Dư Du lúc này đang đứng ở một mảnh tuyết trắng bên trong.
Cơn gió lạnh buốt tạt qua, từng đợt rét thấm vào da thịt, xuyên thấu đến tận xương. Theo phản xạ, anh rùng mình, hàm răng không kìm được mà va lập cập vào nhau.
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Chẳng phải vừa nãy anh vẫn còn thoải mái nằm trong phòng điều hòa sao?
Chẳng qua anh chỉ là chơi game đến mệt, nên ngất trên giường một lúc, như thế nào lại thấy mình xuất hiện ở trên một con đường nhỏ dẫn vào thôn đang phủ đầy tuyết trắng xóa?
Tình huống này cũng quỷ dị quá đi!!
Hơn nữa.
“Hắt xì!” Dư Du thình lình đánh cái hắt hơi.
Tình huống hiện tại căn bản không kịp anh suy nghĩ nhiều, không khí lạnh đến thấu xương liền buộc anh phải từ bỏ tự hỏi, chỉ lo ôm chặt lấy cánh tay mà run bần bật, “Lạnh quá...”
Cứ tiếp tục thế này, anh còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì cũng đã bị đông chết!
Anh chẳng lẽ lại chết một cách thảm thương như vậy sao?
Dư Du vẻ mặt đưa đám, dậm dậm đôi chân trần đã bị đông cứng xuống đất, vội vàng nhìn quanh.
May mắn thay, trời không tuyệt đường người. Giữa một vùng trắng xóa, Dư Du nhanh chóng phát hiện ra một bức tường bao gần đó.
Dù không thấy được bên kia tường có gì, nhưng tóm lại coi như ngựa chết thành ngựa sống, chết chỗ đấy so chết ở chỗ này tốt hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Dư Du với đôi chân trần, đạp lên lớp tuyết cao đến nửa cẳng chân, gần như sử dụng tốc độ nhanh nhất trong đời lao về phía bức tường kia.
Chỉ trong vòng hai phút, Dư Du cảm giác như đã vượt qua một thế kỷ, cuối cùng cũng đến đích.
Sau khi vòng quanh tường một lượt, anh mới phát hiện ra một cánh cửa sắt mở ra, liền vội vàng đẩy ra rồi chui vào.
Sau đó, anh gần như chưa kịp nhìn xung quanh, không màng đến quy tắc lễ phép, chỉ đẩy cửa lao vào bên trong.
Ngay lập tức, hơi ấm từ bên trong cánh cửa ập vào, làm Dư Du cảm thấy dễ chịu khắp người. Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng ngã dựa người vào cửa, vội vàng quay đầu nhìn quanh căn phòng.
Giây tiếp theo, anh bất ngờ đối diện với mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Dư Du chớp mắt, ý thức được điều gì đó, liền hướng lên bục giảng mà nhìn lại.
Trên bục giảng, giáo viên với vẻ mặt kinh hãi, há hốc miệng nhìn Dư Du đi chân trần, chỉ mặc độc bộ quần áo ngủ, làn da thì đỏ bừng vì lạnh.
Tình huống này cũng quá sốc đi?!!
“Cậu là ai?” Cuối cùng, giáo viên phụ trách cũng là người đầu tiên phản ứng lại.
“Tôi…”
Dư Du định giải thích, nhưng trong đầu anh bỗng vang lên một giọng nói điện tử lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc:
【Kiểm tra cho thấy giá trị sinh mệnh của người chơi đang phục hồi, trò chơi đã chính thức bắt đầu.】
【Bổn luân du】
【Diễn cùng với bảy người chơi khác. Nhiệm vụ trò chơi: Giúp thôn dân hoàn thành buổi biểu diễn Bì Ảnh.】
【Trò chơi ấm áp nhắc nhở: Không.】
Dư Du, “??”
Không có thì mày nhắc nhở làm quỷ gì?
“Cậu…”
Giáo viên phụ trách tiến về phía Dư Du vài bước, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ người cậu thanh niên này truyền đến cả cơ thể mình.
Rốt cuộc cậu ta đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi?!
Mặc quần áo qua loa như vậy mà vẫn không bị đông chết?
Ánh mắt của giáo viên phụ trách trở nên khó hiểu, khiến Dư Du cảm thấy tai mình lập tức đỏ bừng.
Dù cảm thấy xấu hổ, nhưng anh cũng không muốn tiếp tục đối mặt với những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, càng không muốn bị đông cứng ở đây, nên nhất định phải tìm sự trợ giúp từ giáo viên này.
Dư Du đứng đó, có phần e dè, theo bản năng xoa xoa cái ót, nhìn qua có chút phúc hậu và vô hại, lộ vẻ mặt đáng thương, “Xin lỗi, tôi có tật mộng du, tỉnh lại thì đã đến cửa trường rồi. Tôi... hắt xì!"
“Được rồi, được rồi!”
Thấy khuôn mặt như vậy, giáo viên phụ trách lập tức phát ra ánh sáng từ mẫu quang huy, vội vàng ném một câu “Tự học”, rồi dẫn Dư Du về ký túc xá của mình.
Bà nấu một ly trà gừng, nhìn thấy Dư Du mặc bộ quần áo của con trai từ phòng ngủ đi ra, liền hỏi, “Quần áo có vừa không?”
“Cảm ơn lão sư.” Dư Du mỉm cười, đôi mắt hơi cong lại, lộ ra tám cái răng, trông vô cùng hồn nhiên, “Rất vừa vặn, nếu không nhờ có ngài, tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Không cần khách khí.” Nữ giáo viên cười lắc đầu, đưa cho Dư Du cốc trà gừng, đồng thời hỏi, “À, cậu là con nhà ai vậy? Tôi đã ở đây nhiều năm mà chưa từng gặp cậu.”
“À, tôi không phải người trong thôn này.” Dư Du gãi gãi đầu, không biết phải giải thích thế nào về việc mình lại vô tình xuất hiện ở đây.
Sau một lúc suy nghĩ, anh nhớ lại âm thanh bất ngờ vừa vang lên trong đầu, liền nói, “Tôi đến đây là để tham gia biểu diễn Bì Ảnh.”
“Diễn Bì Ảnh?” Nữ giáo viên kinh ngạc nhướng mày, “Cậu cũng là sinh viên tốt nghiệp tới tham gia diễn Bì Ảnh sao?”
“Ân?”
Lúc này đến lượt Dư Du cảm thấy kinh ngạc.
Nữ giáo viên hỏi, “Cậu không phải sao?”
“À, đúng vậy.” Dư Du vội vàng đồng ý với thân phận này, rồi suy nghĩ một chút, hỏi dò, “Ngài có gặp qua sáu đồng học của tôi không?”
“Thật ra không có. Chỉ nghe trưởng thôn nhắc đến, có bảy đồng học muốn đến thôn chúng ta để thu thập tài liệu.”
“Nguyên lai là như vậy.”
Dư Du gật đầu, uống một ngụm trà gừng, ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
Dựa vào những gì anh quan sát, Dư Du đại khái đã hiểu được tình huống mình đang gặp phải.
Đầu tiên, anh không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng đó không phải vấn đề do mình, mà là trong lúc đang ngủ, anh đã bị đưa vào trò chơi này.