Lúc tạm biệt, Tần Tinh Dã đi lấy xe, Bạch Tiêu Ngôn nói với tôi:
- Anh vốn lo lắng, bây giờ em sống không hề hạnh phúc, khi đó chỉ là do chia tay nên nhất thời ấm đầu nên mới kết hôn với cậu ta.
- Bây giờ xem ra, hai người rất tốt.
Tôi mỉm cười:
- Dạo này anh ấy bị bệnh, không được bình thường cho lắm.
- Nhưng, đúng là chúng tôi rất tốt.
Bạch Tiêu Ngôn cong khóe miệng:
- Diệp Trăn, thật sự lần này anh về.
- Anh vẫn luôn rất do dự, vừa sợ em sống không hạnh phúc, vừa sợ em sống quá hạnh phúc.
- Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy tất cả vẫn cảm thấy, em hạnh phúc anh sẽ càng mừng cho em hơn.
Tôi giả vờ không nghe thấy ý buồn bã trong lời nói của anh ta, mỉm cười xua tay với anh ta.
- Như anh thấy thấy đấy, đúng là em không thay đổi quỹ đạo cuộc đời vì anh.
- Chúng ta đều có cuộc tốt hơn.
Trên đường về nhà, anh ấy thấy Bạch Tiêu Ngôn không về với tôi, thở phào một hơi.
Nhưng giây sau lại bắt đầu bất mãn:
- Anh ta về nước cũng không về nhà với em?
Tôi gật đầu.
Anh ấy cau mày:
- Người chồng như này, em còn cần làm gì?!
- À.
Tôi có điều không biết có nên nói hay không.
Nhưng vừa về đến nhà anh ấy đã ném tôi lên giường, nụ hôn che trời lấp đất bất ngờ rơi xuống.
Anh ấy không nói rõ ra nhưng lại ẩn chứa vẻ cực kỳ bất mãn.
- Rốt cuộc em thích cái gì ở anh ta? Tại sao không ly hôn với anh ta?
Tôi còn thật sự suy nghĩ về vấn đề này.
Tôi trả lời anh ấy:
- Bởi vì anh ấy không hơn thua với em, không giống tên đáng ghét nào đó.
Động tác của anh ấy ngừng lại.
Trong con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ buồn bã:
- Thế tôi... Cũng không hơn thua với em, có được không?
Trong hai mươi mấy năm qua, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ Tần Tinh Dã sẽ dùng ánh mắt và biểu cảm như này nói ra những lời như vậy với tôi.
Vẻ ngạc nhiên bây giờ của tôi có thể dùng từ ngạc nhiên đến rớt quai hàm để hình dung.
Mất trí nhớ thật sự là một chuyện tốt!!!
Anh ấy nói xong hơi ngại ngùng nhìn tôi, anh ấy cúi xuống hôn lên tai tôi.
Anh ấy kéo lấy tay tôi chạm vào cơ thể anh ấy:
- Body anh không đẹp bằng anh ta sao?
- Hay là do anh không đẹp trai bằng anh ta?
- Hay là anh...
Bàn tay của anh ấy dẫn dắt tôi chạm xuống thân dưới, khuôn mặt của tôi đỏ lên, hai chân đã không tự chủ được mà quấn lấy eo anh ấy.
Đàn ông hơn thua, có lúc vừa đơn giản mà lại trực tiếp như vậy.
Mấy ngày sau tôi lại đưa anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra lần nữa.
Bác sĩ kiểm tra xong nói với tôi:
- Máu đông trong não của anh ấy sắp tan hết rồi.
- Tôi đoán là không đến mấy hôm nữa, sau khi máu đông tan ra hết, triệu chứng mất trí nhớ sẽ biến mất.
Tôi nghe xong trong lòng dâng lên một nỗi buồn nhàn nhạt.
Tần Tinh Dã dịu dàng, dễ bắt nạt sắp biến mất rồi.
Thật không nỡ.
Anh ấy phát giác ra ánh mắt của tôi, quay đầu lại nhìn tôi:
- Biểu cảm này là sao? Tình trạng của anh không ổn hả?
Tôi lắc đầu: - Khá ổn.
- Chỉ là anh sắp không thể làm trai bao của em nữa rồi.
Anh sắp lại trở thành chồng em rồi.
Tôi nhào vào lòng Tần Tinh Dã, không nhìn thấy biểu cảm của người trong lòng đã thay đổi.
Trong lòng Tần Tinh Dã nghĩ: Chồng cô ấy về rồi, cô ấy thật sự không cần mình nữa rồi.
Tôi cảm nhận được người đang ôm tôi bỗng dùng sức ôm chặt lấy tôi.
Giống như ôm một ngọn lửa cuối cùng không nỡ để nó biến mất.
Mấy ngày sau tổ chức một buổi công bố liên quan đến dự án hợp tác mới.
Bạch Tiêu Ngôn thân là người quản lý đội kỹ thuật
Các bên truyền thông đến trước đã vào hội trường, khi tôi lên sân khấu nhận phỏng vấn, toàn bộ quá trình đều phát trực tiếp.
Tôi trả lời tất cả các câu hỏi của cánh truyền thông một cách hợp lý.
Để quảng bá cho dự án mới, cuối cùng cánh truyền thông còn hỏi đến chuyện tình cảm.
- Tổng giám đốc Diệp và chồng của cô cũng là một đôi vợ chồng yêu thương nhau có tiếng trong giới kinh doanh, không biết quyết định hợp tác dự án lần này cô có bàn bạc với chồng của mình hay không?
Cái danh cặp vợ chồng yêu thương nhau này nhắc đến có hơi buồn cười.
Nó giống như hồi năm thứ hai sau khi tôi và Tần Tinh Dã kết hôn, bởi vì tham gia một buổi tiệc, tối hôm đó trời đổ cơn mưa, xe dừng lại ở trong sân, muốn đi vào trong còn phải đi thêm 50m nữa.
Tần Tinh Dã ôm tôi trong lòng, một tay tôi ôm lấy cổ anh ấy, một tay cầm lấy ô, dựa sát vào lòng anh ấy, tấm ảnh đó bị người ta chụp lại rồi up lên mạng.
Ghép với nhạc nền về số phận, hai chúng tôi hot trên mạng một đợt, sau đó bị người ta mò ra thân phận thật của hai chúng tôi.
Cư dân mạng cứ khăng khăng nói thì ra hào môn thật sự có tình cảm.
Mà câu chuyện thật đằng sau bức ảnh đó là:
- Anh ôm tôi vào.
- Chân cô bị gãy à mà bắt tôi phải ôm vào?
- Giày của bà đây không thể dính nước. Anh có ôm hay không? Anh không ôm tôi bảo tiểu Lưu ôm.
Tiểu Lưu là vệ sĩ của chúng tôi.
Anh ấy hừ lạnh một tiếng, anh ấy đi xuống xe trước, hứng mưa gió mà ôm tôi lên, còn tôi tiện tay che ô cho anh ấy.
Nghĩ đến Tần Tinh Dã, khóe miệng tôi hơi cong lên:
- Chồng tôi đúng thật là cũng bày mưu tính kế giúp tôi. Thật ra mặc kệ là trong cuộc sống hay trong sự nghiệp, anh ấy đều giúp đỡ và đề xuất cho tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích anh ấy, cũng rất... yêu anh ấy.
Đó gần như là một câu không cần nghĩ ngợi. Nói xong tôi mới không khắc chế được mà cảm thấy hơi hối hận trong lòng.
Không biết sau khi Tần Tinh Dã khôi phục lại trí nhớ sẽ cười nhạo tôi như nào.
Tôi hơi thở dài, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được cho hết buổi livestream.
Vừa mới cầm lấy điện thoại, tôi phát hiện ra ở điện thoại đã bị mọi người ở nhà gọi cháy máy.
Trong lòng tôi hơi shock, má Lưu rất ít khi gọi điện cho tôi nhiều cuộc như vậy, thêm cả khuôn mặt của trợ lý cũng rất lo lắng.
- Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Tần mất tích rồi.
- Mất tích?
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy nhưng nhận ra anh ấy đã tắt máy rồi.
Má Lưu nói đã tìm xung quanh nhà rồi nhưng không thấy đâu cả.
Tôi lập tức quyết định phải về nhà ngay.
Trợ lý gọi tôi lại:
- Tổng giám đốc Diệp, lát nữa cô còn một buổi tiệc với công ty hợp tác.
- Hủy đi hộ tôi.
- Nhưng mà...
Tôi không kịp nghe cô ấy nói xong đã cấp tốc chạy như bay về nhà.
Má Lưu vội vàng ra đón nói:
- Không biết khi đó tổng giám đốc Tần làm sao, khi cậu ấy nhìn thấy cô trong livestream trên TV thì ngồi ngây ra một lúc. Sau đó cậu ấy ra ngoài mất, đến lúc phát hiện đã không thấy đâu nữa.
Tôi nhíu mày lại, vội vàng suy nghĩ xem liệu anh ấy có thể đi đến nơi nào.
Chắc là không đến nhà ba mẹ chồng đâu, nếu không thì hai ông bà chắc chắn đã gọi điện thoại cho tôi.
Hội anh em tốt của anh ấy cũng không có động tĩnh gì.
Còn có thể là ở đâu chứ?
Tôi ở nhà rối đến độ đi loanh quanh mấy vòng, bỗng nhiên phúc chí tâm linh*, nhớ đến một địa điểm.
*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra.
Một nơi căn cứ bí mật.