Từ góc độ của anh ấy nhìn lại chính là Bạch Tiêu Ngôn kéo lấy tay tôi, dáng vẻ hai chúng tôi chan chứa tình cảm, đang tâm sự với nhau.
Vành mắt anh ấy đỏ hoe, đôi môi xinh đẹp mím lại thành một đường thẳng.
Dáng vẻ rưng rưng chực khóc, đáng thương vô cùng.
Đứng từ lập trường của anh ấy nhìn vào, bây giờ chính là tình cảnh kẻ thứ ba dựa vào sắc đẹp để leo lên gặp phải chính thất, anh ấy không thể không nhẫn nhịn cơn tức giận.
Anh khản tiếng mở miệng: - Làm phiền rồi.
Rồi xoay người đi mất.
- Này, Tần Tinh Dã!
Tôi lập tức rút tay lại, đứng dậy đuổi theo.
Dáng người anh ấy cao ráo, chân dài, tôi chạy chậm hai bước mới bắt được anh ấy đang ở cửa thang máy.
Đám nhân viên đều giả vờ làm việc, thật ra đều đang liếc mắt, vểnh tai hóng drama của chúng tôi.
Tôi đuổi theo anh ấy cả quãng đường, lúc này có hơi tức giận.
Tôi nắm lấy cổ tay anh ấy, xoay anh ấy ấy lại.
- Em nói này...
Những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, vành mắt anh ấy đỏ hoe, ánh mắt và biểu cảm ấm ức bỗng nhiên đánh vào trái tim tôi.
Cơn tức chưa kịp bùng phát bị dập tắt ngay tức thì, tôi vô thứ vươn tay ôm lấy mặt anh ấy.
- Ui, làm sao vậy, ấm ức lắm hả?
Anh ấy gạt tay tôi ra:
- Chồng em về rồi, tôi đi.
- Đừng mà, anh nghe em nói...
Tôi nghĩ hay là tôi thú nhận nhỉ, con mẹ nó anh mới là anh chồng thân yêu của tôi.
Mặc dù tôi rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, không thể tự lo cho bản thân này, nhưng anh ấy khó chịu như vậy, trong lòng tôi tôi cũng hơi không dễ chịu.
- Thật ra anh mới là...
- Tinh Dã, đã lâu không gặp. - Lúc này Bạch Tiêu Ngôn cũng đuổi theo đến.
Bạch Tiêu Ngôn vươn tay, Tần Tinh Dã nhìn cánh tay đang vươn ra của anh ta, biểu cảm và ánh mắt ấm ức ban nãy đã được thu lại.
Lại lần nữa trở thành dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Sĩ diện, cho dù là kẻ thứ ba cũng phải sĩ diện.
Anh ấy vươn tay bắt tay với Bạch Tiêu Ngôn:
- Đàn anh, đã lâu không gặp.
Ừm, bề ngoài tất cả đều ổn.
Chỉ là cái bắt tay đó của Tần Tinh Dã và Bạch Tiêu Ngôn dùng sức đến mức khớp xương chuyển thành màu trắng.
Bạch Tiêu Ngôn hơi nghi ngờ, dẫu sao anh ta và tôi đã chia tay bốn năm rồi, không còn phải như vậy chứ?
Nhưng anh ta vẫn đưa ra một lời mời:
- Cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Thế là ba người chúng tôi cứ vậy mà không ngượng ngùng gì cùng nhau ngồi vào một bàn ăn.
Nói ra thì, hồi đại học kể từ sau khi tôi và Bạch Tiêu Ngôn yêu nhau, Tần Tinh Dã rất ít khi xuất hiện trước tầm mắt của tôi.
Có lần tôi về nhà gặp được anh ấy, anh ấy dựa vào xe hút thuốc, trong làn khói thuốc uốn lượn, anh ấy nhìn về phía tôi.
Trong ấn tượng của tôi, anh ấy chưa từng hút thuốc.
Tôi không khỏi nhíu mày, anh ấy hơi giật mình, lập tức dập điếu thuốc trong tay anh ấy.
Anh ấy hỏi tôi: - Cô thật sự thích anh ta à?
- Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi phải thích anh à?
- Tôi có gì không bằng anh ta?
- Cái gì cũng không bằng.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh ấy, khiến nó trông rất hiu quạnh.
Anh ấy lạnh nhạt "ừm" một tiếng rồi xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi, sau đó hai chúng tôi rất ít khi chạm mặt.
Trước đây cứ cảm thấy hai chúng tôi là oan gia ngõ hẹp, thì ra khi có người cố ý không chạm mặt, thật sự sẽ không gặp được.
Thân là người chủ chi tôi bảo Bạch Tiêu Ngôn gọi món trước.
Sau khi anh ta nói tên mấy món ăn, ánh mắt của Tần Tinh Dã trở nên càng lạnh lùng hơn:
- Anh không biết bây giờ cô ấy không thích ăn đồ cay nữa à?
Bàn tay đang đưa thực đơn của Bạch Tiêu Ngôn ngừng lại rồi nói:
- Xin lỗi, anh không rõ.
- Anh vốn chẳng quan tâm cô ấy.
Mặc dù Bạch Tiêu Ngôn là người ăn nói khéo léo thì giờ phút này anh ta cũng hơi hoang mang.
Trong lòng Bạch Tiêu Ngôn nghĩ: Ủa, tôi là bạn trai cũ của cô ấy, cậu mới là chồng của cô ấy mà, sao tôi phải quan tâm cô ấy?
Mà biểu cảm của Tần Tinh Dã nhìn Bạch Tiêu Ngôn ngạc nhiên càng thêm giận dữ.
Giống như đang nói: Người không quan tâm tôi như vậy thế mà lại kết hôn với tôi, mà không phải là anh ấy kết hôn với tôi.
- Mấy năm nay anh đều ở nước ngoài?
Bạch Tiêu Ngôn gật đầu:
- Ừm, ở nước ngoài lãnh đạo một đoàn đội, bây giờ tất cả đều đã chín muồi rồi nên mới về lại trong nước.
- Trong lòng anh, công việc quan trọng hơn hay cô ấy quan trọng hơn?
- Ặc... Cái này...
- Anh không biết mấy năm nay cô ấy sống như thế nào đúng không?
Nói đến đây tôi cũng hơi bất ngờ, ủa, tôi sống như thế nào?
Nghĩ lại thì hình tượng của tôi trong mắt của Tần Tinh Dã là một người phụ nữ bị bỏ rơi, chồng đi nước ngoài nhiều năm, còn không hề quan tâm đến tôi, hại tôi chỉ có thể chăn đơn gối chiếc, không thể không tìm một kẻ thứ ba.
Ò, nghe vào đúng thật là hơi thảm.
Bạch Tiêu Ngôn cũng hoang mang luôn rồi:
- Tôi... Hình như không biết rõ cho lắm, xin lỗi.
Cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Tôi vội vàng gắp thức ăn cho anh ấy, cố gắng dùng đồ ăn để chặn cái miệng của anh ấy lại.
Anh ấy nhìn động tác tôi làm với anh ấy, biểu cảm phức tạp mà suy nghĩ một lúc.
Bỗng nhiên trong ánh mắt của anh ấy lóe lên một ánh sáng.
Anh ấy nhìn đến mức trong lòng tôi giật mình, anh ấy lại muốn làm gì?
Sau đó anh ấy mở miệng:
- Cho nên anh đã được định trước là sẽ mất đi cô ấy như vậy.
- So với anh, bây giờ cô ấy càng quan tâm tôi hơn.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ánh sáng vừa nãy là gì?
Thì ra là sự tự tin khi kẻ thứ ba khiêu khích chính thất.
Bạch Tiêu Ngôn mờ mịt, cả đầu toàn là dấu hỏi chấm.
Bây giờ chỉ có Tần Tinh Dã quyết tâm muốn leo lên soán ngôi.
Anh ấy không ngừng rót nước, gắp thức ăn cho tôi trên bàn ăn, còn cực kỳ chủ động dùng giấy ăn lau miệng cho tôi.
Bạch Tiêu Ngôn bình thản nhìn hai vợ chồng chúng tôi không ngừng phát cơm chó.
Nhưng tôi cảm thấy giờ phút này trong lòng anh ta chắc đang nghĩ Tần Tinh Dã chắc là điên rồi.