Nói ra thì Bạch Tiêu Ngôn cũng được coi như là mối tình đầu của tôi. 

Hồi học đại học, Bạch Tiêu Ngôn là đàn anh chịu trách nhiệm đón tiếp tân sinh viên. 

Anh ta không giống với Tần Tinh Dã, Tần Tinh Dã từ nhỏ đã là tấm gương được phụ huynh đem ra để so sánh với tôi. 

Hai chúng tôi bởi vì hồi nhỏ tranh xem ai diễn vai hoàng đế mà tranh cãi to tiếng với nhau một trận, sau đó kết xuống mối thù không đội trời chung. 

Nhưng quỹ đạo trưởng thành của hai đứa gần như trùng khớp, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. 

Bất cứ chuyện gì cũng phải phân cao thấp. 

Tôi học đàn piano, nhà anh ấy cũng mua đàn Steinway & Sons mới.  

Tôi học tranh sơn dầu, anh ấy cũng bắt đầu vẽ phác thảo. 

Tôi nói tôi muốn học đại học A, anh ấy nói anh ấy cũng có thể học đại học B. 

Cuối cùng điểm thi đại học của anh ấy hơn tôi ba mươi điểm, chúng tôi gặp lại nhau ở cùng một trường đại học. 

Tôi nói anh ấy là âm hồn bất tán. 

Anh ấy nói tôi là oan gia ngõ hẹp. 

Trong sân trường đại học, chúng tôi đường ai nấy đi. 

Không lâu sau đó tôi bị dòng người nhấn chìm, quay đầu nhìn lại không thấy điểm cuối, dáng người và khuôn mặt của Tần Tinh Dã khiến anh ấy trông càng nổi bật trong đám đông, cực kỳ xuất chúng. 

Tôi mở miệng muốn gọi anh ấy nhưng lại có một cô gái đỏ mặt nhào lên, cô ấy vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng nà hỏi xin wechat anh ấy. 

Anh ấy nhìn xuống, ánh nắng vừa đẹp, ánh nắng làm con ngươi chuyển thành màu vàng. 

Giọng nói nghẹn lại trong miệng, tôi quay đầu đi, không biết hôm ấy anh ấy đã cho wechat chưa. 

Mà khi đó là lúc tôi gặp được Bạch Tiêu Ngôn. 

Anh ta dịu dàng cười hỏi tôi:

- Đàn em, em học ngành nào, lớp nào?

Sự tồn tại của anh ta khác hoàn toàn với Tần Tinh Dã. 

Sau một lần liên hoan nhóm với câu lạc bộ tôi tỏ tình với anh ta. 

Bọn tôi đi công viên trò chơi giải trí, tôi nói: đàn anh, chúng ta so bắn cung đi. 

Hôm đó bắn cung có tặng con búp bê nhỏ. 

Tôi nói anh chắc chắn sẽ không thắng được em. 

Khi màn đêm buông xuống, con người ta càng trở nên dịu dàng và khoan dung hơn. 

Gió đêm lướt qua mái tóc anh ta, trên mặt anh ta là nụ cười nhàn nhạt:

- Sau cùng chắc chắn là em thắng. 

- Bởi vì búp bê của anh đều sẽ tặng cho em. 

Tôi bỗng nhiên sững sờ, thì ra lại có người dễ dàng nhận thua như vậy, chỉ bởi vì tôi muốn thắng. 

Đêm đó, tôi đã tỏ tình, và anh ta đã đồng ý. 

Bạch Tiêu Ngôn cũng được coi như là một người bạn trai rất tốt. 

Anh ta sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi, mỗi lần khi đi hẹn hò cũng sẽ mang tặng tôi một bó hoa mà tôi thích. 

Cho dù học hành cực kỳ bận rộn, ngày nào cũng phải vùi đầu trong phòng thí nghiệm, cũng có khi sẽ dành ra thời gian để chuẩn bị bất ngờ cho tôi. 

Nếu như không có chuyện sau đó, có lẽ tôi và Tần Tinh Dã đã không đến được với nhau. 

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà ngẩng lên nhìn góc nghiêng của anh ấy. 

Thái độ của tôi giống như ngầm thừa nhận, 

Tần Tinh Dã không đợi được lời phủ nhận của tôi,  hồi lâu sau nhỏ giọng "ừm" một tiếng:

- Tôi biết rồi. 

Đã quen nhìn thấy dáng vẻ hăng hái, không chịu khuất phục của anh ấy, dáng vẻ như cô vợ nhỏ chịu ấm ức bây giờ của anh ấy khiến tôi hơi mềm lòng. 

- Mmmm, thật ra anh... 

Tôi biết, tôi chỉ là kẻ thứ ba, tôi không có tư cách quản nhiều như vậy. - Anh ấy quật cường ngẩng đầu nhìn lên trời một cách buồn bã. 

Không hổ là Tần Tinh Dã, năng lực thích ứng đúng là anh thứ hai không ai chủ nhật. 

Nhắc đến Bạch Tiêu Ngôn không đến một tuần, anh ta thật sự trở về từ nước ngoài. 

Anh ta dẫn theo một đoàn đội gia nhập vào công ty hợp tác của tôi. 

Khi nhìn thấy ở công ty, anh ta đã hoàn toàn cởi bỏ sự tươi trẻ hồi còn học đại học.

Trở thành một người trưởng thành, thanh lịch hơn nhiều. 

Anh ta nhấp một ngụm cà phê, giọng nói vẫn dịu dàng:

- Diệp Trăn, anh vẫn luôn cảm thấy anh nợ em một lời xin lỗi. 

Khi đó vẫn còn trẻ, tôi không hiểu lựa chọn của Bạch Tiêu Ngôn, khi anh ta ra nước ngoài tôi nói tôi sẽ đi cùng anh ta. 

Khi đó anh ta hiếm khi nghiêm nghị nói với tôi:

- Diệp Trăn, anh không muốn cuộc đời em thay đổi vì anh. 

- Tại sao em không thể đi cùng anh nhưng Quý Vũ lại có thể ra nước ngoài với anh? Hai người suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, bây giờ ngay cả ra nước ngoài cũng muốn đi với nhau, anh thích cô ta rồi phải không?!

Anh ta nói:

- Bởi vì đây là con đường mà bản thân cô ấy cũng phải đi, nhưng em thì khác Diệp Trăn à, trong kế hoạch cuộc đời của em, vốn không có phần này, đừng bởi vì anh mà quyết định như vậy, anh không thể nhận nổi. 

Tôi khi còn trẻ vừa bướng bỉnh lại quyết đoán:

- Cho em đi với anh đi, hoặc là chúng ta chia tay. 

Chuyện sau đó chính là chúng tôi đường ai nấy đi.

Anh ta và cô gái cùng chung chí hướng với anh ta cùng nhau đi đến bên nửa kia bán cầu. 

Tôi cũng đã từng hận Bạch Tiêu Ngôn, cảm thấy bởi vì anh ta đã thay lòng cho nên mới đối xử như vậy với tôi. 

Nhưng sau này nghĩ lại, thật ra mỗi người đều có thể chịu trách nhiệm với cuộc đời của một người khác. 

Lựa chọn của Bạch Tiêu Ngôn cũng chẳng có gì sai. 

Tôi cười rồi lắc đầu:

- Không trách anh, khi đó là do em không hiểu chuyện. 

Anh ta nhìn tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng sáng ngời:

- Mấy năm nay em sống tốt chứ?

Tôi gật đầu. 

Con ngươi của anh dừng lại trên nhẫn cưới của tôi:

- Anh muốn hỏi em hạnh phúc chứ?

Tôi nhớ đến người nào đó ở nhà, sau khi quấn lấy tôi đòi đi ra ngoài bị tôi từ chối, lại giống như một cô vợ nhỏ lui về giường, giọng điệu đau buồn:

- Cũng đúng, tôi chỉ là là một kẻ thứ ba không được công khai. 

Tôi mỉm cười: - Rất hạnh phúc. 

Giữa hàng lông mày của Bạch Tiêu Ngôn lộ ra vẻ buồn bã, anh ta im lặng một lúc mới mở miệng nói tiếp:

- Thật ra anh đã tin tức em kết hôn chớp nhoáng hai tháng sau khi chia tay anh. 

- Anh đã từng nghĩ sẽ về nước tìm em nhưng khi đó đã không kịp nữa rồi. 

- Anh luôn cảm thấy là do anh nên em mới ra quyết định qua loa như vậy. 

- Có lẽ. 

Anh ta nói đến đến thì giương mắt nhìn tôi, trong ánh mắt trong như pha le ẩn chứa một loại thăm dò và kiên định nào đó:

- Tất cả đều có thể quay về đúng quỹ đạo. 

Lời nói của anh ta hơi hoảng sợ mà làm đổ cà phê, chất lỏng nóng hỏi khiến tôi hơi kinh ngạc. 

Mu bàn tay lập tức đỏ lên. 

Bạch Tiêu Ngôn bất ngờ đứng dậy bắt lấy tay tôi. 

Một tiếng "loảng xoảng" của dị vật rơi xuống đất truyền đến từ ngoài cửa. 

Phía sau khe của lộ ra một khuôn mặt đẹp trai lạ thường. 

Thôi xong, đó là ông chồng xui xẻo bị mất trí nhớ của tôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play