Khi tôi chạy đến, quả nhiên anh ấy đang ở đó, một mình lẻ loi trơ trọi ngồi trên xích đu, trông cực kỳ cô đơn.
Tôi không tự giác được mà thả chậm bước chân đi đến trước người anh ấy, ngồi xuống rồi ngửa đầu lên nhìn anh ấy.
Tôi kéo lấy tay anh ấy nhưng lại bị anh ấy né tránh.
- Sao lại chạy đến đây một mình.
- Em không ly hôn với anh ta là vì em rất yêu anh ta sao? Thật ra em không hề thích tôi, em chỉ đơn giản coi tôi như một công cụ thôi đúng không?
Anh ấy nhìn xuống đất, vẻ tổn thương trong mắt rất nhanh đã hóa thành một bức tượng.
Có thứ gì đó mơ hồ trong lòng tôi bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Kí ức của anh ấy giờ phút này, dừng lại ở hai mươi mốt tuổi, cho nên, mua đàn Steinway là muốn tôi đến nhà anh ấy để đàn đúng không?
Học vẽ với tôi là vì muốn cùng tôi đi vẽ tả thực đúng không?
Thi đại học cao hơn tôi ba mươi điểm, còn đến đại học A cũng là bởi vì muốn học cùng một trường với tôi đúng không?
Tôi hơi cường ngạnh mà bắt lấy ngón tay anh ấy:
- Anh thích em đúng không?
Có giọt nước mắt ngưng kết ở giữa lông mi, vành mắt anh ấy hơi đỏ lên:
- Anh không thể thích em nữa, Diệp Trăn. Em không hề thích anh.
Trong giọng nói mang theo vẻ nghẹn ngào.
Trái tim tôi bỗng nhiên chua sót, tôi đứng dậy, vùi khuôn mặt của anh ấy vào lòng tôi.
Tay anh ấy ôm lấy eo tôi không chịu buông ra.
Những giọt nước mắt có độ ấm thấm ướt quần áo tôi, anh ấy nói:
- Rốt cuộc anh nên làm sao? Phải làm sao mới có thể không buồn nữa?
Bàn tay tôi phủ lên tóc anh ấy rồi xoa nhẹ an ủi anh ấy.
Trong lòng lại bị nước mắt của anh ấy làm cho ngứa ngáy.
Quả nhiên, nước mắt của đàn ông là thuốc kích thích của phụ nữ.
Tôi nhỏ giọng dỗ dành anh ấy:
- Về nhà thôi, về nhà với em được không? Cục cưng?
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, đuôi mắt hơi ửng đỏ do mới khóc xong.
Giọng nói hơi khàn khàn, nhưng càng thêm gợi cảm:
- Đó đâu phải nhà của anh.
Tôi cúi đầu hôn lên môi anh ấy, đầu ngón tay xoa nhẹ lên vành tai anh ấy:
- Thế lên xe với em đi, lên xe cũng được.
Thế là tôi dụ dỗ anh ấy lên xe, cho anh ấy ăn no nê thỏa mãn.
Trong lúc mơ mơ màng màng tôi có cảm giác như có người ôm tôi về nhà. Lần này không phải do tôi yêu cầu.
Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, tôi vươn vai một cái, tươi tỉnh mà thức dậy.
Người trong lòng vừa có độ ấm lại còn thơm, tôi dụi dụi trong ngực anh ấy, mắt còn chưa kịp mở đã nói:
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng. - Giọng nói trầm ổn mà lưu loát.
Giọng điệu này không đúng cho lắm.
Tôi bất ngờ mở mắt ra, Tần Tinh Dã đang gối đầu lên tay, dựa vào đầu giường, tay còn lại thì cuốn lấy đuôi tóc tôi trong lòng bàn tay.
Hai chúng tôi nhìn nhau, anh ấy cong mắt, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, mát lạnh thấu xương.
Cái cảm giác này, toang rồi.
Tôi lập tức đứng dậy muốn chạy nhưng lại bị người đó đè lại.
- Em chạy nhanh như vậy là sợ chồng em đột nhiên trở về à? Nhìn thấy kẻ thứ ba là anh không?
Ba từ "Kẻ thứ ba" này nghiến răng vừa tàn nhẫn mà thốt ra,tôi cười "hì hì".
- Chồng à, anh khôi phục lại chứ nhớ rồi sao?
- Em nhớ anh chết mất.
- Bớt lắm mồm, em đã làm cái gì thì tự em rõ nhất.
Khi nói chuyện chóp mũi của anh đã cúi xuống đến dây lưng áo ngủ của tôi.
Tôi cảm giác một chút tình trạng cơ thể của mình.
Ừm, nơi nào đó ê ẩm, đoán chừng không thể làm thêm lần nữa.
Tôi vội vàng đẩy cái đầu tóc bù xù của anh ấy ra.
- Em làm cái gì? Trong khoảng thời gian anh ốm, em chăm anh không rời nửa bước. Ngược lại là ai đó, thì ra đã tình căn thâm chủng với em từ rất lâu trước đây rồi.
Nghe tôi nói đến chuyện này, anh ấy hơi không tự nhiên mà dừng lại.
- Trông em đắc ý kìa.
Quả nhiên Tần Tinh Dã mềm mại, đáng yêu, dễ bị bắt nạt trước đây đã biến mất.
Tôi lại tựa vào lòng anh ấy, cùng nhau nói chuyện trên đầu giường.
Lúc này tôi mới bỗng nhiên nhận ra, thật ra tôi hơi nhớ anh ấy, nhớ anh ấy của bây giờ.
- Thế sao khi đó anh không tỏ tình với em?
Giọng điệu của anh ấy chua xót:
- Khi đó không phải em đang yêu đàn anh kia của em sao?
- Ôi, anh đừng ghen với anh ta nữa, nếu không phải nhờ anh ta, hai chúng ta có thể kết hôn nhanh như vậy sao?
- Nói sao nhỉ?
Thật ra sau khi tôi chia tay, có một khoảng thời gian khá đau khổ.
Tôi uống đến mức say mèm, khi tôi tê liệt mà ngã trên bậc thềm, khuôn mặt của Tần Tinh Dã bỗng nhiên xuất hiện, chắn lại bầu trời sao trước mắt tôi.
Tần Tinh Dã vươn tay chạm lên trán tôi.
- Ốm?
Tôi không bình tĩnh mà vung tay đẩy tay anh ấy ra:
- Tần Tinh Dã, tình yêu của tôi chết rồi, anh có hiểu không?
Anh ấy lên bậc thềm trên đầu tôi:
- Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Có gì đâu?
Anh ấy nói rất nhẹ nhàng.
Khi tôi tỉnh lại sau một giấc ngủ,nằm trên giường ở nhà mình.
Mẹ tôi tiến vào hỏi tôi:
- Tối qua có chuyện gì vậy? Uống đến say mèm, lúc tiểu Dã đưa con về nói con ở ngoài đường đuổi theo cắn gót chân thằng bé.
Đây là tin đồn nhảm, đây chắc chắn là tin đồn nhảm.
Nhưng trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra đôi mắt mang theo ý trêu tức và trào phúng của Tần Tinh Dã.
Trong đêm tối trên mặt anh ấy có ý cười nhàn nhạt nói với tôi:
- Không phải chỉ là thất tình thôi sao?
Anh ấy thốt ra rất nhẹ nhàng, thế thì để tình yêu của anh cũng chết đi.
Tôi nắm lấy tay mẹ tôi nói:
- Thật ra con thích Tần Tinh Dã, mẹ đi đề xuất liên hôn với nhà họ Tần đi!
Ba mẹ nhà họ Tần thích tôi lắm đó.
Hơn phân nửa sẽ đồng ý.
Lần này để Tần Tinh Dã ghê tởm chết đi.
Còn không phải sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ chắc?
Ai vui muốn chết thì tôi không cần phải nói nữa.
Tôi híp mắt ở nhà chờ tin tức Tần Tinh Dã suy sụp.
Kết quả ngày hôm sau nhà họ Tần trả lời lại.
Họ đồng ý.
Khi nào cử hành hôn lễ?
Chiếc bánh macaron trên tay tôi theo đó mà rơi xuống.
Chơi ngu rồi.
Thật sự là chơi ngu rồi!
Phải làm sao bây giờ?
Tôi bảo mẹ tôi đi đề xuất liên hôn, sau đó tôi lại bảo tôi không muốn nữa?
Thế thì không phải sẽ bị Tần Tinh Dã cười cho thối mũi sao?
Tôi choáng váng đi đến nơi tổ chức hôn lễ.
Lúc trao nhẫn cưới tôi mới lấy lại tinh thần.
Tôi hỏi anh ấy:
- Sao anh không từ chối?
Biểu cảm của anh ấy lộ ra vẻ không tự nhiên trong thoáng chốc.
- Không phải cô muốn tôi ghê tởm đến chết sao?
Anh ấy xấu xa mà giật giật khóe miệng, nói nhỏ bên tai tôi:
- Bây giờ để tôi xem ai ghê tởm ai. Đến lúc đó cô đừng vừa khóc vừa ồn ào đòi ly hôn, tôi sẽ không đồng ý đâu.
Vừa hay khớp với đoạn cha sứ đang đọc lời tuyên thệ.
Bất kể giàu có hay nghèo khó, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng ta đều sẽ yêu thương nhau, cho đến hết đời.
Tôi chọt vào eo anh ấy, hỏi:
- Thế nên có phải nên cảm ơn Bạch Tiêu Ngôn không?
Anh ấy "ừm" một tiếng:
- Miễn cưỡng đi.
Anh ấy đứng dậy mặc áo, tôi nhìn theo bóng dáng anh ấy, lưng dài vai rộng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên người anh ấy, làn da trông càng thêm trắng nõn, mịn màng và tinh tế.
Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen như mực của anh ấy nhuộm thành màu vàng kim.
Tôi không khỏi nhào qua ôm lấy eo anh ấy.
Có một câu hỏi bỗng nhiên xuất hiện:
- Này, hồi mới vào năm nhất có một cô gái xin wechat của anh, anh có cho không?
Anh ấy nghe xong híp mắt lại cười, giống như một chú hồ ly:
- Không nói cho em biết.
Mà anh ấy của khi đó, chỉ về bóng dáng của tôi lẫn trong đám người:
- Nhìn thấy không? Đó là người con gái mà tôi thích.