Vào giữa trưa, tuyết bên ngoài ngôi nhà đã ngừng rơi.
Mặt trời vừa ló dạng sau đám mây, xuyên qua màn sương xám mờ, chiếu sáng lấp lánh trên nền tuyết trắng tinh.
Dư Du đứng phơi nắng bên ngoài, ánh mắt dõi về phía xa. Trong sương mờ, một bóng dáng dần dần tiến lại gần.
Khi bóng người đó đến sân, Dư Du nhận ra đó là một ông cụ khoảng 70 tuổi, lưng còng, nở nụ cười hiền lành, lộ ra vài chiếc răng đen còn sót lại.
"Chàng trai, phơi nắng đấy à?" Ông cụ hỏi, ánh mắt thân thiện.
"Vâng," Dư Du gật đầu rồi hỏi dò, "Ông là trưởng thôn phải không ạ?"
Trưởng thôn mỉm cười, gật đầu xác nhận "Phải, là ta đây."
“Ngài mau vào đi, chúng cháu đã đợi ngài lâu rồi.” Dư Du nói, nhường đường để trưởng thôn vào, rồi quay vào phòng nhỏ hô to “Trưởng thôn đến rồi.”
Lập tức, sáu người còn lại trong phòng lục đục bước ra.
“Vậy là đủ cả bảy người rồi!” Trưởng thôn đếm đủ số người, mỉm cười nói “Hoàng sư phó sẽ trở về thôn vào sáng mai. Tối nay các cô cậu cứ ở tạm nhà ông ấy một đêm nhé!”
Nói xong, trưởng thôn chậm rãi đi đến cửa, tay lần vào túi “Ông ấy có để lại chìa khóa cho ta, để ta dẫn các cô cậu vào nhà.”
“Cảm ơn trưởng thôn.”
Dư Du là người đầu tiên lên tiếng cảm ơn, rồi đợi trưởng thôn lấy chìa khóa ra và chậm rãi mở cửa lớn. Sau đó, trưởng thôn quay lại nói: “Vào đi thôi!”
Cánh cửa lớn vừa mở ra, tất cả mọi người, kể cả Dư Du, đều nhìn vào bên trong ngôi nhà. Cùng lúc đó, sắc mặt của họ thay đổi đôi chút.
Căn nhà chính của Hoàng sư phó, giống với căn phòng nhỏ dùng để sưởi ấm, không có cửa sổ, cũng không bật đèn, nên bên trong trông vô cùng tối tăm và có phần rùng rợn.
Trưởng thôn vừa bước vào bên trong, cả cơ thể ông như thể bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Quách Kiệt và Cao Thần, cả hai đều là tân binh giống như Dư Du, sợ hãi đến nỗi run rẩy đứng sát vào nhau. Một người lắp bắp hỏi, "Chúng ta... thật sự phải vào sao?"
Trần Tĩnh liếc nhìn họ, trả lời, “Đương nhiên là phải vào rồi, trừ phi các cậu muốn qua đêm ngoài đường trong mùa đông này."
Rồi anh nói thêm, "Cứ xem đây là thử thách đi, rồi sẽ quen."
Dư Du đang định bước vào thì thấy Dương Lăng Phong, người thường trầm lặng, rút điện thoại ra, bật đèn pin và đi vào đầu tiên. Những người khác cũng lần lượt làm theo, ngoại trừ Dư Du - người chỉ mặc áo ngủ khi bước vào trò chơi mà không có bất cứ thứ gì khác.
Tuy nhiên, có nhiều đèn pin xung quanh, nên Dư Du cũng không lo sẽ không nhìn thấy gì, anh lặng lẽ theo sau Trần Tĩnh. Nhưng vừa mới vào đến nơi, họ đột nhiên nghe thấy âm thanh "rầm rầm rầm" từ phía trên đỉnh đầu, ngay sau đó một tia sáng mờ nhạt bắt đầu rọi xuống từ trần nhà.
Có ánh sáng rồi, cả nhóm ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng sư phó khi ra ngoài đã tắt cầu dao công tắc điện" trưởng thôn giải thích lý do vì sao đèn bây giờ mới được bật lên. Sau đó, ông dẫn cả nhóm lên cầu thang, nói, "Ta sẽ dẫn các cô cậu lên phòng nghỉ ngơi."
Cả nhóm lặng lẽ theo sau trưởng thôn, bước từng bước lên cầu thang. Đi trước dẫn đường, trưởng thôn bất chợt nói với vẻ mặt hoài niệm, "Đã nhiều năm rồi, làng chúng ta không tổ chức biểu diễn Bì Ảnh."
Cao Thần và Quách Kiệt cảm thấy căng thẳng, liếc nhau một cách, rồi lên tiếng hỏi "Có... có chuyện gì đã xảy ra sao?"
"Ý các cậu là sao, biểu diễn thì có thể xảy ra chuyện gì được?" Trưởng thôn nghe xong câu hỏi, dừng bước và quay lại, sắc mặt âm lãnh mà trừng mắt nhìn bọn họ. Bị như vậy trừng, đặc biệt còn bị mấy người chơi mang vẻ mặt bất mãn nhìn về phía bọn họ, hai người tức khắc rụt cổ, không dám nói tiếp nữa.
Thấy vậy, Dư Du bước lên, cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng giải thích "Trưởng thôn, thực ra ý của Cao Thần và Quách Kiệt không phải như vậy. Bọn họ chỉ muốn hỏi liệu có phải vì người trẻ ngày nay không còn hứng thú với loại hình biểu diễn này, nên nó không còn phổ biến như trước? Hiện nay, thật sự có rất ít nơi tổ chức biểu diễn Bì Ảnh."
Trưởng thôn nghe Dư Du giải thích, sắc mặt dịu lại, gật đầu đồng ý, rồi quay người tiếp tục dẫn đường "Đúng vậy, bây giờ người trẻ tuổi mỗi ngày chỉ chăm chăm vào trò chơi và máy tính," ông thở dài "Đúng là đáng tiếc, toàn là những thứ quý báu của thế hệ trước để lại."
Dư Du phụ họa một câu, mà trưởng thôn đã bước lên lầu, chỉ vào phòng đối diện cầu thang, giữa hai phòng ngủ khác “Đây là phòng của Hoàng sư phụ, còn hai phòng bên cạnh có thể sắp xếp chỗ ở. Ở tầng ba cũng chỉ có hai phòng ngủ, các cô cậu tự phân chia với nhau.”
“Cảm ơn trưởng thôn.”
“Không có gì. Các cô cậu cứ sắp xếp đi, ta về trước. Tối nay sẽ có người mang cơm tối lại!” Thôn trưởng vẫy tay chào, rồi không đợi mấy người nói chuyện, chầm chậm bước xuống lầu.
Sau khi thôn trưởng khuất bóng hoàn toàn sau cánh cửa, Trần Tĩnh mới thu ánh mắt, nhìn cả nhóm và nói “Thế này đi, hai nữ ở chung một phòng, còn tôi với Lăng Phong sẽ mỗi người ở cùng một tân binh. Phòng còn lại sẽ cho một người ở riêng.”
Thẩm Thanh Manh gật đầu “Được thôi, vậy tôi và Chu Uyển sẽ ở tầng ba.”
Vừa nghe xong, Cao Thần lập tức hướng ánh mắt mong chờ về phía Trần Tĩnh “Trần ca, em có thể ở cùng anh không?”
Trần Tĩnh ngạc nhiên một chút rồi gật đầu “Được thôi, tôi không có vấn đề gì.”