“Tìm được gì mới rồi?”

Phòng đọc của bệnh viện rất lớn, trên 4, 5 chiếc kệ chứa đầy sách liên quan tới nghiên cứu não bộ. Trừ cái đó ra thì còn có báo và tạp chí các loại.

Trên kệ báo ngay cạnh cửa ra vào có một quyển sách nhỏ mỏng dính do bệnh viện tự in có tên là “Giới thiệu vắn tắt về bệnh viện tâm thần Lam Sơn”. Trong đó giới thiệu cơ bản về tình hình của bệnh viện, hình ảnh đầy đủ, rất giống mấy tờ rơi quảng cáo của bệnh viện nam khoa thường được phát trên đường.

Bệnh viện tâm thần Lam Sơn là bệnh viện tư nhân được thành lập từ mười năm trước, viện trưởng tên là Trần Hướng Nguyên, là tiến sĩ não khoa từ nước ngoài trở về. Trông ảnh chân dung ông ta khá nhã nhặn, dưới ảnh có nửa trang giấy viết về thành tựu mà ông ta đã đạt được, có cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, vừa nhìn đã biết người này cực kỳ tài giỏi.

Mà trong vòng mười năm trở lại đây, bệnh viện đã điều trị cho mấy trăm bệnh nhân, xác suất chữa trị thành công và xuất viện cao tới 90%.

Lật tiếp, năm sáu trang sau đều là thư cảm ơn của gia đình bệnh nhân.

Có người mắc chứng hưng cảm nhập viện hai tháng đã thành công xuất viện, có người bệnh tự kỷ xuất viện sau nửa năm, thậm chí còn có cả trẻ em nghiện internet bị phụ huynh đưa vào đây.

“‘Sau khi con tôi điều trị tại bệnh viện tâm thần Lam Sơn và trở về nhà, cháu không còn đụng vào máy vi tính nữa, thành tích học tập cũng liên tục đi lên, cảm ơn bác sĩ đã cho con tôi có tương lai’… Bà mẹ nó chứ, chẳng lẽ trong bệnh viện này có người thừa kế của Thần Sấm Sét à?” Tiết Khải mỉa mai.

“Cái này cũng kỳ lạ nè, ‘Trước đây em trai tôi hướng nội, không thích nói chuyện, không có bạn bè. Sau khi được bệnh viện chữa trị, hiện giờ em hay nói và sẵn lòng ra ngoài kết giao với bạn bè, cảm ơn bác sĩ’, hướng nội cũng là bệnh tâm thần à? Làm thế nào để chữa được bệnh này vậy?”

“Còn đoạn này nữa, con tôi yêu đương sớm được đưa vào bệnh viện, sau khi ra viện trong lòng chỉ có học tập, không nói chuyện với người khác phái nữa. Phụ huynh nhà này mới là người có vấn đề ấy!”

Mọi người vừa xỉa xói vừa tiếp tục lật xem, sau phần thư cảm ơn của người nhà là ‘giới thiệu các bác sĩ ưu tú trong bệnh viện’, có ảnh chụp của ba vị bác sĩ.

Bác sĩ trưởng: Hàn Kỳ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Phó bác sĩ trưởng: Cát Quyên.

Bác sĩ thực tập…

“Hà Tân! Chính là gã, NPC bác sĩ bên ngoài kia, kiểu tóc của gã giống y như đúc với người trong ảnh.”

Có điều Hà Tân trong ảnh mặc dù dáng dấp không quá đẹp trai nhưng ít ra thì cũng là người bình thường.

Còn người hiện tại…

Mọi người nghĩ đến đây đều không nhịn được mà rùng mình.

Trong sách chỉ có những nội dung này, Tề Thiền Dương lật hết trang rồi mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Cốc San San là dân tri thức làm văn phòng, công việc của cô ấy liên quan tới truyền thông nên ngay lập tức đã nhạy bén nhận ra vấn đề.

“Cuốn sổ tay này trông thì giống sổ tay tuyên truyền nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất: Không có địa chỉ và thông tin liên lạc của bệnh viện.”

Tề Thiền Dương hơi giật mình, giở sách ra lần nữa.

Quả thật toàn bộ nội dung chỉ cố gắng giới thiệu bệnh viện tốt như thế nào, bệnh nhân sau khi xuất viện nghe lời ra sao, chỉ tiếc không thể viết hẳn lên trang đầu dòng chữ “Nếu nhà bạn có bệnh nhân thì nhất định phải tới điều trị ở bệnh viện tâm thần Lam Sơn nhé”, thế nhưng lại thiếu đi thông tin quan trọng nhất.

Giống như thí sinh trong show sống còn điên cuồng hô to trên sân khấu “hãy bầu chọn cho tôi đi” mà lại không nói mình là thí sinh số mấy, cũng không nói làm sao để bỏ phiếu cho mình vậy.

Tề Thiền Dương cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, rốt cuộc cũng phát hiện ra dấu vết trang giấy bị xé ở tờ cuối cùng. 

Người xé vô cùng cẩn thận, nếu không để ý kỹ thì sẽ không thể nhận ra.

Một trang thiếu này có nội dung là gì?

“Địa chỉ và thông tin liên lạc không phức tạp, chắc chiếm nửa tờ hoặc một mặt là đủ rồi. Mặt còn lại sẽ viết gì cái gì đây?”

Cốc San San suy nghĩ một lát: “Nếu tôi là người thiết kế sổ tay quảng cáo này thì có lẽ tôi sẽ giới thiệu một chút về các trang thiết bị và cơ sở của bệnh viện, ví dụ như dụng cụ, diện tích vân vân, thậm chí bao gồm cả bản vẽ mặt bằng chi tiết của bệnh viện nữa.” 

Sau khi tiến vào phó bản, bọn họ chỉ loanh quanh ở tầng một, nếu có được bản vẽ mặt bằng thì đúng là thêm một phần trợ lực.

“Vậy lát nữa mọi người thử giở những quyển sách khác hoặc ngăn kéo xem xem có tìm được trang ấy không nhé.” Nhưng tỉ lệ này không lớn lắm, khó mà tìm được trang sách bị xé toang như vậy ngay.

Tề Thiền Dương ngước mắt nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường: “Mười giờ phải quay về nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta chọn mỗi người một giá sách rồi tìm đọc sách trên giá xem có manh mối gì không. Chín giờ rưỡi mọi người sẽ tổng kết lại thông tin tìm được.”

Cả đám rối rít đồng ý rồi tan tác như chim muông.

Tề Thiền Dương ngồi cạnh kệ báo để đọc.

Đám người mới này đã đem đến cho anh ta rất nhiều ngạc nhiên, nhưng trông cậy vào những người lần đầu tiên tiến vào phó bản như bọn họ phát hiện ra manh mối có tính then chốt thì không thực tế cho lắm.

Tề Thiền Dương lựa chọn kệ báo có khả năng phát hiện đầu mối cao nhất.

Trong phòng đọc có tổng cộng năm kệ báo, phần lớn đều là tạp chí y khoa, mở ra đọc hầu hết là tiếng Anh. Tề Thiền Dương xem không hiểu nên tiện tay để ở một bên.

Ngay sau đó khóe mắt anh ta thoáng liếc thấy một người khác ngồi xuống bên cạnh mình rồi cầm lấy một tờ tạp chí y khoa và mở ra.

Tề Thiền Dương hơi giật mình.

“Cậu đọc được à?”

Giải Phương Trừng lắc đầu: “Đọc không hiểu lắm.”

“…”

Đối với tay người chơi mới kỳ quặc này, Tề Thiền Dương đã từ bỏ ý định thăm dò đối phương.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy bệnh viện tâm thần này thật sự rất giống nhà cậu, người này nhìn kiểu gì cũng có chút bất bình thường.

Nghĩ như vậy, Tề Thiền Dương tiếp tục lật báo.

Cuối cùng trong một đống chữ tiếng Anh, anh ta tìm được một quyển sách giáo khoa toán.

Lớp bốn (quyển 2).

Tề Thiền Dương nhíu mày.

Trong bệnh viện có bệnh nhân nhỏ tuổi như vậy ư?

Anh ta mở sách giáo khoa ra, trang đầu tiên viết tên tuổi và lớp của chủ nhân cuốn sách.

Lưu Hàm Nguyệt, lớp 4A1.

Chữ viết non nớt, vừa nhìn đã biết thuộc về một đứa bé.

Bạn nhỏ Lưu Hàm Nguyệt này rõ ràng học rất giỏi, trong sách giáo khoa còn kẹp một tờ bài thi đạt 100 điểm, trên bài thi còn viết lời phê của giáo viên chủ nhiệm: “Bạn học Lưu Hàm Nguyệt vẫn luôn chăm chỉ học tập, là một cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chan hòa với bạn bè. Có điều thành tích thể dục của bé chưa tốt lắm, hy vọng gia đình có thể đưa bé đi vận động thêm ngoài giờ học.”

Tề Thiền Dương có một cô em gái, đọc những dòng này, anh ta không nhịn được mà mỉm cười ngầm hiểu ý.

Chẳng qua là em gái anh ta khác với bạn nhỏ Lưu Hàm Nguyệt này, em gái anh ta rất yêu thích vận động.

Chẳng biết hiện giờ con bé thế nào rồi.

Tề Thiền Dương buồn bã lật bài thi lại, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Đằng sau lời phê của giáo viên là câu trả lời của phụ huynh bằng bút màu xanh.

“Cảm ơn giáo viên đã quan tâm, tôi và người yêu nhất định sẽ đưa Tiểu Nguyệt đi vận động thêm.”

“Phụ huynh: Cát Quyên.”

Cát Quyên!

Tề Thiền Dương lập tức lấy cuốn sổ tay tuyên truyền của bệnh viện ra, lật đến trang giới thiệu bác sĩ ưu tú. ( truyện trên app t.y.t )

Phó bác sĩ trưởng: Cát Quyên.

Giới thiệu vắn tắt: Nghiên cứu sinh đại học XXX, 41 tuổi, đạt nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài nước khi theo học tại trường, sau khi tốt nghiệp làm việc trong bệnh viện thành phố, sau đó được bệnh viện tâm thần Lam Sơn thuê làm bác sĩ. Trong thời gian công tác ở bệnh viện Lam Sơn, cô đã nhận được danh hiệu “Bác sĩ được bệnh nhân hoan nghênh nhất” ba năm liên tiếp.

So sánh với bức ảnh của hai vị bác sĩ hòa ái dễ gần khác, Cát Quyên trong ảnh có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Vả lại ả đã 41 tuổi, độ tuổi này không tính là già nhưng cũng tuyệt đối không phải là trẻ.

Cát Quyên trong ảnh đeo kính nhưng vẫn có thể nhận ra đuôi mắt ả không có vết chân chim, làn da bóng loáng, nhìn ảnh mà đoán thì nhiều lắm là 30 tuổi.

Có lẽ đây là ảnh chụp Cát Quyên 30 tuổi nhỉ?

Không đúng, những bác sĩ kia cũng chừng 40 tuổi, ảnh chụp khá tương xứng với tuổi tác, tại sao chỉ có mình ả lại đặc biệt như vậy?

Đúng lúc này, người vẫn đang ngồi lật tạp chí tiếng Anh bên cạnh anh ta bỗng ghé đến: “Ồ? Ba người bọn họ đều đã nhận được giải thưởng Gold Conceive nè.”

“Cái gì?”

Tề Thiền Dương nhíu mày, đọc kỹ lại từng giải thưởng mà ba bác sĩ này nhận được.

Cột giải thưởng của bọn họ dài tận nửa trang giấy, tất cả đều là tiếng Anh nên lúc nãy mọi người cùng đọc mà không chú ý.

Lúc này xem kỹ lại thì quả thật cả ba người đều có giải thưởng Gold Conceive.

Tề Thiền Dương lập tức giở trang đầu ra, quả nhiên viện trưởng cũng từng nhận được giải thưởng danh dự này.

“Đây là giải thưởng gì vậy?”

Tiếng Anh của Tề Thiền Dương không tốt, anh ta cảm thấy mấy từ ngữ phức tạp như thế này thì chắc phải là giải thưởng lớn trong giới khoa học quốc tế.

Giải Phương Trừng bên cạnh trả lời: “Ờm… ý tưởng vàng?”

“…” Cấp bậc lập tức tụt xuống trường quay tiết mục cuối năm rồi.

Tề Thiền Dương liếc cậu, sau đó đặt bài thi và sổ tay vào cùng một chỗ, tự hỏi quan hệ trong đó.

Cát Quyên 41 tuổi, có người yêu và con gái.

Con gái ả ít nhất cũng học lớp bốn, tương đương với 10 tuổi. Lúc cô bé mười tuổi, thành tích học tập rất giỏi nhưng thể dục lại không tốt.

Từ khi bắt đầu lập ra bệnh viện, viện trưởng và ba bác sĩ đều nhận được giải thưởng giống nhau.

Tề Thiền Dương nghĩ đến điều gì đó, chợt ngẩng lên nhìn năm giá sách trong phòng đọc. 

Bệnh viện tâm thần bình thường cần nhiều sách về não bộ như vậy ư?

Đúng lúc này, Lục Tiểu Cầm ôm một quyển sách đi tới.

“Anh Tề, em phát hiện có người ghi chú trong quyển sách này.”

Đó là một quyển sách tiếng Anh rất dày, bìa in hình não người.

Tề Thiền Dương mở tờ có ghi chú ra, trang giấy đầy những chữ tiếng Anh lít nha lít nhít bị người ta dùng bút đen gạch đi một mảng lớn.

Người tô vào trong sách rõ ràng đang trong trạng thái kích động, viết ngoáy ghi chú bên cạnh.

“Giả! Giả! Kết quả thí nghiệm không đúng! Số liệu sai!”

Tề Thiền Dương hỏi: “Trang này viết cái gì? Cô có đọc được không?”

Lục Tiểu Cầm lắc đầu: “Không đọc được.”

Bên cạnh có người chen mồm vào: “Trang này mô tả thí nghiệm kết nối lại não bộ của khỉ sau khi dây thần kinh não của chúng bị cắt bỏ, phần bị gạch đi có lẽ là quá trình thực hiện thí nghiệm.”

Tề Thiền Dương nhìn cậu: “Chẳng phải cậu nói mình không hiểu lắm cơ mà?”

“À, tại tính tôi khá khiêm tốn.”

Tề Thiền Dương: “…”

Tề Thiền Dương đặt quyển sách này sang bên cạnh.

Manh mối vẫn chưa quá rõ ràng nhưng Tề Thiền Dương đã mơ hồ có một suy đoán.

Bệnh viện tâm thần này có lẽ đang làm thí nghiệm bất hợp pháp trên cơ thể người, viện trưởng Trần Hướng Nguyên là người đi đầu. Ông ta dẫn theo ba bác sĩ, bề ngoài ngụy trang là chữa trị bệnh về tinh thần để lừa gạt sự tin tưởng của gia đình người bệnh, sau đó làm thí nghiệm về não bộ trên người bệnh.

Họ làm những thí nghiệm gì đây?

Loại thí nghiệm này có phải cũng liên quan đến việc con gái Cát Quyên học thể dục không tốt và tướng mạo trẻ quá mức của ả không?

Gold Conceive…

Tề Thiền Dương vội vàng chia sẻ manh mối với mọi người: “Viện trưởng và ba bác sĩ trong bệnh viện đều nhận được giải thường tên là Gold Conceive, lúc tìm kiếm mọi người chú ý thêm xem có gì liên quan tới giải thưởng này không nhé.”

Mọi người cuống quýt đồng ý.

Tề Thiền Dương đang chuẩn bị đi xem thử đống tạp chí mình không hiểu kia thì đúng lúc này, anh ta vừa quay đầu đã thấy Giải Phương Trừng một tay cầm bài thi, tay kia cầm sách, rõ ràng là đang so sánh ghi chú trong sách với chữ viết trên bài thi.

Người chơi mới này tuy kỳ quái nhưng thỉnh thoảng lại nói ra vài thứ khá hữu dụng.

Tề Thiền Dương hơi do dự, cuối cùng không nhịn được tiến đến bên cạnh Giải Phương Trừng: “Có phải cậu nhìn ra cái gì rồi không?”

Giải Phương Trừng đặt bài thi lên sách rồi chỉ vào dòng ghi chú: “Anh xem, chữ trong sách chẳng phải rất giống với chữ viết trên bài thi ư?”

Tề Thiền Dương nhìn kỹ ghi chú một lát rồi lại lật sang bài thi, nhìn thoáng qua phần ký tên của phụ huynh Cát Quyên trong bài thi, lông mày nhíu lại.

“Tôi không nhìn ra được, có lẽ vì lúc ký tên tâm trạng Cát Quyên khá tốt nên chữ viết cũng nắn nót. Nhưng khi đọc cuốn sách này thì tâm trạng ả tương đối kích động nên chữ viết khá ẩu.” 

Giải Phương Trừng lắc đầu: “Tôi không nói đến chữ ký của Cát Quyên.”

“Hả?”

Giải Phương Trừng lật bài thi về trang chữ ký giáo viên.

“Tôi nói mấy hàng lời phê của giáo viên đây này.”

Lời phê của giáo viên ư?

Tề Thiền Dương nhìn kỹ lại, càng xem thì lông mày nhíu càng chặt.

Chữ viết của giáo viên trong bài thi khá tùy ý, quả thật rất giống với ghi chú trong sách.

Nhưng tại sao lại như vậy được?

Nếu quả thật là một người viết thì… Nói cách khác, giáo viên chủ nhiệm của con gái Cát Quyên cũng là người trong bệnh viện tâm thần Lam Sơn.

Đó là bác sĩ ư?

Không đúng, nếu là bác sĩ thì sao có khả năng kiêm chức giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học được? Hai công việc này đều rất bận rộn.

Nếu không phải bác sĩ thì đó sẽ là ai? Đầu bếp? Bảo vệ? Thậm chí là bệnh nhân?

Tề Thiền Dương mang theo nghi vấn, tiếp tục lật giở báo và tạp chí.

Rất nhanh, thời gian bất tri bất giác đã đến chín giờ rưỡi.

Dù cái bệnh viện này có nội tình gì hay có phải họ đang làm thí nghiệm nguy hiểm nào không thì mục tiêu chủ yếu hiện giờ của bọn họ vẫn là bình an vượt qua ngày đầu tiên.

“Một, cố gắng nghe lời NPC bác sĩ.”

“Hai, nếu gặp phải tình huống bất thường thì đừng biểu hiện ra ngoài. Nếu không cẩn thận biểu hiện ra thì hãy nói là mình nhìn lầm.”

“Ba, tối hôm nay có thể bác sĩ sẽ bắt từng người uống thuốc.”

Nói đoạn, Tề Thiền Dương lấy tám mảnh giấy hình con ve từ trong ba lô hệ thống ra.

“Bình thường thì ngày đầu tiên sẽ không xuất hiện quy tắc nhất định phải chết. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần nghe lời NPC thì ngày đầu tiên sẽ bình an trôi qua. Nhưng nếu gặp bất hạnh, ngay ngày đầu tiên mà chúng ta đã phải đối mặt với tình huống chắc chắn phải chết thì tôi mang số 1, có lẽ cũng là người đầu tiên uống thuốc. Giả dụ như khi uống thuốc chúng ta không thể tập hợp chung một chỗ thì tôi sẽ dùng cái này cảnh báo cho mọi người, báo cho mọi người biết có thể uống thuốc hay không.”

“Đây là đạo cụ dùng một lần, sau khi xé rách có thể duy trì trao đổi nhóm trong nửa tiếng. Nếu xác định lúc uống thuốc chúng ta phải tách ra thì mọi người hãy xé nó. Nhưng tôi chỉ có tám con thôi.”

Tề Thiền Dương nhìn sang Giải Phương Trừng: “Cậu là số 9, chắc là người cuối cùng uống thuốc, cậu cầm lấy cái này đi.”

Anh ta lấy ra một tấm thẻ rồi nhét vào tay Giải Phương Trừng.

“Đây là đạo cụ kỹ năng của tôi, tên là “Cái Bóng Hư Hỏng”. Tôi sẽ nghĩ cách nhanh chóng nói cho cậu biết có thể uống thuốc được hay không, trước khi tôi thông báo thì cậu hãy cố gắng kéo dài thời gian. Nếu thật sự không thể câu giờ được hoặc NPC có khuynh hướng tấn công thì cậu cứ bóp mạnh tấm thẻ này, cái bóng sẽ giúp cậu ngăn cản một khoảng thời gian.”

“Nhưng cái bóng này chỉ có thể duy trì sáu phút. Trong sáu phút này cậu phải tới chỗ tôi để tập hợp.”

“Tôi không biết thực lực của NPC ra sao, nói không chừng chưa đến sáu phút cái bóng đã biến mất rồi, cậu phải thật nhanh!”

Cuối cùng, Tề Thiền Dương nhìn tám người chơi mới trước mặt mình.

“Đương nhiên những việc này không thể bảo vệ tính mạng cho mọi người 100% được. Nếu ai phát hiện ra mình gặp nguy hiểm thì phải lập tức chạy trốn, dù chạy đến chỗ nào cũng tốt hơn là đứng im tại chỗ bó tay chịu trói!”

Trong phòng đọc hoàn toàn yên lặng, mọi người nhìn nhau, cảm giác áp lực tử vong giống như hóa thành thực thể chụp lên đầu mỗi người.

Tề Thiền Dương nhìn về phía cửa phòng đọc.

Bác sĩ vẫn lang thang không mục đích trên hành lang, nhưng có lẽ vì sắp tới 10 giờ nên lúc đi ngang qua phòng đọc, gã luôn liếc nhìn vào trong rất nhiều lần. Đôi mắt không phải của con người đảo thật nhanh, giống hệt một lão già tham ăn đang lựa chọn nguyên liệu nấu nướng.

Tề Thiền Dương bình tĩnh quay đầu lại.

“Đi thôi những người mới, chuẩn bị vượt qua đêm đầu tiên trong phó bản của mọi người nào.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play