Quách Kiệt định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy Dư Du còn đứng bên cạnh, lại đành ngập ngừng nhìn giữa hai người Du Dư và Dương Lăng Phong, thập phần hối hận vì chậm chân một bước.
Quách Kiệt do dự một lúc, thấy không còn lựa chọn nào khác ngoài ở cùng Dương Lăng Phong hoặc ở một mình. Nghĩ đến viễn cảnh phải ở riêng một phòng trong ngôi nhà âm u này, cậu lập tức lắc đầu lia lịa.
"Em... Em ở cùng Dương ca nhé!" Cậu tranh thủ nói nhanh, rồi quay sang Dương Lăng Phong, xoa tay vẻ lo lắng và rụt rè hỏi "Có... có được không?"
Dương Lăng Phong chỉ hờ hững đáp, "Tùy ý." Cũng không thèm nhìn lại Quách Kiệt, quay người đẩy cửa phòng bên trái bước vào mà.
Quách Kiệt thở ra một hơi nhẹ nhõm, lập tức đi vào phòng.
Dư Du dường như còn không có ý thức được sự khủng bố khi ở một mình, thấy thế liền chỉ tay vào phòng ngủ bên phải, “Vậy tôi ở phòng này?”
“Được.” Trần Tĩnh đáp ứng, rồi dẫn ba người còn lại lên tầng ba
Cùng lúc đó, Dư Du đẩy cửa phòng ngủ, bước vào và bật đèn phòng lên.
Ánh đèn chói mắt lập tức tràn ngập khắp căn phòng, khiến Dư Du nhìn rõ toàn bộ bố trí bên trong.
Cả phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và một cái bàn. Ngoài ra, trên bức tường đối diện cửa ra vào có treo một tấm rèm màu đen.
Dư Du nhướn mày, tiến lên kéo tấm rèm ra và thấy được ô cửa sổ đầu tiên trong căn nhà này.
“Cứ tưởng là phòng này cũng không có cửa sổ chứ!” anh lẩm bẩm.
Dư Du duỗi eo một cách thoải mái, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc nãy, anh đã để ý rằng hai cô nữ sinh cùng Trần Tĩnh và Dương Lăng Phong không phải là người mới, có vẻ như họ đều quen biết nhau.
Mặc khác, hai người chơi đang sợ hãi muốn chết kia rõ ràng là tân nhân. Sau khi bốn người trong nhóm giải thích, họ lập tức tin tưởng lời nói của họ mà không một chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, Dư Du lại không dám hoàn toàn tin tưởng.
Rốt cuộc, những lời về việc trò chơi này có quỷ và việc nếu chết ở đây thì sẽ chết trong hiện thực đều xuất phát từ miệng bốn người đó.
Hiện tại, ba người tân nhân này tính cả anh căn bản chưa từng gặp quỷ, nên không thể xác minh xem những gì họ nói có phải là thật hay không.
Vạn nhất những người đó đang lừa dối bọn họ đâu?
Tỷ như là, trò chơi này kỳ thật là muốn mọi người tàn sát lẫn nhau.
Vậy nên, trong ngày đầu tiên, khi chưa nắm rõ tình hình, Dư Du quyết định sẽ ngủ một mình.
Cùng lắm thì, vào ban đêm cẩn thận hơn một chút.
“Bất quá nếu buổi tối ngày đầu tiên bị giết bởi vì ở một mình...” Dư Du nhíu mày.
Điều đó chỉ có thể giải thích rằng anh đích thị là một phi tù.
Không tin bản thân là một phi tù, Dư Du sau khi ngồi một lúc, đứng dậy, quyết định đi xuống lầu xem xét tình hình.
Anh không gọi những người khác, chỉ nương theo ánh đèn mờ ảo bên ngoài, từng bước một tiến về phía lầu một.
Đi được một nửa đường, đột nhiên anh dừng lại, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Giống như có chỗ nào không thích hợp?
“Ngô.” Dư Du nhíu mày, quan sát.
Ánh đèn trên đầu tối tăm như vậy, sao mà đèn phòng ngủ lại sáng hơn cả ánh sáng hành lang và cầu thang nhiều như thế?
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một căn nhà không có cửa sổ ở lầu một.
“Chẳng nhẽ không cảm thấy bí bách sao?” anh tự hỏi.
Hay là…
Nếu đúng như lời Dương Lăng Phong và những người khác nói, thì thiết kế của lầu một này có phải để che giấu điều gì đó?
Lầu một có quỷ?
Ngay lập tức, Dư Du bị chính những suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng quay người chạy về phòng.
Nghĩ lại, một nhóm người cùng nhau xuống dưới thì tốt hơn!
Dư Du ngồi đợi khoảng một giờ, cuối cùng cũng có người ra khỏi phòng. Anh đi theo ra ngoài, thấy Thẩm Thanh Manh và Chu Uyển đang cùng nhau xuống lầu.
Hai người nhìn thấy Dư Du, chào hỏi nhau. Sau đó, Thẩm Thanh Manh hỏi “Trong phòng anh có toilet không?”
“Toilet?” Dư Du ngẩn người, rồi lắc đầu “Không có.”
“Toàn bộ lầu ba đều không có.” Thẩm Thanh Manh và Chu Uyển đã nhanh chóng xuống tới lầu một, sắc mặt không tốt lắm. “Trong nhà chỉ có một toilet thôi.”
“Vậy sao? Kia xác thật không tiện lắm.” Dư Du đáp.
Thẩm Thanh Manh “…”
Chu Uyển “…”
Đây là vấn đề mà anh để ý lúc này sao?
Chẳng lẽ anh không nhận ra đây là một điều vô cùng đáng sợ sao?!
Sau mấy giây lặng im, Chu Uyển nhìn Dư Du, lớn lên không kém, nhưng chính là đầu óc có vẻ không tốt lắm “Sao anh lại xuống dưới này?”
“À, tôi sợ buổi tối mất điện, nên xuống dưới tìm nến để thắp sáng.” Dư Du không mặt mũi nói chính mình bổ não sợ tới mức không dám một mình xuống xem xét, chỉ có thể bịa bừa ra một lý do nào đó.
“Nga.”
Thẩm Thanh Manh và Chu Uyển không có hứng thú lên tiếng, sau đó cùng nhau vào toilet rồi đóng cửa lại.
Còn lại một mình, Dư Du không tiếp tục đứng ngốc ở đó mà mở hết đèn ở lầu một, đi một vòng quanh xem xét.
Lầu một không có gì đặc biệt, chỉ có một cánh cửa thu hút sự chú ý của anh.
Đó chắc hẳn là cửa dẫn xuống tầng hầm ngầm.
Nghĩ vậy, anh mở cửa, cúi người nhìn tầng hầm tối om.
Tuy nhiên, vì ánh sáng bên trên không thể chiếu rõ, anh không tìm thấy công tắc đèn của tầng hầm, nên dù gan có lớn đến đâu, anh cũng không dám đi xuống.
Hơn nữa, cảm giác như có luồng khí lạnh từ tầng hầm toát ra khiến anh cảm thấy bất an.
“Có chút đáng sợ.” Dư Du hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, quyết định tìm kiếm một vật chiếu sáng trước khi xem có nên xuống đó hay không.
Nghĩ vậy, Dư Du không dừng lại lâu, mà quay người đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt anh cứng đờ, đột ngột quay đầu lại.
Hình như anh vừa liếc thấy một bóng đen thoáng qua?
Dư Du căng thẳng nuốt nước miếng, chăm chú nhìn về phía cửa hầm.
Ba phút sau, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám mở cửa tầng hầm thêm lần nào nữa, chỉ “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Hầu như ngay lúc đó, một bàn tay trắng bệch đột ngột chụp vào cửa, tiếng “bang” nhỏ bị tiếng đóng cửa hoàn toàn che lấp.