anh lật xong toàn bộ cuốn sách cũng là lúc chuẩn bị đến giờ ăn tối.
Bảy người cùng nhau tụ tập ăn tối, nhưng chẳng ai có tâm trạng nói chuyện. Càng về đêm, nỗi sợ trong lòng mỗi người lại càng sâu. Nếu không phải vì sợ đói, có lẽ chẳng ai nguyện ý muốn rời phòng.
Bởi vậy, trong bầu không khí trầm mặc, mọi người hầu như không trao đổi nhiều, ăn xong, tất cả đều nhanh chóng quay lại phòng mình.
Chỉ có Dư Du là ở một mình, trong căn phòng thiếu thốn mọi thiết bị điện tử. Không điện thoại, không máy tính, thậm chí không có cả nhạc để nghe. Lần đầu tiên, Dư Du cảm nhận được sự cô đơn sâu sắc.
Đúng là không thể sống thiếu các thiết bị điện tử mà.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, Dư Du bắt đầu cảm thấy khó chịu, không khỏi thở dài, “Cái trò chơi quái quỷ này, chọn thời điểm nào chẳng được, lại cứ phải một hai đợi lúc mình ngủ mới kéo vào!”
Anh buông một tiếng thở dài bực bội, rồi nằm xuống giường, cầm lấy quyển sách bên gối xem xét.
Màn đêm đen bao phủ căn nhà. Đột nhiên, từ lầu một vang lên tiếng "loảng xoảng". Ngay sau đó, cánh cửa tầng hầm bị bật tung ra, va mạnh vào tường.
Một bóng đen lặng lẽ từ tầng hầm đi ra, chầm chậm ngẩng đầu, từng bước từng bước hướng về phía cầu thang. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng đen càng lúc càng hiện rõ hơn - một mảnh da bị cắt thành hình người, cao tầm 80 cm, nhẹ nhàng di chuyển trên sàn. Nhưng mà mỗi bước đi lại phát ra tiếng bước chân nặng nề như của một người trưởng thành.
Bóng đen tiếp tục di chuyển, từng bước đi được nửa cầu thang. Mỗi bước chân của nó, đèn hành lang lại nhấp nháy liên tục, cuối cùng tắt hẳn, nhấn chìm cả ngôi nhà vào bóng tối.
Dư Du ngủ chập chờn suốt đêm, nhận thấy ánh đèn tắt liền mở mắt. Ngay sau đó, một âm thanh bước chân khe khẽ len lỏi vào tai, khiến anh giật mình. Du Dư lập tức ngồi dậy, nắm chặt cây nến mà cảnh giác nhìn về phía cửa. Tiếng bước chân dần dần đến gần cửa phòng anh, dừng lại, rồi một loạt tiếng gõ cửa đều đều vang lên
“Cốc cốc cốc”
Dư Du nuốt nước bọt, há miệng thở dốc, thầm rủa trong lòng.
Ai hay… cái gì đang đứng ngoài kia?
Là người, hay… là quỷ?
Anh sẽ không xui xẻo đến mức này đi?
Khuôn mặt Du Dư đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Tiếng đập cửa bên ngoài cứ vang lên không dứt, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích. Cuối cùng, anh nằm bẹp xuống giường, thở dài
Lâu vậy rồi mà thứ đó vẫn không làm gì?
Không thể cho anh một đao lưu loát sao?
Bất mãn bĩu môi, đã thế, anh quyết định không thèm bận tâm nữa, cứ mở to mắt nằm thẳng trên giường. Anh mặc kệ, thích làm gì thì làm!
Tiếng gõ cửa bên ngoài kiên trì vang lên hồi lâu, nhưng sau khi không thấy bất kỳ phản hồi nào từ trong phòng. Cuối cùng, nó cũng từ bỏ. Dư Du nghe tiếng bước chân di chuyển sang phòng bên cạnh, lòng nhẹ nhõm hẳn, vội đưa tay vỗ ngực, tự trấn an.
Buổi tối hôm nay xem như là vượt qua thành công!
Nghĩ lại, dù đã an toàn nhưng Dư Du vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được, anh cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, cho đến khi thứ kia dọc theo cầu thang, từng bước lên tầng ba.