“Ngọa tào!”
Một tiếng mắng giận dữ từ phòng nào đó trên tầng ba đột ngột vang lên, theo sau là tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn nhà, phá tan sự tĩnh lặng nặng nề. Dư Du mới vừa mới chợp mắt lại ngay lập tức bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường.
Thanh âm này là……
Cao Thần cùng Trần Tĩnh?
Không thể nào?
Dư Du không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, hận không thể xuyên qua trần nhà để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra phía trên. Nhưng anh không thể thấy rõ tình hình trên lầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên từng hồi.
“Chết tiệt! Cứu tôi với a a a…”
Theo tiếng bước chân dồn dập, tiếng kêu cứu của Trần Tĩnh ngày càng gần hơn.
Dư Du còn không kịp phản ứng lại, đột nhiên ——
“Phanh!”
Cánh cửa phòng rung lên, rồi đột ngột bị một ai đó từ bên ngoài đá văng ra. Dư Du trừng lớn mắt, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối trong phòng, nhờ vào chút ánh trăng mờ nhạt rọi từ cửa sổ, anh miễn cưỡng thấy rõ người vừa bước vào.
Là… Trần Tĩnh?
Chỉ thấy Trần Tĩnh vội vã đẩy cửa vào, nhanh chóng chạy vào trong, rồi đóng sầm cửa lại, thở hổn hển rồi ngồi bệt xuống đất.
“Chết tiệt thật, suýt chút nữa là kết thành đôi uyên ương chết cùng với nó rồi!”
Dư Du hít một hơi sâu, nhẹ nhàng gọi: "Trần Tĩnh?" Đến lúc này, Trần Tĩnh mới nhận ra trong phòng có người, liền quay đầu lại: “Dư Du! Cậu không biết đâu, lúc đấy thật sự quá nguy hiểm!”
Nhìn thấy vật kỳ lạ trong tay Trần Tĩnh, Dư Du cảm thấy can đảm lên một chút, lấy hai que diêm để châm ngọn nến.
Dưới ánh sáng của ngọn nến, Dư Du nhìn Trần Tĩnh và hỏi: “Ở tầng trên đã xảy ra chuyện gì? Sao thứ đó lại có thể vào phòng của các cậu?”
"Cậu không biết đâu, tôi vốn dĩ đang ngủ rất ngon thì nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tiếng gõ cửa." Trần Tĩnh vừa nói vừa giữ chặt lồng ngực đang đập thình thịch, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó coi. “Chưa được mấy giây, Cao Thần cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, và tôi không ngờ rằng...”
“Cậu ta vẫn đang mơ màng, vậy mà khi nghe thấy tiếng gõ cửa, lại thuận miệng nói một câu ‘mời vào’!”
Dù lúc đó Trần Tĩnh đã nhanh chóng phản ứng, lập tức lấy tay bịt miệng Cao Thần, nhưng mọi thứ đã muộn.
Tiếng gõ cửa đột nhiên ngừng lại.
Trần Tĩnh và Cao Thần nhìn nhau trong im lặng, qua hồi lâu, khi cả hai vừa thở phào nhẹ nhõm thì Trần Tĩnh bỗng cảm thấy trong bóng tối có một tờ giấy như lao thẳng về phía họ. Anh không kịp suy nghĩ gì, lập tức đẩy Cao Thần tránh ra và nhanh chóng thực hiện một cú cá chép lộn mình bật dậy, tiếp đó kéo lấy Cao Thần chạy thẳng ra cửa.
Hai người một trước một sau chạy về phía cửa, nhưng Trần Tĩnh bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cao Thần. Sau đó, Trần Tĩnh như người điên chạy thẳng xuống tầng hai, đá tung cửa phòng Dư Du rồi lao vào trốn.
Dư Du và Trần Tĩnh nhìn nhau mà không nói gì. Một lúc lâu sau, Dư Du lạnh lùng nhìn Trần Tĩnh, nói: “Cậu không sợ sẽ kéo luôn con quỷ vào phòng tôi sao?”
Trần Tĩnh: “…”
“Chuyện đó… chúng ta là đồng đội mà, cậu đừng để ý chuyện này quá —”
Dư Du đáp: “Vậy ý cậu là lần tới nếu tôi gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể dẫn con quỷ sang phòng cậu?”
Trần Tĩnh há hốc miệng, gượng gạo nở nụ cười: “Anh, anh, tôi sai rồi! Tính là tôi nợ cậu một lần được chưa?”
“Vậy thì được!” Dư Du gật đầu.
Trần Tĩnh: “...”
Trần Tĩnh bỗng có cảm giác như Dư Du đã biết trước anh ta sẽ nói gì, và đã bẫy sẵn anh ở đây.
Anh ta định nói tiếp thì Dư Du đã chẳng còn quan tâm, nằm trở lại giường, nói: “Không có chuyện gì thì tôi ngủ tiếp đây.”
Trần Tĩnh khiếp sợ: “Cậu vẫn còn dám ngủ tiếp?”
“Nếu không thì sao? Nửa đêm rồi, chẳng lẽ tôi còn phải lên xem đồng đội còn sống hay không? Hay là phải ra ngoài xem mặt mũi con quỷ thế nào? Hay là ngồi ngốc một chỗ chờ trời sáng?”
Trần Tĩnh bị câu nói của Dư Du làm cứng họng, không biết đáp lại thế nào.
Ban ngày không nhận ra, hóa ra Dư Du còn rất lanh mồm lanh miệng?
“Chia cho tôi nửa cái chăn với.”
Không mặc áo khoác mà chạy thẳng từ phòng xuống, giờ khi đã thả lỏng, Trần Tĩnh cuối cùng mới cảm thấy một chút lạnh. Anh không khách sáo, kéo chăn qua và nằm xuống.
Một đêm không nói chuyện.