Đến gần 10 giờ, đám NPC bệnh nhân tự giác tụ tập ở đầu cầu thang tầng một, các người chơi đứng sau lưng bọn họ.

Bác sĩ đứng ở chỗ cửa sắt đầu bậc thang, đôi mắt quét ngang đám bệnh nhân trước mặt.

9 giờ 50, cuối cùng gã cũng móc chìa khóa ra.

“Nhấn mạnh lại lần nữa, 10 giờ bác sĩ sẽ bắt đầu kiểm tra phòng, trước khi bác sĩ kiểm tra phòng thì từng người phải chờ trong phòng bệnh cho đến khi kiểm tra phòng kết thúc. Nếu ai không có mặt…”

Bác sĩ cười đầy ẩn ý sau đó mở cửa sắt ra.

Các NPC bệnh nhân đã tập mãi thành quen, nện bước chân chậm chạp đặc thù của họ đi lên cầu thang, nhìn từ sau lưng giống như một đám người già đi đứng không lanh lẹ.

Các người chơi đi theo NPC bệnh nhân tiến lên cầu thang, đứng đằng sau bọn họ nhỏ giọng trao đổi.

“Lúc kiểm tra phòng nhất định phải ở trong phòng, nhưng gã không nói sau khi kiểm tra phòng kết thúc có thể ra ngoài hay không. Vậy thì chúng ta có nên chờ kiểm tra phòng kết thúc rồi cùng nhau hành động không?”

“Không cần đâu, cái bệnh viện này thật đáng sợ, ban đêm nói không chừng càng đáng sợ hơn…”

“Chúng ta sẽ ở phòng nào đây? Hình như bác sĩ chưa hề nói nhỉ.”

“Nói không chừng 9 người chúng ta có thể ở chung một phòng bệnh, nằm giường ghép liền.”

Đèn trên hành lang tầng hai sáng lên.

Vừa tiến vào tầng hai, nhiệt độ xung quanh như thể hạ thấp mấy độ.

Tề Thiền Dương dẫn đầu nhóm người chơi, là người đầu tiên thấy được mấy dòng chữ dán trên tường ở tầng hai.

Nội quy khu nghỉ ngơi ban đêm:

1. Ban đêm cần giữ gìn vệ sinh phòng sạch sẽ, nếu trong thùng rác có rác thì nhất định phải xử lý ngay;

2. Sau 12 giờ cấm đi lại trong hành lang;

3. Cấm đi lại sau khi đèn hành lang tắt;

4. Ban đêm đi vệ sinh không được vượt quá 10 phút;

5. Sau khi bệnh nhân trở về phòng nhất định phải đóng cửa phòng, nếu nghe được tiếng đập cửa thì không được mở cửa.

Nội quy thứ năm dường như không được dán lên cùng lúc với những nội quy trước, màu sắc chữ vẫn còn mới hơn rất nhiều.

Tiết Khải đọc những quy tắc này, không nén được tò mò: “Hình như dưới tầng một không dán những thứ này, có phải cái này chứng minh rằng tầng hai nguy hiểm hơn tầng một rất nhiều hay không?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tề Thiền Dương lắc đầu, ra hiệu cho cậu ta nhìn về phía sau.

Khi tất cả mọi người đã lên tới tầng hai, NPC bác sĩ tên Hà Tân kia đã khóa cửa sắt cầu thang nối tầng hai với tầng một loại.

“10 giờ, sau khi chúng ta quay lại tầng hai thì cầu thang thông xuống tầng một bị khóa lại, có lẽ bởi vậy nên tầng một không dán nội quy ban đêm, nhưng điều đó không có nghĩa là tầng một an toàn hơn tầng hai. Trên thực tế, những nội quy trên tầng hai này đã nói rõ nếu tuân thủ nội quy thì tỉ lệ sống sót sẽ tăng lên.”

Dứt lời, Tề Thiền Dương hơi ngoái đầu lại, nhỏ giọng dặn dò những người chơi mới sau lưng: “Nhất định phải nhớ kỹ năm nội quy này, loại nội quy được dán lên rõ ràng thế này chính là quy tắc giết người, một khi vi phạm thì chắc chắn sẽ bị NPC truy sát. Nhưng vẫn câu nói cũ, gặp phải nguy hiểm nếu có thể chạy thì hãy chạy, đừng ngồi chờ chết!”

Đang lúc nói chuyện, khóe mắt Tề Thiền Dương thoáng liếc thấy Giải Phương Trừng đang ngửa đầu nhìn năm nội quy dán trên tường. Biết rõ người này không bình thường nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà nói: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

“Anh xem nội quy thứ tư này.”

Tề Thiền Dương vội vàng ngẩng đầu lên lần nữa, nghiêm túc đọc lại nội quy thứ tư.

Mục này có vấn đề gì không? Là chữ viết khác biệt hay có cạm bẫy gì trong đó?

Đúng lúc này, anh ta nghe được người bên cạnh hỏi: “Nếu ban đêm bị táo bón thì phải làm sao đây?”

Tề Thiền Dương: “…”

Đệt!

Tề Thiền Dương quay đầu đi.

Trên tầng hai, phòng của bệnh nhân tập trung ở bên phải cầu thang, tổng cộng có chín gian phòng bệnh.

Từng NPC bệnh nhân dựa theo con số trên quần áo của mình để tiến vào phòng bệnh, trái tim các người chơi run lên.

Lục Tiểu Cầm cảm giác mình thật sự sắp ngất đi: “Đừng nói là… Đừng nói là mỗi người ở chung với một NPC bệnh nhân trong một phòng đấy nhé?”

Tề Thiền Dương đi đến trước phòng bệnh số 1, cửa phòng không đóng, có thể nhìn thấy bên trong đặt hai giường bệnh. NPC số 1 đã ngồi xuống chiếc giường gần cửa, mắt nhìn chằm chằm vào các người chơi đứng bên ngoài.

Tề Thiền Dương chỉ có thể khẽ gật đầu: “Có vẻ là vậy.”

Chân Lục Tiểu Cầm mềm nhũn.

Sắc mặt của mọi người cũng đều trở nên khó coi.

Lúc ăn cơm trong phòng ăn, mặc dù bọn họ ngồi cạnh NPC, nhưng ít nhiều gì thì vẫn còn những người chơi khác, nhất là có người chơi dày dặn kinh nghiệm như Tề Thiền Dương chăm sóc, trong lòng họ cũng cảm thấy an toàn hơn đôi chút.

Bây giờ buổi tối phải ở một mình với NPC trong phòng bệnh, ngay cả Cốc San San vẫn luôn bình tĩnh cũng biến sắc.

Đúng lúc này, sau lưng người chơi vang lên tiếng nói của bác sĩ:

“Sao vẫn chưa quay về phòng thế?”

Lục Tiểu Cầm đã run rẩy đến mức không đi nổi. Cốc San San đỡ cô ấy đến cửa phòng bệnh số 3, bác sĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người.

“Mỗi phòng bệnh chỉ có thể ở hai người, không cho phép bệnh nhân thứ ba vào.”

Trong phòng, bệnh nhân số 3 yên lặng ngồi trên giường. Khi thấy Lục Tiểu Cầm, gã nhếch miệng cười với cô ấy rồi giơ tay ra như đứa bé hư, sau đó lại móc tròng mắt của mình ra đặt trong tay thưởng thức, chỉ dùng hốc mắt đen ngòm nhìn cô ấy.

Lục Tiểu Cầm chỉ mới bước được nửa bước vào trong phòng đã sợ hãi rụt về.

Cốc San San đỡ cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Hay là cô đổi phòng với tôi đi, hình như không có quy định không thể đổi phòng.”

Toàn thân Lục Tiểu Cầm run rẩy, hoảng hốt đế mức chảy cả nước mắt, thế nhưng cô ấy vẫn kiên định lắc đầu.

“Không được, nhỡ đổi phòng lại phát động quy tắc gì đó thì phải làm thế nào?”

Mặc dù Cốc San San không nói nhưng bản thân Lục Tiểu ầm hiểu rõ, Cốc San San vặn vòi nước thấy máu và mảnh vụn nội tạng đều vì cô ấy.

Nếu không nhờ người chơi họ Giải kia giúp đỡ thì hiện giờ có lẽ hai cô đều đã phát động quy tắc giết người và tử vong rồi.

Lục Tiểu Cầm biết mình nhát gan, nghe ý của Tề Thiền Dương thì phó bản này ở trong trò chơi cũng xem như khá đơn giản, thế mà cô ấy đã sợ đến mức tay chân như nhũn ra rồi. Dù may mắn sống sót qua được phó bản lần này thì nếu lần sau không tiến vào phó bản sẽ không thể nhận được điểm tích lũy, mà ở căn cứ ăn uống ngủ nghỉ thì đều cần điểm tích lũy. 

Phó bản tiếp theo nếu không có người chơi dày dặn kinh nghiệm và tốt bụng giống Tề Thiền Dương nhắc nhở, không có Cốc San San chăm sóc, không có Giải Phương Trừng hỗ trợ thì cô ấy chắc chắn phải chết.

Cốc San San không giống cô ấy. Cốc San San rất tỉnh táo, mặc dù cũng sợ hãi những thứ này, nhưng điều ấy không hề ảnh hưởng đến tư duy và hành động của Cốc San San.

Cốc San San có thể sống sót trong phó bản, nói không chừng còn có thể kiếm được đủ điểm tích lũy và quay về.

Lục Tiểu Cầm không muốn làm liên lụy đến người khác.

Cô ấy hít thở sâu vài hơi rồi vịn khung cửa, vẻ mặt muốn dũng cảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sau đó duỗi chân ra lần nữa.

Đúng lúc này, Lục Tiểu Cầm cảm giác có một cái đầu khác thò ra bên cạnh mình và nhìn vào trong phòng bệnh số 3.

Lục Tiểu Cầm giật nảy người, quay đầu nhìn lại, hóa ra là người chơi họ Giải kia.

Giải Phương Trừng trùng hợp đi ngang qua đây, đang cau mày giống như thầy giáo chủ nhiệm nhìn bệnh nhân số 3: “Làm gì thế? Còn nghịch mắt kiểu đấy nữa là tôi bóp nát đấy!”

Số 3 cũng biết cậu, chính cậu đã bảo số 9 móc mắt gã hai lần.

Số 3 biết Lục Tiểu Cầm dễ bắt nạt nên mới hù dọa cô ấy, nhưng khi trông thấy Giải Phương Trừng thì gã lặng lẽ rụt người lại, tròng mắt trong tay đảo về phía cửa.

“Nhìn cái gì? Gắn tròng mắt của anh vào! Nghịch vớ nghịch vẩn!” Giọng điệu cũng rất giống thầy giáo chủ nhiệm.

Số 3 ngoan ngoãn cầm tròng mắt đẩy lại vào trong hốc mắt.

Rõ ràng gã là một NPC đáng sợ, thế mà lúc này dường như Lục Tiểu Cầm lại thấy vẻ tủi thân hiện ra trong mắt gã.

Giải Phương Trừng hất cằm ra hiệu cho Lục Tiểu Cầm: “Không có việc gì nữa rồi, tên nhóc này lại nghịch ngợm ấy mà. Ngày mai tôi sẽ giúp cô mượn tay trái của số 9, tay trái của gã móc mắt số 3 chuẩn xác lắm, buổi đêm cô cứ cầm lấy cho thêm can đảm.”

Lục Tiểu Cầm: “…”

Cầm cánh tay gãy so với đối mặt với tròng mắt bị móc ra, chẳng biết cái nào đáng sợ hơn.

Lục Tiểu Cầm yếu ớt nói: “Cảm… Cảm ơn…”

Bác sĩ ở phía sau thúc giục: “Sắp 10 giờ đến nơi rồi, nhanh lên chút đi!”

Lục Tiểu Cầm hít sâu một hơi rồi tiến vào phòng bệnh.

Giải Phương Trừng cũng đi tiếp, cuối hành lang chính là phòng bệnh số 9.

Cậu đẩy cửa ra, số 9 đang yên lặng ngồi trên giường bệnh. Sau khi nhìn thấy Giải Phương Trừng, trên cái đầu xoay ngược của số 9 hiện lên nụ cười.

Giải Phương Trừng cũng cười với gã rồi đóng cửa lại, đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.

Bỗng chốc, cả hành lang và không gian xung quanh đều rất yên tĩnh.

Rất nhanh, tiếng chuông chói tai báo 10 giờ vang lên.

Gần như cùng lúc đó, xa xăm trên hành lang truyền đến tiếng xe đẩy nhỏ và chai lọ va chạm vào nhau.

Tề Thiền Dương xé mảnh giấy hình con ve, một con ve đá trong suốt mà chỉ Tề Thiền Dương nhìn thấy vỗ cánh, nhẹ nhàng đậu bên cạnh tai phải của anh ta.

Thời gian nửa tiếng trò chuyện, anh ta hy vọng sẽ cho những người khác nghe được từ khi bác sĩ vào cửa.

Những người chơi mới này chưa từng qua cửa phó bản, lần đầu tiên đơn độc đối mặt với NPC, bọn họ cần sự can đảm và kinh nghiệm.

Rất nhanh sau đó, tám mảnh giấy hình con ve đều được sử dụng, “Ve Sầu” có hiệu lực.

Tề Thiền Dương thấp giọng nói: “Có nghe được không?”

Sau khi bảy tiếng đáp lộn xộn “có nghe được” vang lên, Tề Thiền Dương chẳng nề hà dặn dò một lần nữa.

“Lát nữa khi bác sĩ tiến vào mọi người nhớ chú ý, quá trình chắc là cố định, dựa theo cách ứng phó của tôi mà làm theo sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Vâng vâng.”

“Được rồi.”

Trong “Ve Sầu” yên lặng một lúc, tiếng xe đẩy bên ngoài cửa cực kỳ chậm chạp, giống như trên xe có vật gì đó khá nặng, cần tốn rất nhiều sức mới di chuyển được.

Nhưng dù có chậm đến mấy thì âm thanh tiến tới vẫn càng ngày càng gần hơn, sự chờ đợi trong dày vò này giống như bị nhốt trong quan tài và chờ oxi bên trong áo quan cạn kiệt vậy.

Đúng lúc này, trong “Ve Sầu” vang lên giọng nói rụt rè của Lục Tiểu Cầm.

“Anh Tề, cảm ơn anh.”

Ngay sau đó là mấy tiếng nói lộn xộn nữa vang lên.

“Đúng vậy, thật sự cảm ơn anh Tề, nếu không có anh thì tôi vào phó bản đã sợ hãi chết ngắc rồi.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”

“May mà có anh Tề ở đây, nếu không thì dựa vào mấy người chơi mới như chúng ta, có lẽ đến chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào.”

“Tôi biết, Tiết Khải, cậu nhất định sẽ bị hù chết.”

“Anh thì to gan rồi, to gan đến mức vừa nãy còn không bước đi nổi!”

Tề Thiền Dương mím môi cười, dây thần kinh căng cứng hơi thả lỏng một chút.

Lúc này có người chơi nhỏ giọng hỏi: “Anh Tề, người chơi dày dặn kinh nghiệm nào cũng tốt bụng giống như anh ư?”

“Không phải.” Nụ cười của Tề Thiền Dương phai nhạt đi, anh ta nhìn thoáng qua bệnh nhân số 1 nằm trên giường.

Dáng người số 1 thấp bé nhưng cánh tay và tóc lại rất dài. Tóc của gã kéo lê trên mặt đất, dường như ngại sàn nhà không sạch sẽ nên số 1 duỗi cánh tay còn dài hơn cả người mình ra, nhàm chán quấn tóc lên cánh tay.

Tề Thiền Dương giống như nghĩ tới chuyện gì đó, giọng nói lạnh nhạt: “Có một số người chỉ trông giống con người thôi.”

Trong “Ve Sầu” yên lặng.

Đúng lúc này, âm thanh xe đẩy đã trở nên rõ ràng hơn, có vẻ đã tới cửa.

Tề Thiền Dương tập trung ý chí.

“Đừng nói chuyện phiếm nữa, chuẩn bị kỹ càng…”

Âm thanh đi ngang qua cửa phòng bệnh số 1.

Ngay sau đó, cách đó không xa vang lên tiếng mở cửa.

Một âm thanh xa lạ từ “Ve Sầu” và trong hành lang đồng thời truyền đến, đâm vào màng nhĩ của mỗi người.

“Bác sĩ kiểm tra phòng.”

Tề Thiền Dương đột ngột ngồi dậy khỏi giường.

“Bác sĩ vào phòng số mấy?”

Trong “Ve Sầu”, một giọng nói tuy run rẩy nhưng vẫn tỉnh táo trả lời anh ta.

“Phòng số 4.”

Cốc San San ngồi trên giường bệnh, đối mặt với hai bác sĩ đứng ở cửa.

Một người là Hà Tân quen thuộc, bác sĩ Hà vẫn luôn rất phách lối lúc này lại ngoan ngoãn đẩy xe, trên chiếc xe đẩy hai tầng nhỏ đựng đầy các loại dung dịch và thuốc.

Sau khi mở cửa, có thể nhận ra không phải do đồ vật trên xe đẩy quá nhiều nên gã mới đi cực chậm.

Ánh mắt Cốc San San di chuyển xuống dưới, một chân của Hà Tân đứng vững, chân còn lại thì giống như thiếu mất một đoạn xương đùi nên đi lại khập khễnh.

Mà tên bác sĩ còn lại thì…

Cốc San San nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Cô ấy bịt miệng lại để ngăn chặn cơn buồn nôn rồi nhanh chóng nói thật khẽ.

“Ngoại trừ Hà Tân còn có một bác sĩ nữa, chắc là Hàn Kỳ, nhưng trên người gã… mọc rất nhiều răng.”

Hàn Kỳ cũng mặc áo khoác trắng, thậm chí gã còn đội trên đầu một cái mũ cao kỳ quặc, giống như muốn che kín thứ gì đó mọc ra trên đầu vậy.

Diềm mũ bị hàm răng trên trán gã một mực gặm cắn, những chiếc răng đó trông khá nhỏ nhắn, giống như răng trẻ em vậy.

Hàn Kỳ cũng đeo khẩu trang nhưng mép khẩu trang bên má phải lại lộ ra hai cái răng nanh, rõ ràng trên mặt gã cũng có những thứ như vậy.

Cốc San San nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu xuống.

Hàn Kỳ đi tới.

Bệnh nhân số 4 là một bé gái, quần áo bệnh nhân quá cỡ tròng lên người đã che kín mít cơ thể của nó, nhìn giống như một con búp bê mắt to đáng sợ.

Nhưng nếu chứng kiến nó đi lại thì sẽ phát hiện ra hai chân của nó thật ra là hai cánh tay, giống y hệt thứ mọc ra từ hai vai nó.

Hàn Kỳ ngồi xổm xuống, cười híp mắt nhìn bé gái.

“Thanh Thanh, hôm nay cơ thể thế nào rồi?”

Số 4 ngoan ngoãn trả lời gã: “Hôm nay khỏe lắm ạ.”

“Cháu có còn thấy mèo con kỳ lạ nữa không nào?”

“Không ạ.”

Hàn Kỳ đứng lên, quay đầu phân phó Hà Tân.

“Thanh Thanh vẫn dùng thuốc như ngày hôm qua.”

Hà Tân nặn một viên thuốc hình tròn từ trong lọ thuốc ra đưa cho nó, số 4 đặt trong lòng bàn tay rồi xoay đầu lại nhìn thằng vào Cốc San San.

Cốc San San hít sâu một hơi.

Rất nhanh, Hàn Kỳ đã bước tới bên cạnh giường của cô ấy.

“Cô Cốc, nghe nói hôm nay cô thấy tròng mắt trong chiếc thìa hả?”

Cốc San San cắn môi dưới, khắc chế nỗi sợ hãi của mình.

“Đúng vậy.”

“Trong thìa sẽ không xuất hiện tròng mắt, không phải ư?” Hàn Kỳ nhìn cô ấy.

“Nhưng lúc ăn cơm, bác sĩ Hà cũng thấy được…”

“Bác sĩ Hà nhìn nhầm, đây là sai lầm của anh ta.” Hàn Kỳ nheo mắt, quay đầu nhìn Hà Tân sau lưng bằng ánh mắt lạnh như bằng: “Bác sĩ Hà đã phải trả giá đắt cho sự bất cẩn của mình rồi.”

Hà Tân run lên một cái.

Dứt lời, Hàn Kỳ mỉm cười quay đầu lại.

“Xin cô Cốc cứ yên tâm, mặc dù hiện giờ cô xuất hiện triệu chứng bệnh tâm thần nghiêm trọng, nhưng sau khi được chữa trị cẩn thận tại bệnh viện tâm thần Lam Sơn chúng tôi, triệu chứng của cô chắc chắn sẽ nhanh chóng giảm đi. Hà Tân, cho cô Cốc đây thêm một liều thuốc trị tâm thần.”

Hà Tân đang túc trựcc bên cạnh xe đẩy nhỏ nghe vậy, sắc mặt vẫn hơi khó coi từ lúc vào cửa đến giờ cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp. Gã vui vẻ lấy một bình thuốc màu hồng nhạt từ tầng thứ hai của xe rồi nặn ra hai viên thuốc và đưa cho Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ giơ tay. Theo động tác của gã, ống tay áo rộng thùng thình vén lên, để lộ ra một đoạn cánh tay.

Trên cánh tay của gã cũng mọc ra hai hàm răng.

Cốc San San ép mình quan sát hàm răng trên tay gã, cô ấy cần cung cấp thêm nhiều thông tin cho nhóm Tề Thiền Dương.

Đúng lúc này, hàm răng vẫn bất động trên cánh tay gã đột ngột há ra, để lộ khoang miệng và đầu lưỡi, giống như thể nghịch ngợm làm mặt quỷ đối với cô ấy.

Cốc San San: !!!

Cô ấy hít sâu một hơi rồi đột nhiên lùi về phía sau.

“Sao thế cô Cốc?” Giọng nói của Hàn Kỳ vang lên, mang theo sự hưng phấn và ác ý không buồn che giấu: “Cô lại thấy thứ kỳ quái gì nữa ư? Cô Cốc, có phải triệu chứng tâm thần của cô lại nặng hơn rồi không?”

Cốc San San bỗng nhiên thở hổn hển mấy tiếng, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

“Không phải.” Cô ấy ngước mắt lên, đối mặt với Hàn Kỳ: “Chẳng qua là tôi quá chờ mong… được chữa khỏi bệnh thôi.”

Hàn Kỳ nhìn chằm chằm cô ấy, sau một lúc lâu, gã mới cười nói:

“Đừng nóng vội, bệnh tình sớm muộn gì cũng được điều trị khỏi.”

Dứt lời, gã đưa số thuốc trong tay cho Cốc San San.

Sau khi cầm viên thuốc, Cốc San San mới biết tại sao lúc lấy thuốc Hà Tân lại không nghiêng lọ rồi đổ ra mà phải tốn sức nặn viên thuốc ra.

Trên hai viên thuốc tròn trịa mọc ra một đống lông tơ khả nghi trông giống như xúc tu, di chuyển trong lòng bàn tay cô ấy. ( truyện trên app T Y T )

“Uống đi, uống rồi sẽ khỏi bệnh thôi.” Hàn Kỳ nhìn chằm chằm cô ấy và nói.

Cốc San San cảm giác như thể những thứ này đang bò đầy khắp người mình, thật sự rất buồn nôn.

Cô ấy hít sâu một hơi: “Tôi… Lát nữa tôi uống.”

“Không được đâu.” Hàn Kỳ cười: “Bé ngoan, cô phải uống thuốc cùng lúc với bạn cùng phòng của mình.”

Số 4 ngồi trên chiếc giường bên cạnh nghiêng đầu, cầm trong tay viên thuốc đợi cô ấy.

Cốc San San cắn răng.

Bên tai, Tề Thiền Dương trong “Ve Sầu” đang nhanh chóng phân tích cho cô ấy nghe.

“Trước mắt có vẻ loại thuốc này không thể uống nhiều hơn ba viên. Vừa nãy NPC nói bệnh tâm thần của cô nặng thêm với giọng điệu cực kỳ mong chờ, có lẽ sau khi uống ba viên sẽ đem đến hậu quả rất nghiêm trọng. Hai viên chắc sẽ không chết nhưng nhất định là có tác dụng phụ nghiêm trọng. San San, cô nghĩ cách đi, tuyệt đối đừng nuốt thuốc vào bụng!”

Cốc San San cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng ba đôi mắt vẫn đang nhìn chòng chọc vào cô ấy.

Cốc San San chỉ có thể đặt viên thuốc trong lòng bàn tay rồi há miệng, sau đó bỏ thuốc vào miệng ngay trước mặt ba người.

Hàn Kỳ nghiêm túc nhìn cô ấy.

“Cô Cốc, cô uống hết chưa?”

Cốc San San làm động tác nuốt xuống rồi khẽ gật đầu, đầu lưỡi cố hết sức ngăn chặn hai viên thuốc đang điên cuồng vặn vẹo trong miệng mình.

Hàn Kỳ cười mỉa: “Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”

Lông tơ toàn thân Cốc San San dựng đứng cả lên, nhưng Hàn Kỳ lại chỉ liếc cô một cái, trong ánh mắt có sự thương tiếc và đồng cảm. Sau đó gã nhìn bệnh nhân số 4 đầy ẩn ý rồi nhanh chóng dẫn Hà Tân rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại một cái là Cốc San San lập tức giơ tay ra.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cô ấy cứ có cảm giác miệng mình đã bị thứ kỳ quái kia lấp đầy.

Cô ấy cứ thế kéo toạc hai con quái vật trong miệng ra.

Bọn chúng vừa thoát ra ngoài đã lập tức khôi phục thành hình dạng viên thuốc nhỏ xinh.

Cốc San San nôn khan mấy tiếng, phun ra một ngụm máu rồi cởi áo khoác ngoài và gói chặt hai viên thuốc vào trong áo. Cô ấy chịu đựng cơn đau đớn, thấp giọng chia sẻ nhanh thông tin cho những người khác biết.

“Tiểu Cầm! Bác sĩ mà hỏi thì cô hãy nói cô nhìn nhầm, không thấy tròng mắt, nếu không cô sẽ phải uống hai viên thuốc đấy. Răng trên người Hàn Kỳ… Đó không chỉ là răng mà là những cái miệng không có bờ môi. Dường như bọn chúng có suy nghĩ riêng, có thể tự hoạt động. Đừng nhìn chằm chằm vào chúng, sau khi bị phát hiện, hàm răng có thể sẽ mở ra…”

Lục Tiểu Cầm thấp giọng khóc hỏi: “San San, cô sao rồi?”

Trong “Ve Sầu”, Cốc San San kể lại bằng giọng điệu sống sót sau tai nạn: “Tôi giấu thuốc dưới lưỡi… Cái đm cái thứ quái quỷ gì không biết, sau khi vào miệng là chúng sẽ nhanh chóng lớn lên, có xúc tu và giác hút, bám chặt vào trong miệng… Bác sĩ vừa đi khỏi thì mọi người phải nhanh chóng nhổ thứ đó ra ngoài, nếu không chúng sẽ…”

“Chị gái ơi.”

Giọng nói xa lạ cất lên từ miệng bé gái truyền đến tai mọi người thông qua Ve Sầu.

Cốc San San bên này chết lặng, một lúc lâu sau, giọng nói ra vẻ bình tĩnh của cô ấy mới vang lên lần nữa.

“Sao thế Thanh Thanh?”

Cô ấy gọi tên của bệnh nhân số 4, nghe khá thân thiết.

Nhưng bất kỳ ai trông thấy tình huống hiện tại cũng sẽ không cảm thấy hai người có thể thân thiết với nhau.

Dưới giường bệnh của Cốc San San, bốn chân của số 4 chạm đất, rõ ràng đang nằm sấp nhưng đầu nó lại xoay 180 độ, khuôn mặt non nớt nối liền với phần lưng, đôi mắt to nhìn Cốc San San, hai bím tóc rủ xuống.

“Chị không uống thuốc có phải không?”

Cốc San San hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra nụ cười: “Chị có uống mà.”

“Chị lừa em.” Số 4 bĩu môi sau đó sung sướng bật cười: “Không sao, em nói cho chị một bí mật nhỏ nhé, em cũng không uống thuốc đâu.”

Nói rồi, số 4 giơ tay và lôi một con quái vật ra khỏi miệng giống như Cốc San San.

Con quái vật này nhỏ hơn con của Cốc San San một chút, sau khi bị lôi ra khỏi miệng nó cũng khôi phục thành hình dạng viên thuốc, màu sắc khác với viên của Cốc San San.

Xem ra thuốc ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai không cùng một loại.

Số 4 ném viên thuốc xuống đất, viên thuốc ngọ nguậy rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Số 4 bật cười, chậm rãi đứng dậy sau đó bò lên giường của Cốc San San.

Cốc San San cố kìm nén cơn kích động muốn chạy trốn, định dỗ đối phương uống thuốc.

“Chị thật sự đã uống thuốc mà, bé ngoan thì phải nghe lời bác sĩ.”

Số 4 nhìn cô ấy, đôi tay chống cằm, hai cái chân giống hệt cánh tay đung đưa, trông có cảm giác thiếu nữ ngây thơ một cách quái dị.

Số 4 cười: “Em đang nghe lời bác sĩ mà.”

“Bác sĩ nói rồi, bệnh nhân trong phòng phải uống thuốc cùng nhau á chị!”

Trong đôi mắt ngây thơ của nó nổi lên sự hưng phấn: “Chị gái ơi, chúng ta đều không uống thuốc nên tối nay sẽ không buồn ngủ đâu. Chờ bác sĩ đi rồi, chúng ta sẽ có thể chơi trò chơi!”

“… Trò chơi gì?”

Số 4 nhìn cô, trong mắt có ý cười: “Trò chơi này tên là đoán. Đoán, xem, trên, người, chị, có, bao, nhiêu, miếng, thịt.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play