[Hoan nghênh người chơi [Giải Phương Trừng] đăng nhập trò chơi vô hạn “Không Muốn Trả Lời”, đang thiết kế giao diện thuộc tính người chơi cho bạn, xin hãy đợi.]
[…]
[Đang thiết kế giao diện thuộc tính người chơi.]
[…]
[Đang thiết kế giao diện thuộc tính người chơi.]
[Thiết kế giao diện thuộc tính người chơi thất bại.]
[Nguyên nhân thất bại: Xác nhận người chơi [Giải Phương Trừng] đã tử vong.]
[Hệ thống đang ngắt kết nối…]
[?]
[Kiểm tra thấy người chơi [Giải Phương Trừng] có [Trạng thái sống sót: Tốt], hệ thống kết nối lại lần nữa.]
[Kết nối thành công.]
[Người chơi [Giải Phương Trừng], chào mừng trở lại trò chơi vô hạn.]
[Đang thiết kế giao diện thuộc tính người chơi cho bạn, xin vui lòng chờ trong giây lát.]
…
“… Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, NPC trong trò chơi này là thứ mà đám tân thủ các người hoàn toàn không thể chống lại được. Trước đây tôi từng gặp rất nhiều người chơi mới vừa mới vào trò chơi đã làm mấy trò con bò, cho rằng mình là nhân vật chính trong trò chơi này, cuối cùng tất cả bọn họ đều chết sạch, không có ngoại lệ. Nếu không muốn chết thì khôn hồn ngoan ngoãn vào!”
Tề Thiền Dương nghiêm túc nói xong, thấy đám người mới trước mặt không dám thở mạnh thì mới hài lòng.
Anh ta không hề cố ý dọa dẫm.
Tỉ lệ sống sót trong phó bản của trò chơi vô hạn “Không Muốn Trả Lời” không vượt quá 30%, có đến 99% người mới chết trong phó bản đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Tề Thiền Dương gặp phải tình huống ngoại trừ mình, những người chơi khác đều là tân thủ, cho nên tỉ lệ tử vong lại càng tăng vọt.
Nhưng đám người mới này xem ra cũng khá nghe lời, độ khó của phó bản lần này lại chỉ là cấp 1, nói không chừng sẽ có vài người sống lâu hơn chút.
Nhận ra mình lại suy nghĩ như vậy, Tề Thiền Dương hơi sửng sốt, cười khổ trong lòng.
Đã trải qua sáu phó bản rồi, anh ta hiểu rõ suy nghĩ này ngây thơ biết mấy, nhưng con người mà…
Tề Thiền Dương thu hồi tâm tư, mở miệng nói: “Tôi đã giới thiệu xong tình hình cơ bản của trò chơi, còn hơn 1 phút nữa chúng ta sẽ chính thức bắt đầu trò chơi, tiếp theo mọi người tự giới thiệu một chút đi.”
Trong thang máy cũ kỹ, cả nhóm quay sang nhìn nhau.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ Âu giơ tay lên trước.
“Vậy để tôi giới thiệu trước nhé, tôi tên là Tôn Miểu, trước đây làm kế toán và tài chính trong công ty, đột tử vì tăng ca. Tôi không có năng khiếu gì cả, nhìn hình thể này của tôi thì mọi người cũng biết tôi không thể vận động, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Người tiếp theo.”
“Tôi, tôi tên là Lục Tiểu Cầm, là sinh viên năm 2 đại học, chết vì tai nạn giao thông. Tôi biết đánh piano, biết khiêu vũ và bơi, lá gan hơi nhỏ, cũng xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
“Người tiếp theo.”
…
Rất nhanh, trong thang máy đã có 7 người cần “giúp đỡ nhiều hơn”.
Tề Thiền Dương nhíu mày.
Giao diện phó bản nhắc nhở số người trong phó bản là 9, tại sao trong thang máy chỉ có 8 người? Còn một người nữa…
Đúng lúc này, sau lưng Tề Thiền Dương vang lên tiếng nói: “Ồ? Mọi người đang tự giới thiệu à?”
Tề Thiền Dương quay đầu lại, hơi sửng sốt.
Móa, trông ngon trai thế!
Có một người đứng trong góc khuất chẳng biết từ lúc nào, cậu mặc chiếc áo thun cao bồi, trông cách ăn vận khá giống học sinh cấp ba, mái tóc hơi dài được buộc lại sau gáy, làn da tái nhợt kiểu lâu ngày không thấy ánh mặt trời. Thế nhưng bờ môi cậu lại đỏ tươi và đồng tử đen như mực, đẹp trai đến mức hơi yêu dị.
Nếu không phải phó bản vẫn chưa bắt đầu thì Tề Thiền Dương chắc chắn đã cho rằng cậu là NPC quỷ quái trong phó bản rồi.
Nhưng ngẫm lại lời người này vừa nói, Tề Thiền Dương lại nhíu mày: “Cái gì mà ‘Mọi người đang tự giới thiệu à’? Tôi vừa mới nói nhiều như vậy mà cậu không nghe hả?”
“Không nghe thấy, tôi mới tới mà.”
“Làm sao lại như vậy được?” Vừa nói dứt lời, Tề Thiền Dương lại cảm thấy cũng có khả năng này. Người đẹp trai như vậy nếu lúc nãy đứng trong thang máy thì chắc chắn anh ta đã nhìn thấy rồi.
Có điều, chẳng phải người chơi luôn tiến vào phó bản cùng lúc với nhau hay sao?
Tề Thiền Dương đang định nói thì thang máy vẫn luôn đứng im đột ngột rơi xuống.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:
[Phó bản đã bắt đầu, xin người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.]
Con số trên thang máy nhanh chóng biến từ 3 thành 2, sắp biến thành 1 tới nơi, Tề Thiền Dương chỉ có thể dặn nhanh lại một lượt.
“Mọi người hãy tự mở giao diện hệ thống để đọc giới thiệu về phó bản. Chắc hẳn mọi người cũng đã rõ, ở thế giới hiện thực mọi người đã chết, sau khi chết thì tiến vào trò chơi này. Chỉ cần không ngừng qua cửa phó bản, nhận được điểm tích lũy thì có thể đổi lấy cơ hội trở lại thế giới hiện thực. Được rồi, không còn thời gian nữa… Mọi người phải nhớ kỹ, trong ngày đầu tiên, chỉ cần nghe lời NPC và đừng đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ không phải chết.”
Đinh, cửa thang máy mở ra, Tề Thiền Dương liếc cậu.
“Cậu tên là gì?”
Người đàn ông xinh đẹp đến từng milimet lễ phép mỉm cười với anh ta, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Giải Phương Trừng.”
…
[Phó bản: Bệnh viện tâm thần Lam Sơn (cấp 1)]
[Giới thiệu vắn tắt: Bệnh viện tâm thần Lam Sơn bắt đầu tiếp nhận người chữa bệnh rồi đây! Nếu bạn có triệu chứng như hành vi quỷ dị, nhạy cảm đa nghi, lo âu thường xuyên thì đừng do dự nữa, xin hãy lập tức tới nhập viện để tiếp nhận điều trị. Trăm phần trăm khen ngợi bệnh viện tâm thần Lam Sơn là ngôi nhà thứ hai của bạn. Bạn còn chần chờ gì nữa, gọi điện ngay bây giờ sẽ được hưởng ưu đãi nữa đấy!]
[Nội dung: Chẳng biết tại sao mà trong bệnh viện tâm thần Lam Sơn luôn có thể ngửi được mùi hương kỳ lạ. Là mùi thi thể cháy ư?]
[Điều kiện qua cửa: Sống sót 3 ngày.]
[Tỷ lệ sống sót cao nhất trong lịch sử của phó bản này là hơn 20%, độ khó khá thấp, chưa mở chức năng nhắc nhở.]
[Chúc ngày mới may mắn.]
Sau khi cửa thang máy mở ra, có một bác sĩ mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang đã đứng sẵn ở đó, đang mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Sao đến muộn thế?” Dứt lời, bác sĩ chẳng buồn quan tâm rốt cuộc tại sao bọn họ tới muộn, quay người đi trước dẫn đường.
Bệnh viện tâm thần này trông có vẻ đã được xây dựng nhiều năm, sơn tường xung quanh bong tróc loang lổ, trông nơi đây giống như bệnh viện bình thường ở thị trấn, có điều khác ở chỗ đi hai bước lại thấy một cánh cửa sắt bị khóa.
Sắc trời mờ tối, bác sĩ vừa lấy chìa khóa mở cửa sắt thông ra hành lang vừa oán trách.
“Hôm nay nể tình mọi người nhập viện ngày đầu tiên nên nhà ăn đã để phần cơm riêng cho mọi người rồi đấy. Sau này nếu lại đến trễ thì tự nghĩ cách đi.”
Tề Thiền Dương vội vàng đáp lời: “Vâng vâng, anh vất vả rồi ạ.”
Bác sĩ ngoái đầu nhìn anh ta, lúc này Tề Thiền Dương mới phát hiện ra con mắt của người này to lạ thường, tròng trắng cực kỳ ít, đồng tử màu đen gần như chiếm cứ toàn bộ hốc mắt.
Có người chơi không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Bác sĩ hơi đảo mắt rồi nhìn về phía người chơi mới hít sâu kia, chẳng biết tại sao lại tiếc nuối thở dài.
“Di chuyển đàng hoàng đi.”
Nhóm người đi xuyên qua hai hàng cửa sắt, Tề Thiền Dương lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Ở đầu phía đông của hàng lang là thang máy đưa bọn họ đến đây, họ liên tục đi về hướng tây, phía trên những cánh cửa đóng kín dọc đường viết phòng đánh bài, phòng cầu lông vân vân.
Đi thêm về đằng trước, tầm nhìn đột ngột trở nên rộng rãi. Đi qua phòng an ninh bên trái là tới sảnh lớn tầng một, nơi đây cũng được ngăn cách với hành lang bởi cửa sắt. Tề Thiền Dương nhìn sang bên trái, trông thấy cửa tủ kính trong sảnh dán ảnh của các ‘bác sĩ xuất sắc’, bên cạnh tủ kính có một dòng quảng cáo màu đỏ tươi: Tôi yêu bệnh viện, bệnh viện yêu tôi.
Chữ ‘tôi’ cuối cùng dường như chấm hơi nhiều sơn, chữ viết chảy xuống như máu, tạo thành những vết tích đáng sợ trên tường.
Tề Thiền Dương quan sát một lát, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên. Anh ta đảo mắt, đối mặt với bảo vệ trong phòng an ninh.
Bảo vệ là một ông già khoảng sáu, bảy mươi tuổi, mái đầu hoa râm, trên mặt trải đầy vết đồi mồi.
Con mắt của ông ta cũng cực kỳ to, nhìn từ xa giống như không có mí mắt, trong hốc mắt chỉ có mỗi tròng mắt thôi. Lúc này khuôn mặt kinh khủng ấy đang ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm đám ‘bệnh nhân’ mới nhập viện.
Thấy Tề Thiền Dương đối mặt với mình, bảo vệ chậm rãi nhếch môi lên với anh ta, để lộ đầy miệng răng.
Tề Thiền Dương thu tầm mắt lại.
Đi qua sảnh lớn là tới nhà ăn. Xa hơn nữa còn có một cánh cửa khóa chặt, trên cửa không có bảng ký hiệu, chẳng biết đằng sau là gì.
Sau khi đẩy cửa chính của nhà ăn ra, Tề Thiền Dương hơi sửng sốt.
Nhà ăn trong cái bệnh viện cũ nát này nhưng lại tương đối sạch sẽ, rộng rãi đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ nơi lớn như thế này rốt cuộc dùng để làm gì.
Nhà ăn cực kỳ trống trải, chính giữa chỉ có một cái bàn inox tròn, quanh bàn có chín người mặc quần áo bệnh nhân ngồi cách xa nhau, bên cạnh mỗi người đều có một chiếc ghế trống.
Khi nghe được tiếng cửa mở, chín bệnh nhân đồng loạt ngoái đầu lại nhìn các người chơi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, con mắt của đám bệnh nhân này cũng lớn đến đáng sợ. Lục Tiểu Cầm nhát gan nhất bịt miệng lại, không nhịn được mà khóc nấc lên, người chơi nữ bên cạnh ôm chặt lấy cô ấy.
Mấy người chơi đứng tại chỗ không chịu tiến về phía trước, xì xào bàn tán.
“Đây là nơi quái quỷ gì thế? Bọn họ đều là quỷ à?”
“Lát nữa chúng ta phải ăn đồ ăn bọn họ phát ư? Bọn họ sẽ cho chúng ta ăn cái gì, thịt người à?”
“Cậu nhìn người kia đi, bệnh nhân mặc áo số 9 ấy… Có phải, có phải gã vẫn luôn cười với tôi không? Gã đang cười cái gì?”
Bác sĩ bất mãn gõ bàn rồi nói: “Đừng lề mề nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”
Tề Thiền Dương thấp giọng nói: “Nếu không muốn chết trong ngày đầu tiên thì làm theo lời gã đi.”
Dứt lời, anh ta là người đầu tiên đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống cạnh NPC mặc quần áo bệnh nhân số 1.
Đồng thời khi ngồi xuống, khóe mắt Tề Thiền Dương thoáng liếc thấy có người gần như ngồi cùng lúc với mình.
Anh ta ngẩng lên, chỉ thấy cách đó một bệnh nhân, người chơi tên Giải Phương Trừng kia chẳng những đã ngồi yên vị mà còn chào hỏi với bệnh nhân bên cạnh mình.
“Chào anh, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Bệnh nhân bên cạnh cậu chính là số 9 vẫn luôn cười. Nghe cậu hỏi, số 9 nghiêng đầu lắc lư cái cổ, giống như giây tiếp theo cổ gã sẽ rơi xuống vậy.
“Ăn thịt viên, ăn canh cà chua.”
“Chỉ thế thôi à?”
Tề Thiền Dương: “…”
Số 9 vẫn ngoẹo đầu cười, cái đầu gã đã sắp nghiêng 180 độ, gần như xoay ngược lại. Hình ảnh quỷ dị này khiến cho lông tơ người khác dựng đứng cả lên, miệng gã vẫn tiếp tục nói: “Thịt viên, ăn ngon lắm, đều là thịt cả thôi.”
“Chỉ ăn thịt thôi thì dinh dưỡng không cân đối lắm nhỉ?”
Tề Thiền Dương: “…”
Số 9 thành thật trả lời cậu: “Ban ngày có đồ ăn chay, giữa trưa, bốn món.”
“À thế à. Ơ, thế món chính của chúng ta là gì? Ăn cơm à? Không đủ có thể xin thêm không? Xin thêm ở đâu? Ngày mai cũng ăn cơm hả? Có bánh bao không?”
Tề Thiền Dương: “…”
Cảm giác được Tề Thiền Dương vẫn một mực nhìn mình, Giải Phương Trừng đang trò chuyện rôm rả với số 9 liếc anh ta rồi giải thích: “Tôi đói bụng quá, trước khi chết chưa ăn cơm.”
Tề Thiền Dương nhìn dáng vẻ cầm đũa của Giải Phương Trừng, cảm thấy cậu hoàn toàn không giống người chơi trong phó bản của trò chơi kinh dị.
Mà giống như đang đợi ăn cỗ hơn.