Trong “Ve Sầu” hoàn toàn im lặng.
Vốn dĩ tưởng tượng của mọi người rất đẹp, số 1 Tề Thiền Dương là người chơi dày dặn kinh nghiệm, anh ta cũng có lòng tin mình có thể đối phó với những tình huống đột phát và sẵn lòng làm mẫu cho các người chơi mới.
Nhưng không ai ngờ trình tự của NPC lại không bắt đầu từ số 1.
Hơn nữa chẳng biết tại sao mà NPC lại khởi đầu với Cốc San San. Nếu vì sự kiện ban ngày nhìn thấy tròng mắt thì đáng lẽ người đầu tiên phải là Lục Tiểu Cầm mới đúng.
Nếu trình tự này là ngẫu nhiên thì có nghĩa là sau đó nếu xuất hiện tình huống tương tự, có khả năng vẫn sẽ diễn ra theo trình tự ngẫu nhiên.
Lúc này mọi người đều nghe được lời của số 4, ngôn ngữ ngây thơ mang theo ác ý của trẻ con khiến cho người ta bất giác run rẩy từ tận sâu trong lòng.
Hơn nữa đây lại không phải là một cô bé thật sự, mà là quái vật.
Sau một khoảng yên lặng dài, trong “Ve Sầu”, giọng nói của bác sĩ vang lên một lần nữa.
“Bác sĩ kiểm tra phòng.”
Âm thanh của Tiết Khải mang theo tiếng khóc nức nở: “Làm sao bây giờ? Đến lượt tôi rồi, tôi… có nên uống thuốc không?”
Tề Thiền Dương bấm vào lòng bàn tay của mình một cái, có điều anh ta còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Cốc San San hít sâu một hơi, giọng nói khôi phục vẻ bình ổn:
“Uống.”
Cô ấy nhìn số 4 nằm bên cạnh mình. Con quái vật nhỏ này đang mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn cô ấy, bốn cánh tay đều đang vui vẻ hoạt động, trông có vẻ cực kỳ chờ mong sự tình sắp diễn ra.
Cốc San San vẫn luôn quan sát nó.
Trong bữa ăn trông số 4 hơi uể oải suy sụp, ngoan ngoãn ngồi im lặng ăn cơm.
Mà bây giờ, chẳng biết có phải ảo giác của Cốc San San hay không mà cơ thể của quái vật dường như trở nên to hơn.
Cốc San San chỉ là nhân viên trí thức văn phòng, thường ngày còn không chạy nổi 800 mét. Cô ấy hiểu rõ mình khó mà chống cự nổi loại NPC này trong phó bản.
Đánh không lại.
Dù Cốc San San có vận động hằng ngày thì so với con quái vật như vậy, phần thắng của cô ấy có thể là bao nhiêu đây?
Sợ thì có sợ thật, nhưng trong lòng Cốc San San hiểu rõ, bây giờ sợ hãi không có tác dụng gì.
“Vừa nãy nó nói ‘Chúng ta đều không uống thuốc nên tối nay sẽ không buồn ngủ’, tôi nghĩ sau khi uống thứ thuốc kia xong thì chúng ta và NPC bệnh nhân đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, ít nhất cũng có thể bảo đảm hôm nay an toàn. Nhưng nếu không uống… Tôi không biết tình huống bên chỗ mọi người thế nào chứ bên tôi thì…” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cốc San San cười khổ rồi nhìn số 4 bên cạnh mình.
Hiện giờ số 4 đang cắt sửa móng tay của nó, tay trái nhẹ nhàng cạy một cái, móng tay trên ngón cái bàn tay phải lập tức rơi xuống. Gần như chỉ trong thoáng chốc, trên đầu ngón tay trụi lủi lại mọc ra móng tay mới, cái móng này trông dài hơn một chút, thậm chí viền móng còn lóe lên sáng bóng như kim loại.
Trông nó giống hệt con mèo chuẩn bị đi săn đang mài móng vuốt.
Giọng nói của Cốc San San ổn định: “Tôi rất chắc chắn tôi không thể đánh thắng nó. Thậm chí tôi nghi ngờ có lẽ mình còn chẳng chịu nổi một giây.”
Trong “Ve Sầu” yên lặng như tờ.
Tiết Khải khóc nấc lên: “Thế… tôi, tôi uống vậy.”
“Uống đi, ít ra cũng chống đỡ được ngày hôm nay, ngày mai mọi người thử suy nghĩ tiếp xem có biện pháp nào khác hay không.” Cốc San San di chuyển đến một góc, nhìn chằm chằm vào số 4 đang sửa soạn để ăn như gió cuốn, cố gắng cống hiến tất cả manh mối mà mình đang nắm giữ.
“Chiếc xe đẩy nhỏ mà Hà Tân đẩy có hai tầng, gã đưa cho NPC thuốc ở tầng thứ nhất và đưa cho tôi thuốc ở tầng thứ hai.”
Tiết Khải vội vàng đáp lời: “Thuốc gã đưa cho tôi cũng ở tầng thứ hai!”
“Vậy có nghĩa là… Thuốc ở tầng thứ nhất uống ba viên sẽ không chết, nhưng thuốc của chúng ta thì ba viên có khả năng sẽ chết. Tôi suy đoán nếu phó bản có thiết lập như vậy thì mọi người chắc sẽ có cơ hội đem thuốc đổi thành thuốc ở tầng thứ nhất.”
“Hơn nữa trên xe đẩy nhỏ của Hà Tân không chỉ chứa thuốc mà còn có rất nhiều chai lọ đựng chất lỏng. Tôi đã thấy ký hiệu Gold Conceive trên một cái lọ. Tôi cảm thấy chiếc xe đó có thể sẽ hữu dụng.”
“Mối quan hệ giữa Hà Tân và Hàn Kỳ là cấp trên và cấp dưới, nhưng Hà Tân có vẻ không tin phục Hàn Kỳ cho lắm… Tôi không rõ mối quan hệ giữa các NPC trong phó bản có hữu ích hay không, nhưng nếu không tìm được điểm đột phá thì chúng ta có thể thử ở chỗ này.”
Sau khi Cốc San San nói hết những gì mình nghĩ được rồi, giọng nói của Tề Thiền Dương vang lên:
“Cô đừng sợ, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng của tôi xong, tôi sẽ lập tức tới giúp cô!”
Mặc dù nói như vậy nhưng Cốc San San có thể nhận ra kỳ thực anh ta cũng không chắc chắn cho lắm.
80% là Tề Thiền Dương cũng sẽ không uống thuốc, vậy đầu tiên anh ta phải đối mặt với NPC bệnh nhân trong phòng của mình trước. Đồng thời anh ta nhất định phải chờ bác sĩ đi rồi mới ra tay được, bởi vì Cốc San San cảm thấy nếu cùng lúc đối mặt với hai NPC bác sĩ và một NPC bệnh nhân thì cho dù là người chơi dày dặn kinh nghiệm cũng sẽ khá khó khăn.
Chờ Tề Thiền Dương xử lý xong NPC rồi đến tìm Cốc San San thì có lẽ cô ấy đã đổi tên thành Cốt San San rồi.
Cốc San San che mắt mình, hít sâu một hơi lần nữa.
“Anh Tề, cảm ơn anh, nhưng xin hãy đảm bảo an toàn cho chính mình trước đi.”
Dứt lời, cô ấy lại nhìn số 4 lần nữa.
Sau khi nhổ móng tay xong, số 4 đang tiếp tục nhổ móng trên “chân”. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà quanh người nó đã chất thành một đống móng tay nhỏ.
Không phải ảo giác, số 4 thật sự to ra.
Cốc San San thu hồi ánh mắt rồi nhìn quần áo của mình.
Một lúc lâu sau, cô ấy mở miệng hỏi: “Anh Tề, nếu vi phạm quy tắc tử vong thì chắc chắn sẽ có NPC đuổi giết chúng ta à?”
Tề Thiền Dương hơi giật mình, lập tức trả lời: “Đúng vậy.”
Cốc San San nhớ lại nội quy ban đêm dán trên tường ngoài hành lang.
Điều thứ 1: Thùng rác không thể có rác… Lát nữa cô ấy sẽ ném một chút vào vậy.
Điều thứ 2 và thứ 3 đoán chừng không thực hiện được, Cốc San San cảm thấy với tốc độ của mình có khi còn chưa kịp mở cửa ra thì đã bị số 4 giết chết rồi.
Điều thứ 4: Cấm đi vệ sinh quá 10 phút.
Rất tốt, cô ấy sẽ lập tức vào trong phòng vệ sinh chờ.
Cốc San San không đánh lại được số 4, cô ấy cần một chút viện trợ từ bên ngoài, cần phát động quy tắc giết người.
Mặc dù NPC sẽ truy sát cô ấy nhưng nghĩ theo chiều hướng tốt nhất thì nói không chừng NPC truy sát Cốc San San cũng sẽ truy sát số 4 như vậy.
Đương nhiên cũng có khả năng cả NPC sẽ cùng với số 4 truy sát cô.
Nhưng Cốc San San không còn lựa chọn nào khác.
Cốc San San chậm rãi ngồi thẳng người lại.
Động tác kiểm tra phòng và phát thuốc của bác sĩ thật ra không tính là chậm, hiện giờ chúng đã ngẫu nhiên đến chỗ số 7 Tôn Miểu.
10 phút… Cũng hòm hòm rồi.
Cốc San San cầm chiếc áo khoác được cuộn thành một cục của mình rồi đứng lên khỏi giường.
Số 4 chậm rãi quay đầu lại.
Bé gái trông giống như búp bê ban đầu, bây giờ đã lớn tướng, chẳng biết thịt mọc từ chỗ nào mà khiến làn da cô ta căng cứng, lộ ra lớp mỡ vàng sền sệt.
Có chất lỏng khả nghi nhỏ xuống mặt đất rồi lại bị cô ta lập tức lau sạch sẽ.
“Chị gái ơi, chị đang đi làm gì đấy ạ?” Khuôn mặt búp bê của cô ta vẫn đáng yêu như loli nhưng giọng nói lại trở nên hơi khàn khàn thô ráp.
Cốc San San quay đầu lại: “Chị vào phòng vệ sinh.”
Số 4 nhìn chằm chằm cô ấy nhưng không ngăn cản, có lẽ là cảm thấy dù cô ấy có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát được.
Sau khi vào phòng vệ sinh, Cốc San San lập tức khóa cửa lại rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng.
Phòng vệ sinh này cũng chỉ là phòng vệ sinh bình thường, Cốc San San cầm lấy thứ duy nhất thuận tay là cây thông bồn cầu.
Có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ chết nên lúc này cô ấy còn có tâm trạng suy nghĩ: Cây thông bồn cầu là đồ tốt, dù không thể đánh chết đối phương thì trước khi mình chết cũng có thể khiến đối phương buồn nôn.
Tề Thiền Dương cũng hiểu được hàm ý của cô ấy.
“Năm phút. Sau khi bác sĩ rời đi, cô chỉ cần kiên trì năm phút thôi, tôi giải quyết số 1 xong rồi sẽ qua đó ngay!”
Cốc San San cười: “Được.”
Cô ấy ném chiếc áo khoác bọc thuốc vào thùng rác… Mặc dù là thùng rác trong phòng vệ sinh nhưng chắc là cũng đã phát động quy tắc giết người rồi nhỉ?
Trong “Ve Sầu”, Lục Tiểu Cầm khóc: “Đến lượt tôi rồi.”
Cốc San San cổ vũ cô ấy: “Không sao đâu, cô có thể làm được.”
Lục Tiểu Cầm nghẹn ngào, một mực chắc chắn mình không nhìn thấy con mắt. Cốc San San nghe được bác sĩ nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể bảo Hà Tân cho cô ấy một viên thuốc.
Lục Tiểu Cầm uống thuốc.
Dược vật phát huy tác dụng rất nhanh, tiếng khóc của Lục Tiểu Cầm nhanh chóng trở nên yếu ớt.
Tiếng nói của từng người chơi lần lượt biến mất trong Ve Sầu.
Thân là số 1, nhưng Tề Thiền Dương lại là người cuối cùng được bác sĩ kiểm tra phòng.
“Cậu có chắc chắn là cậu đã uống hết không?” Ánh mắt bác sĩ lạnh lẽo nhìn anh ta.
Tề Thiền Dương há miệng.
Bác sĩ chỉ cười mỉa một tiếng.
Chờ đến khi cửa phòng bệnh đóng lại rồi, miệng Tề Thiền Dương khẽ động đậy, phun viên thuốc ra giống như bò nhai lại.
Đây là một trong số những kỹ năng của anh ta – Dạ Dày Trâu, có thể phun đồ ăn đã nuốt xuống bụng ra ngoài, trong phó bản tương đương với một chiếc ba lô của hệ thống mà không bị hạn chế.
Quả nhiên không lâu sau khi anh ta phun viên thuốc ra, bệnh nhân số 1 chậm rãi đứng dậy khỏi giường rồi cũng nhổ viên thuốc đã uống ra giống như anh ta.
“Chúng ta chơi trò chơi đi.” Mái tóc dài của số 1 xóa ra trên giường giống như lớp tảo biển, cánh tay của gã mềm nhũn rũ xuống trên tóc, cùng dài ra theo mái tóc.
“Trò chơi này tên là: Đếm xem anh có bao nhiêu cục xương.”
Tề Thiền Dương thở hắt ra, lật tay một cái rồi lấy ra món vũ khí uốn lượn giống như xương của loài cá cỡ lớn nào đó.
Quà Tặng Của Cá Voi.
Đây là món vũ khí anh ta nhận được trong phó bản đầu tiên, khi huy động sẽ kèm theo cột nước tấn công, trong nước chứa độc tố có thể làm tê liệt thần kinh, là đạo cụ tấn công tương đối lợi hại.
Đến đi.
Chỉ cần NPC bác sĩ ngoài cửa biến mất là Tề Thiền Dương sẽ lập tức phát động công kích.
Số 1 cũng ngồi chồm hổm trên giường giống như đang đợi NPC bác sĩ trở về.
Tiếng xe đẩy nhỏ kêu cọt kẹt cọt kẹt, sau khi rời khỏi phòng bệnh số 1 thì đi thẳng về phía bên phải.
Bên phải ư?
Chẳng phải bọn họ đến từ phía bên trái à…
Tề Thiền Dương bỗng nhiên nhớ ra.
“Có phải… NPC vẫn chưa tới phòng bệnh số 9 không?”
Cốc San San cũng hơi ngơ ngác, nhớ lại một lượt rồi khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
Toi rồi.
Giải Phương Trừng vẫn chưa biết việc phải uống thuốc.
Có vẻ tên nhóc kia cũng sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc đâu.
Tề Thiền Dương nắm chặt vũ khí trong tay.
Anh ta cần tăng tốc độ!
Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nghe được một tiếng bang thật lớn!
Cả tầng lầu dường như cũng bị va vào một phát, lung lay như sắp đổ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Bên phía cô có NPC tới rồi ư?” Tề Thiền Dương vội vàng hỏi.
Trong “Ve Sầu” hoàn toàn yên lặng.
Tề Thiền Dương sờ lên tai, phát hiện con ve ngọc đã biến mất.
Đã hết thời gian.
Anh ta ngẩng lên, số 1 đang ngơ ngác ngồi chồm hổm trên giường.
… Không thể chờ được nữa, phải đánh cược một lần.
Tề Thiền Dương quơ thanh Quà Tặng Của Cá Voi trong tay rồi phóng về phía số 1.
…
Trong phòng bệnh số 4.
Sau khi tiếng động lớn vang lên, Cốc San San vội vàng hỏi thăm: “Sao thế? Bên anh xảy ra chuyện gì ư?”
Rất nhanh, cô ấy cũng nhận ra Ve Sầu đã hết thời gian sử dụng.
Cốc San San không có vật dụng gì để tính giờ, nhưng nhiệt độ trong phòng vệ sinh càng lúc càng thấp hơn. Ngoài cửa, cái bóng của số 4 vẫn luôn đảo quanh cửa phòng vệ sinh, bóng dáng to lớn ấy thoắt ẩn thoắt hiện, đoán chừng đã sắp tới 10 phút.
Tiếng động vừa rồi nói không chừng là NPC đuổi giết cô ấy cũng nên?
Động tĩnh lớn như vậy, hy vọng NPC có thể đánh nhau với số 4.
Nghĩ như vậy, Cốc San San siết chặt cây thông bồn cầu trong tay.
Đúng lúc này, số 4 ngoài cửa dường như cuối cùng cũng không chờ được nữa, bàn tay to như cái quạt hương bồ của cô ta đập vào cửa.
“Chị gái ơi, chị đã ở trong phòng vệ sinh 9 phút rồi, chị còn không ra nữa là dì quản lý sẽ tức giận đấy ạ.”
“Dì quản lý là ai?”
Mặc dù đầu của số 4 to ra nhưng hình như trí thông minh lại tụt xuống.
Lúc này cô ta chỉ một mực đập cửa.
“Chị đã ở trong phòng vệ sinh 9 phút 10 giây rồi đấy.”
“Chị đã ở trong phòng vệ sinh 9 phút 20 giây rồi đấy.”
…
“Chị đã…” Tiếng móng tay cào cửa chói tai vang lên: “Ở trong 10 phút rồi đấy, nên ra ngoài rồi!”
Răng rắc.
Cánh cửa bị bàn tay của người bên ngoài đập vỡ, móng tay sắc bén thuận theo cửa duỗi vào trong.
Cốc San San bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị móng tay đâm xuyên qua cánh tay.
Cô ấy bỗng nhiên hơi ngả người ra sau, thấy rõ được “người” đứng ở cửa.
Đó đã không thể gọi là người nữa, mà giống một cục thịt không có làn da đang di động hơn.
Số 4 bước từng bước tới gần, duy chỉ có khuôn mặt của cô ta là còn giữ được dáng vẻ ban đầu.
Khóe môi cô ta nhếch lên, vui vẻ nhìn đồ ăn trước mắt.
“Ăn ngon, ăn ngon…”
Nói rồi, tay của số 4 bỗng nhiên vươn dài.
Đang lúc móng tay cô ta sắp chạm vào người Cốc San San, vòi nước ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh đột nhiên “phụt” một tiếng, phun ra một mớ tóc trước rồi tiếp tục “chảy ra” một khuôn mặt, sau đó là cái cổ.
Vào giờ phút như thế này, Cốc San San lại thoáng nghĩ đến lời nói của Giải Phương Trừng lúc trước.
Ống nước này hẹp như vậy, cô ta chui ra một đoạn thì cô chặt một đoạn, cô ta chui ra một đoạn thì cô chặt một đoạn…
Bây giờ trong ống nước đang thật sự có nữ quỷ chảy xuống, không ngờ Cốc San San lại cảm thấy phương pháp của Giải Phương Trừng có thể dùng được.
Đáng tiếc trong phòng vệ sinh không chỉ có con quỷ chui một đoạn chặt một đoạn này.
Số 4 hét lên một tiếng, móng tay đột ngột cắm vào bụng Cốc San San, một tay nhấc bổng cô ấy lên giữa không trung.
Khuôn mặt loli trẻ con nứt ra ở giữa, để lộ một loạt răng nanh dựng thẳng đứng.
Sau khi mở răng nanh ra, cô ta định nuốt Cốc San San vào miệng.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến cả người Cốc San San run rẩy. Được ý chí cầu sinh chống đỡ, cô ấy cầm lấy cây thông bồn cầu đánh vào hàng răng nanh, nhưng nó không lọt vào miệng số 4.
Chỉ sau một giây chậm trễ này thôi, nữ quỷ chui ra từ trong ống nước đã thành hình. Cô ả bổ nhào vào mặt số 4, mái tóc rất dài mạnh mẽ đóng hàm răng đã mở ra của số 4 lại.
“Nó là thức ăn của tao!”
“Nói láo, là của tao!”
Cốc San San bị ném ra ngoài cửa, phun ra một ngụm máu trộn lẫn với thịt nát.
Ánh mắt Cốc San San dại ra, nhìn NPC đang đánh nhau trong phòng vệ sinh, dưới chế độ tự động bảo vệ của cơ thể, cô ấy đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí còn có tâm trạng mà nghĩ: Ý tưởng hay của mình đã thành công rồi kìa…
Chết lần thứ hai, có khi sẽ thành quen thật cũng nên.
Cốc San San ngoẹo đầu ngất đi.
…
Trong phòng bệnh số 1.
Tề Thiền Dương rút Quà Tặng Của Cá Voi từ trong ngực số 1 ra, NPC ngã về phía sau.
Cả căn phòng bị đám tóc rậm rạp che kín, Tề Thiền Dương khom lưng thở hổn hển vài hơi, ho ra một mớ tóc dính máu.
Trên thực tế, mạch máu trong người anh ta đang bị tóc bít kín. Nếu không phải vì anh ta đã qua cửa sáu lần, sức chống đỡ của cơ thể cũng sớm vượt ra khỏi phạm vi của người bình thường, thì rơi vào tình huống này đã đủ để Tề Thiền Dương chết mấy lần rồi.
Anh ta quá chủ quan.
Tề Thiền Dương cho rằng NPC trong phó bản cấp 1 sẽ không mạnh lắm, nhưng lại không ngờ NPC ở đây gần như có thực lực đạt tới cấp 2.
Đây mới chỉ là NPC bệnh nhân thôi đấy, bác sĩ thì sao, viện trưởng thì sao?
Xem ra nhất định phải dựa vào đầu óc để giải quyết phó bản này, dùng vũ lực sẽ không thể nào qua cửa.
Tề Thiền Dương lại phun ra một cục máu. Anh ta cắn răng ấn mở thương thành của hệ thống, dùng điểm tích lũy đổi một lọ thuốc phục hồi nguyên trạng.
Trong tay Tề Thiền Dương lóe lên ánh sáng trắng, một cái lọ nhỏ màu đen xuất hiện.
Anh ta mở nắp lọ ra, ngửa đầu uống chất lỏng bên trong. Gần như trong nháy mắt, vết thương trên người anh ta lập tức liền lại, cơ thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Một lọ thuốc này tốn số điểm tích lũy gần bằng điểm thưởng trong mỗi lần qua cửa phó bản, cộng thêm trước đó đã sử dụng đạo cụ dùng một lần Ve Sầu, phó bản lần này anh ta đã lỗ to rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy, Tề Thiền Dương thở hổn hển vài hơi rồi vẫn đi ra mở cửa.
Bên ngoài phòng là một màu đen kịt, đèn trong hành lang đã tắt, chỉ có trong phòng bệnh số 4 vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Còn có âm thanh thì chính là chuyện tốt.
Tề Thiền Dương bước ra khỏi cửa phòng một bước, sau đó bỗng giật thót một cái.
Anh ta quay đầu sang bên trái, trong hành lang tối om không thấy được rõ bất kỳ vật gì, thế mà Tề Thiền Dương lại có cảm giác dường như có thứ gì đó đang đứng cách đây không xa quan sát anh ta.
Tề Thiền Dương nắm chặt vũ khí trong tay, hai bước vọt tới trước cửa phòng bệnh số 4, tay phải móc ra một chiếc chìa khóa cực nhỏ.
Chìa Khóa Vạn Năng cũng là một trong số các đạo cụ của anh ta.
“Lạch cạch”, cánh cửa mở ra.
Một thứ mùi tanh tưởi ập vào mặt anh ta. Trong phòng vệ sinh, hai NPC vẫn đang đánh nhau, Cốc San San nằm ở cửa phòng vệ sinh không rõ sống chết.
Không còn thời gian nữa!
Thứ bên ngoài hành lang đang nhanh chóng tới gần, giết chết hai NPC này trước khi nó tới gần là chuyện gần như không thể.
Tề Thiền Dương dùng một tay nhấc Cốc San San lên vai, xông ra khỏi phòng rồi lập tức lao về phía phòng bệnh số 9.
Phòng số 9 chắc sẽ chỉ có một NPC, đóng cửa lại vẫn có thể đánh được.
Chẳng biết tên nhóc Giải Phương Trừng kia sao rồi, đừng có chết đấy nhé.
Hiện giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện thứ trên hành lang kia cũng phải tuân thủ nội quy, không thể làm hành động như phá cửa mà vào…
“Đệt!”
Sau khi chạy đến cửa phòng bệnh số 9, Tề Thiền Dương chửi thề.
Chẳng biết phòng số 9 đã trải qua chuyện gì mà cả cánh cửa giống như bị nổ sập, chỉ còn lại nửa cánh cửa ở đó. Trong phòng đen kịt, đừng nói là Giải Phương Trừng, ngay cả NPC cũng biến mất.
Thứ sau lưng đang đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Hết cách rồi!
Tề Thiền Dương bước vào phòng rồi nhấc phắt giường bệnh lên, đặt nó chặn cửa lại.
Chắc đây cũng tính là cửa rồi nhỉ? NPC cũng phải tuân thủ nội quy ha?
Thứ bên ngoài dừng trước cánh cửa kỳ quặc này, vài giây sau, nó nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
“Xin chào, phòng của bạn bẩn quá, có cần dọn dẹp không?”
Tề Thiền Dương chống đỡ cái giường, không nói lời nào.
Hai ba giây sau, thứ bên ngoài lại gõ cửa tiếp, sức lực lớn hơn chút.
“Xin chào, phòng của bạn bẩn quá, có cần dọn dẹp không?”
Tề Thiền Dương mặc kệ cho gã gõ, chỉ một lát sau ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, thứ kia đã rời đi.
Mẹ nó chứ…
Tề Thiền Dương ngồi liệt trên mặt đất, thở hổn hển vài hơi rồi lấy đèn pin trong ba lô ra, bật lên và lập tức xem xét vết thương của Cốc San San.
Phần bụng bị chọc thủng một lỗ to, xương sườn và phổi đều bị tổn thương, hô hấp yếu ớt gần như không thể nghe được, cô ấy đã rơi vào trạng thái sắp chết.
Cmn…
Tề Thiền Dương lại mắng thầm trong lòng một câu, nhưng động tác tay mua thêm một lọ thuốc vẫn rất nhanh. Anh ta đỡ Cốc San San dậy, đút cho cô ấy uống.
Vật phẩm do hệ thống cung cấp đúng là quý giá, dược hiệu cực kỳ tốt.
Người mới vừa nãy còn đang hấp hối giờ lại hô hấp nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng mở mắt ra.
Cốc San San mang vẻ mặt mờ mịt: “Anh Tề? Tôi còn sống ư?”
“Còn sống.” Tề Thiền Dương cười khổ, xài điểm tích lũy của nguyên một phó bản thì đương nhiên là còn sống rồi.
Cốc San San sờ bụng mình.
Nơi bị xuyên thủng hiện giờ đã hoàn hảo như lúc ban đầu, hiển nhiên không thể do cô ấy tự hồi phục.
“Cảm ơn anh, anh Tề.” Cốc San San là người giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, xem xét biểu cảm của Tề Thiền Dương thì anh ta đã phải trả giá không nhỏ.
Cô ấy áy náy nói: “Chắc chắn tôi đã khiến anh tốn kém rồi, chờ đến khi rời khỏi phó bản này, tôi sẽ cho anh tất cả đạo cụ và điểm tích lũy được ban thưởng.”
Tề Thiền Dương cũng không khách khí với cô ấy: “Cô cứ đưa điểm tích lũy cho tôi là được, thứ cứu cô chính là thuốc do đổi điểm tích lũy để mua, khoảng chừng bằng số điểm của phó bản cấp 1.”
Đôi mắt Cốc San San cong cong, lộ ra nụ cười: “Được.”
Hai người dựa vào cửa nghỉ ngơi một lát rồi Tề Thiền Dương mới đứng lên, cầm đèn pin chiếu khắp xung quanh.
Trong phòng đâu chỉ cần dọn dẹp, nơi này như vừa mới nổ tung xong ấy. Tề Thiền Dương cảm giác dù trong phòng số 4 hai NPC đánh nhau khí thế ngút trời cũng không hỗn loạn như phòng bệnh bên này của Giải Phương Trừng.
Cũng may mắn sau khi Tề Thiền Dương đi vào đã thuận tay quơ lấy chiếc giường sát cạnh cửa, nếu anh ta định di chuyển chiếc giường bên trong kia thì… Đó có còn là giường nữa không? Khung thép đã gãy vụn như thể bị người khổng lồ đấm cho một cú vậy.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Cho dù Giải Phương Trừng đã chết thì cũng phải có thi thể chứ?
Mà không có thi thể thì trên mặt đất cũng nên có chút máu nhỉ?
Thằng nhóc này đi đâu rồi?
Đang nghĩ ngợi, lông tơ trên người Tề Thiền Dương đột nhiên dựng đứng lên.
Anh ta đột ngột đứng dậy, nhanh chóng chống đỡ ván giường.
“Sao vậy anh Tề?” Cốc San San theo sát cạnh anh ta.
“Có thứ gì đó đang tới đây!”
Giây tiếp theo, bên ngoài một lần nữa vang lên tiếng đập cửa.
“Xin chào, phòng của bạn bẩn qua, có cần dọn dẹp không?”
Chẳng qua lần này thứ bên ngoài cửa chỉ chờ trong chốc lát. Không được đáp lại, nó lấy ra một cái cưa điện, xoẹt xoẹt mấy tiếng là rạch ra một lỗ hổng trên ván giường.
Sau đó một con mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng từ lổ thủng đó.
“Chào bạn, cần dọn dẹp không?”
Tề Thiền Dương vớ lấy chăn mền bên cạnh bịt vào lỗ hổng.
Đánh không lại.
NPC bên ngoài không phải thứ anh ta có thể đánh thắng.
Chiếc cưa điện vẫn kêu xoèn xoẹt, nó đang chọc thủng lỗ hổng thứ hai.
Tề Thiền Dương mở ba lô hệ thống của mình ra.
Mặc dù anh ta là người chơi dày dặn kinh nghiệm nhưng cũng chỉ qua cửa được sáu lần, đồ vật có thể sử dụng trong ba lô không còn nhiều lắm.
Cứ vậy mà kết thúc ư?
Cốc San San dùng khẩu ngữ hỏi anh ta: “Đánh không lại à?”
Tề Thiền Dương chỉ có thể khẽ gật đầu.
Cốc San San lại hỏi: “Chạy không?”
Tề Thiền Dương khẽ giật mình.
Cốc San San lập tức hiểu ra.
Cô ấy cười cười, ra hiệu bằng tay với Tề Thiền Dương: “Lát nữa cửa mở ra, tôi chạy về phía bên phải, anh chạy về phía bên trái.”
Bên phải là đường cụt, chỉ có một chiếc thang máy.
Nhưng vào lúc này rồi thì lấy đâu ra thời gian chờ thang máy.
“Cô…”
Trên mặt Cốc San San vẫn mang theo nụ cười: “Chết hai lần rồi lại chết lần thứ ba, tôi đã quen rồi.”
Ngón tay Tề Thiền Dương cuộn lại, nhưng anh ta cũng biết đây là biện pháp tốt nhất.
Nếu dẫn theo Cốc San San thì anh ta không thể chạy thoát khỏi NPC bên ngoài cửa, anh ta sống sót thì mới có thể dẫn dắt những người khác qua cửa phó bản.
Nhưng cô gái trước mắt này…
Tề Thiền Dương nắm chặt vũ khí trong tay.
“Xoẹt xoẹt…”
Lại một lỗ hổng bị cưa ra, lần này Tề Thiền Dương đã có thể nhìn thấy thứ đứng bên ngoài là gì.
“Cát Quyên…”
Phó bác sĩ trưởng Cát Quyên 41 tuổi mà bọn họ nhìn thấy trong sổ tay của bệnh viện lúc này mặc áo khoác trắng, trong tay cầm theo một chiếc xô nhựa nhỏ màu đỏ, trong xô có khăn và giẻ lau nhà.
Nửa gương mặt của ả dường như từng bị tạt axit sunfuric, ả ngoẹo đầu nhìn người bên trong phòng từ lỗ hổng ở cửa.
“Chào bạn, phòng của bạn bẩn quá, có cần dọn dẹp không?”
“Dọn dẹp cái con bà nhà mày!!”
Tề Thiền Dương nổi giận gào lên, đang định đâm vũ khí trong tay ra ngoài thì lại thấy mặt Cát Quyên dường như bị thứ gì đó đạp ra.
Ngay sau đó có âm thanh giống đá bóng vang lên, con quái vật khiến lông tơ người ta dựng đứng cứ thế rời đi.
Bàn tay cầm vũ khí của Tề Thiền Dương mờ mịt giơ lên, có gió từ lỗ hổng thổi vào.
Anh ta quay đầu nhìn Cốc San San bên cạnh:
“… Tình hình là thế nào vậy?”
Vẻ mặt của Cốc San San cũng rất mờ mịt.
“Có điều… Chẳng biết có phải nghe nhầm hay không, hình như tôi nghe được… tiếng của Giải Phương Trừng?”
…
“Thứ quái quỷ gì đây?”
Trong tay Giải Phương Trừng cầm cây côn sắt chẳng biết tháo từ chỗ nào xuống, ngại nó khó xách nên cậu vác luôn trên vai.
Vừa nãy cậu tung một cước đá bay con quái vật mặc đồ bác sĩ ra ngoài, nhưng hiển nhiên NPC bác sĩ có đẳng cấp cao hơn NPC bệnh nhân một bậc.
Cụ thể thì lúc nãy Giải Phương Trừng mới đi ngang qua phòng bệnh số 4, lúc cậu tiến vào xử lý số 4, nó không chạy thoát nổi.
Đương nhiên số 9 cũng không chạy nổi.
Nhưng bác sĩ thì khác, đám bác sĩ này đứa nọ lại chạy nhanh hơn đứa kia.
Thời gian quay trở lại khoảng 10 rưỡi tối.
Sau khi các bác sĩ ra khỏi phòng bệnh số 1, Hàn Kỳ cười mỉa: “Lần này trong đám bệnh nhân có hai đứa cứng đầu.”
Hà Tân đẩy xe đi theo phía sau không nói lời nào.
Đến trước cửa phòng bệnh số 9, Hàn Kỳ mở cửa ra và hơi sửng sốt.
Người mới bình thường tiến đến đều chỉ ước gì có thể cách NPC bệnh nhân xa 10 mét, thế mà lúc này lại không như vậy. Cái cổ của số 9 càng ngày càng dài, đầu đã có thể vươn tới trần nhà… Tại sao gã có thể khẳng định như vậy ư? Bởi vì đầu của số 9 đang tuần tra qua lại trên trần nhà, còn bệnh nhân mới nhập viện tên Giải Phương Trừng kia thì ngồi trên gường chỉ huy.
“Bên trái… Có phải bên trái có một con không?”
“Ừ.”
“Nếu anh không làm được thì cứ dùng mặt mà đè, nói không chừng sẽ đập chết nó đấy.”
Hàn Kỳ: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Số 9 trông giống như hươu cao cổ cúi đầu xuống, ngoan ngoãn trả lời gã: “Đập muỗi.”
Hàn Kỳ: “…”
Hàn Kỳ: “Đừng đập nữa, đến giờ uống thuốc rồi.”
“À.”
Lúc này số 9 mới ngồi xuống.
Hàn Kỳ bảo Hà Tân lấy một viên thuốc từ tầng thứ nhất rồi đưa cho số 9.
Số 9 ngoan ngoãn cầm thuốc trong tay, rồi lại quay đầu nhìn về phía người đang ngồi trên một chiếc giường khác.
Bác sĩ nói những người này đều là người xấu, cần được giám sát cẩn thận.
Nhưng số 9 lại thích người bạn trước mắt này.
Gã rướn cổ lên, tự cho là nhỏ giọng nói bên tai đồng bọn: “Thuốc, phải uống.”
“Hả?”
Hàn Kỳ nhìn số 9, hơi nheo mắt lại.
Số 9 sợ gã nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không ăn, sẽ chết đấy.”
Giải Phương Trừng chỉ cười một tiếng, ánh mắt chuyển sang người Hàn Kỳ.
Chủ yếu là cậu đang nhìn thứ trên đỉnh đầu Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ rất khó chịu với ánh mắt của cậu, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ của bác sĩ.
“Cậu Giải, buổi tối nay có phải cậu nhìn thấy tròng mắt bên trong thìa không?”
“Ừ.”
Ánh mắt của Hàn Kỳ trở nên hưng phấn: “Vậy xem ra bệnh tâm thần của cậu Giải đây lại nặng thêm rồi. Hà Tân, cho cậu Giải hai viên thuốc điều trị bệnh tâm thần.”
Hàn Tân kéo xe đẩy nhỏ đứng ở xa xa ngoài cửa, lẳng lặng không lên tiếng lấy lọ thuốc màu hồng phấn từ tầng thứ hai ra, nặn ra hai viên rồi đưa cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nhận lấy thuốc và đưa tới trước mặt Giải Phương Trừng.
Nhìn viên thuốc trên tay gã, Giải Phương Trừng bóp thử rồi ngẩng đầu lên:
“Tôi còn chứng kiến thứ kỳ quái hơn cơ.”
“Ồ? Là gì vậy?” Hàn Kỳ hỏi.
Giải Phương Trừng nhìn về phía chiếc mũ trên đỉnh đầu gã.
“Tôi thấy trên đầu anh còn mọc ra một cái đầu nữa.” Đôi mắt đen như mực của Giải Phương Trừng nhìn vào gã: “Cái đầu kia có phải tên là Lưu Hàm Nguyệt không?”
Hàn Kỳ đảo mắt.
Hàm răng vẫn cắn chặt cái mũ trên đầu gã bỗng nhiên mở ra, giọng nói của bé gái vang lên từ trong hàm răng ấy:
“Giết anh ta! Giết anh ta!”
Hàn Kỳ lại chỉ cười: “Bệnh tâm thần của cậu Giải thật sự rất nghiêm trọng, xem ra anh cần gấp ba số thuốc điều trị. Hà Tân!”
Hà Tân lại nặn ra một viên thuốc rồi đưa tới.
Hàn Kỳ đặt thuốc trong lòng bàn tay, mặt không biến sắc đưa thuốc tới.
“Uống thuốc đi.”
“Không uống.”
Cái miệng bên dưới khẩu trang của Hàn Kỳ chậm rãi toét ra:
“Thật sự không uống à? Làm trái lời bác sĩ là phải nhận trừng phạt đấy.”
Giải Phương Trừng xoay cổ tay một chút: “Ừ, không uống.”
Cuối cùng Hàn Kỳ cũng bật cười thành tiếng.
Ngày đầu tiên đã có thể ăn cơm, thế này thì đúng là… Hả?
“Bang” một tiếng.
Cả người Hàn Kỳ bị nện ngã ra giường.
Chiếc giường thép bị đập vỡ làm hai từ giữa, con mắt của Hàn Kỳ rơi ra khỏi hốc mắt, xoay tít rồi lăn trên mặt đất một vòng, mơ hồ có thể nhìn thấy ngay cả sàn nhà cũng nứt ra.
Hàn Kỳ không ngu ngốc, chỉ bằng phần sức lực có thể đánh cho não người chấn động ấy là gã đã biết mình không phải đối thủ của người chơi này. Gã như con rắn không xương lập tức bò ra khỏi giường, còn chẳng có thời gian mở cửa mà đâm thẳng vọt ra ngoài.
Hà Tân còn nhanh nhạy hơn Hàn Kỳ, lúc Giải Phương Trừng đi bắt người là Hà Tân đang đứng dựa vào cửa bèn chạy biến luôn.
Ngay từ đầu gã đã biết cái thằng họ Giải này hơi tà môn rồi mà… Nhưng gã không thể ngờ nổi người này lại tà môn đến vậy!
Giải Phương Trừng đang định đuổi theo thì số 9 đứng chắn trước người cậu.
“Thuốc… Uống thuốc đi, không uống sẽ chết.”
“Anh tự uống đi, tôi đang vội!”
Dứt lời, Giải Phương Trừng chạy như tên bắn ra ngoài, số 9 cũng đuổi theo cậu.
Mà bây giờ, số 9 không theo kịp cậu, chẳng biết đã bị quăng ở chỗ nào rồi.
Giải Phương Trừng không đuổi kịp Hàn Kỳ, cũng không biết Hàn Kỳ đã đi đâu.
Đám ma quỷ này ai nấy đều chạy nhanh, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa bắt được chúng.
Nghe nói bên trên bác sĩ còn có viện trưởng.
Bác sĩ đã chạy nhanh như vậy rồi, viện trưởng còn nhanh cỡ nào nữa!
Giải Phương Trừng thở dài rồi bước đến đầu cầu thang. Cửa sắt thông từ tầng hai lên tầng ba đã khóa lại, Giải Phương Trừng quen cửa quen nẻo giơ tay ra, giật khóa xuống rồi vứt sang một bên.
Cậu bước từng bước lên tầng ba.
Trên tầng ba trống rỗng chỉ có mỗi tiếng bước chân của cậu.
Rõ ràng tầng ba cao cấp hơn tầng hai một chút, sơn tường không bong tróc, hơn nữa số phòng cũng không quá nhiều.
Giải Phương Trừng sờ soạng tìm công tắc đèn hành lang rồi bật lên.
Ánh đèn màu đỏ phủ kín toàn bộ tầng ba.
Giải Phương Trừng lẩm bẩm một câu: “Phong cách trang trí kiểu gì đây, giống cõi âm thế.” Sau đó cậu đi đến trước cánh cửa đầu tiên, chuyển ống thép đang khiêng trên vai sang cầm trên tay, lễ phép gõ cửa một tiếng trước.
“Xin chào, có ai không?”
Không ai trả lời, Giải Phương Trừng đá tung cửa cái rầm rồi nghênh ngang đi vào.