Cả đám người chạy tới phòng vệ sinh mà Cốc San San nói.

Phòng vệ sinh dùng chung cho cả nam và nữ, chỉ có hai gian, trên bồn rửa tay còn dán tấm áp phích: Sau khi rửa tay, sạch sẽ là bạn của tôi.

Có sạch sẽ hay không thì chưa biết, nhưng trong bồn rửa tay hiện giờ rất giống hiện trường vụ án giết người.

Trong chiếc bồn trắng lưu lại chất lỏng màu đỏ như máu, không thấy móng tay đâu, có lẽ đã trôi xuống cống thoát nước rồi. Trên thành bồn còn dính lại vài mảnh sền sệt, trông giống cục máu đông.

Tề Thiền Dương đi tới trước bồn rửa tay, giơ tay sờ vào chất lỏng màu đỏ sót lại trong bồn đặt rồi dưới mũi ngửi thử, sau đó sắc mặt khó coi quay đầu lại.

“Là máu.”

“Bà mẹ nó.” Tiết Khải không nhịn được lùi về sau một bước.

Những người mới đều tụ tập lại với nhau, rất giống gà con sưởi ấm theo đàn.

Tề Thiền Dương nhìn bồn rửa rồi đột nhiên giơ tay ra mở vòi nước.

Nước sạch chảy ra từ vòi, nhanh chóng rửa trôi vết máu màu nâu đỏ còn sót lại.

Tề Thiền Dương tắt vòi nước, quay đầu hỏi: “Vừa nãy lúc các cô rửa tay ai là người mở vòi nước?”

Cốc San San biến sắc nhìn về phía Lục Tiểu Cầm.

Lục Tiểu Cầm đã sắp nhũn cả người ra rồi, cô ấy run rẩy giơ tay lên: “Là tôi.”

“Cô thử mở vòi lại xem.”

Dứt lời, Tề Thiền Dương đứng ra nhường chỗ.

Lục Tiểu Cầm đi tới trước vòi nước, hít sâu một hơi sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng vặn vòi.

Vừa rồi Tề Thiền Dương vặn vòi nước và nước sạch lập tức chảy ra, nhưng lần này ống nước như thể bị thứ gì đó chặn lại, phát ra tiếng động ‘lục cục’ rợn người. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Ngay sau đó, vòi nước phụt một tiếng, phun ra một mớ tóc.

Sau khi thứ chặn ống nước bị đẩy ra ngoài, máu màu nâu đỏ bắt đầu chảy ra.

Trong phòng vệ sinh hoàn toàn yên lặng, Lục Tiểu Cầm che miệng lại, sợ hãi đến mức nước mắt và mồ hôi lạnh cùng nhau chảy xuống.

Tề Thiền Dương lập tức đóng vòi nước sau đó lại mở ra.

Nước lại trở nên trong suốt như cũ.

“Thế này là chuyện gì vậy?” Cốc San San ôm Lục Tiểu Cầm đang khóc thút thít, hỏi thăm.

Tề Thiền Dương nhìn Cốc San San.

“Cô cũng tới vặn vòi thử xem.”

Cốc San San hơi ngẩn người, chợt hiểu ra điều gì đó.

Cô ấy đi đến trước bồn rửa tay và vặn chốt.

Giống Lục Tiểu Cầm, một miếng thịt lớn chừng ngón tay cái bị đẩy ra cùng với máu.

Cốc San San đóng vòi nước lại, lập tức kịp phản ứng: “Vì lúc ở nhà ăn tôi và Tiểu Cầm đều nói mình nhìn thấy tròng mắt ư?”

Tề Thiền Dương nặng nề gật đầu, ánh mắt lướt một vòng sau đó sững sờ.

“Giải Phương Trừng đâu?”

Tám người nhìn nhau.

Vừa nãy khi hai người Cốc San San nói chuyện vòi nước trong phòng vệ sinh chảy ra máu, mọi người đều lập tức chạy tới, tâm tư đặt hết cả vào chỗ vòi nước, không ai để ý đến việc thiếu người.

Tiết Khải yếu ớt giơ tay lên: “Vừa nãy hình như cậu ta đang nói chuyện với số 9, giờ có lẽ vẫn đang ở sân cầu lông cũng nên…”

Tề Thiền Dương: “…”

Thật ra cũng không cần thảo luận việc này ở phòng vệ sinh, Tề Thiền Dương đi ra ngoài cửa xem xét.

Trên sân cầu lông, đồng đội người mới kỳ quái mặc áo thun cao bồi đang chơi cầu lông với NPC số 6.

Số 6 cao gần 2 mét, gầy như bộ xương di động. Lúc này gã đang cầm vợt đứng một mình ở nửa sân phía nam, chờ đánh cầu.

Giải Phương Trừng cũng cầm vợt, đang phát cầu.

“Vụt” một tiếng, quả cầu bay từ nửa sân phía bắc tới. Số 6 chậm chạp giơ vợt lên, cầu đã rơi xuống đất.

Số 9 ở bên cạnh cầm cờ làm trọng tài, quơ quơ lá cờ khá ra dáng.

“Giải Phương Trừng, thắng.”

Tề Thiền Dương: “…”

Anh ta không nhịn được nữa: “Này!”

Giải Phương Trừng quay đầu lại.

Tề Thiền Dương nhìn người kia mang dáng vẻ ung dung, còn vặn eo như thể đang giãn cơ sau khi vận động vậy. Rốt cuộc cậu ta có biết hiện giờ mình đang ở trong trò chơi vô hạn không hả?

Nhìn những người trong đội hiện giờ đi.

Lục Tiểu Cầm đứng còn không vững, đang nấp trong lòng Cốc San San, bả vai run rẩy. Cốc San San mặc dù vẫn còn rất tỉnh táo nhưng sắc mặt lại trắng bệch. Những người vây xem đều im lặng không nói gì, trong mắt lộ vẻ sợ hãi hoảng hốt.

Tề Thiền Dương thì không sợ lắm, độ khó và mức độ ghê rợn ở phó bản cấp 1 có hạn, nhưng anh ta lại mắc bệnh người tốt, luôn nhọc lòng cố gắng hết sức để cho những người mới này có thể sống lâu thêm được một chút.

Kết quả cái tên Giải Phương Trừng này lại còn thân thiết với NPC hơn cả người chơi! Đây là người quái quỷ gì vậy?

Tề Thiền Dương cắn răng: “Cậu qua đây!”

Giải Phương Trừng đưa vợt cho số 9, còn vỗ vai cổ vũ gã. Nhìn khẩu hình miệng của cậu có thể đoán được lời nói là “Anh xem, cầu lông không khó chơi, anh nhất định có thể thắng số 6, cố lên!”.

Mọi người: “…”

Lúc đi tới cửa phòng vệ sinh, Giải Phương Trừng còn ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người đều ở đây thế? Các anh xếp hàng đi vệ sinh à?”

“…” Tề Thiền Dương không để ý đến cậu, quay đầu đi về phía bồn rửa tay.

Cuối cùng vẫn là Cốc San San ở bên cạnh nhanh chóng giải thích chuyện vừa xảy ra với cậu.

Giải Phương Trừng nghe xong chỉ gật đầu và bước theo tới bồn rửa tay, tiện tay mở vòi nước ra.

Quả nhiên sau khi cậu chạm vào, thứ chảy ra cũng là máu.

Trong phòng vệ sinh hoàn toàn yên lặng.

Tề Thiền Dương hơi bực bội trong lòng, không thèm nhìn cậu mà quay về phía đám đông bắt đầu phân tích.

“Xem ra chính vì trong nhà ăn ba người nói nhìn thấy tròng mắt nên bây giờ ba người vặn vòi nước sẽ chảy ra máu và thịt vụn.”

Rầm rầm…

“Nhưng ba người không phát động quy tắc giết người, NPC không thể ra tay với ba người được. Bởi vậy, nếu gặp phải tình huống tương tự, cách thức đối phó của mọi người sẽ là giả vờ như không nhìn thấy, tuyệt đối không được để NPC phát hiện ra điểm khác thường.”

Ùng ục ùng ục…

“Tôi thấy sân cầu lông bên này có vẻ không còn manh mối gì khác, lát nữa chúng ta tới phòng đọc bên cạnh tìm thử xem.”

Ọc… Ọc…

Tề Thiền Dương không nhịn được quay đầu lại: “Tại sao cậu không đóng vòi nước lại?”

Trông bồn rửa tay hiện giờ giống hệt hiện trường phanh thây, móng tay, tóc, mảnh vụn nội tạng khả nghi, thịt… chất thành đống và tỏa ra mùi máu tươi.

Ống nước dường như bị vật gì lớn chặn lại, ‘ọc’ mãi mà không phụt ra cái gì. Giải Phương Trừng cũng tốt bụng vỗ vỗ ống nước, vỗ ra được nửa tròng mắt quấn tóc. Lông tơ mọi người dựng đứng, cảm giác như trên lưng có thứ gì bò qua.

Nhưng Giải Phương Trừng lôi ra thứ đồ chơi ấy thì vẫn mang sắc mặt bình thường: “Tôi hơi tò mò, rốt cuộc nó có thể trữ được bao nhiêu.”

“…”

“Sao vậy?”

Lục Tiểu Cầm run giọng: “Cậu không sợ à?”

“Hả?”

“Cậu không sợ… chờ đến cuối cùng, trong, trong ống nước sẽ có nữ quỷ… hay gì đó chui ra à?”

Cô ấy nói xong, mọi người đều nhìn vòi nước bằng vẻ mặt kinh hoàng, cảm thấy giống như giây tiếp theo chỗ đó thật sự sẽ có nữ quỷ tóc dài chui ra.

Giải Phương Trừng cười: “Sợ cái gì? Cô chết rồi mà, chẳng phải cũng là nữ quỷ đấy ư? Nếu phải sợ thì cũng là cô ta sợ cô, ống nước này hẹp như vậy, cô ta chui ra đoạn nào cô chặt đoạn ấy, chẳng lẽ cô còn không đánh lại cô ta?”

“…?”

Giải Phương Trừng nhìn dáng vẻ sắp ngất đi của Lục Tiểu Cầm, suy nghĩ một chút rồi an ủi: “Nếu thật sự không đánh lại thì dù sao cũng đã chết một lần rồi, chết thêm lần nữa sẽ quen thôi.”

Mọi người: “…”

Cả đám im lặng nhìn cậu, đang lúc nói chuyện, ống nước cố gắng ‘ọc ọc’ rồi phun ra mẩu thịt cuối cùng. Trong đường ống vang lên tiếng ‘òng ọc’ khi nước được bơm lên, máu chảy ra càng ngày càng ít, rất nhanh sau đó chỉ còn vài giọt.

Ngay sau đó, xì một tiếng, dòng nước trong suốt bình thường bất đắc dĩ phun ra ngoài, chảy xuống bồn rửa tay.

Giải Phương Trừng lại đập vào vòi nước: “Chỉ thế thôi á? Còn chưa đến ba phút nữa.”

Trong bồn vẫn còn một đống mảnh vụn bộ phận cơ thể, thịt nát và tóc, cả nửa tròng mắt nữa, đây là hình ảnh hết sức đáng sợ. 

Cậu vừa nói ra lời này, ngay cả Lục Tiểu Cầm cũng như có tiếng hỏi ngược lại trong lòng: Chỉ thế thôi á?

Đây là lần đầu Tề Thiền Dương gặp phải người mới kiểu này, bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng khi anh ta ngoái đầu nhìn lại, mấy người chơi mới vốn dĩ sợ sệt giống như chim cút, thế mà giờ trên mặt đều mang theo vẻ im lặng vi diệu.

Mặc kệ ra sao, ít ra mọi người không còn sợ hãi giống lúc nãy nữa.

Nhân lúc hiện tại tinh thần của cả nhóm không còn thấp như trước, Tề Thiền Dương vỗ tay nói:

“Vậy bây giờ chúng ta hãy tới phòng đọc tìm xem có thêm manh mối gì không.”

Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói u ám bỗng vang lên đằng sau cửa phòng vệ sinh: “Các người tụ tập ở đây làm gì?”

Bác sĩ đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua từng người một, giống như đang kiểm tra xem đồ ăn có còn hoàn chỉnh không.

Trong phòng vệ sinh trở nên yên tĩnh, tinh thần vừa mới hơi tăng lên lại một lần nữa tụt xuống đáy. Tiết Khải đứng gần cửa nhất trong lòng không ngừng rủa thầm ‘con bà nó’. Mà lúc này, ánh mắt của bác sĩ đã di chuyển đến cậu ta.

“Cậu Tiết, cậu không đi chơi cầu lông mà ở đây làm gì?”

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà Tiết Khải cứ cảm thấy đôi mắt vốn đã to như muốn rớt xuống của bác sĩ hiện giờ lại càng to hơn, giống như sắp lồi ra khỏi hốc mắt tới nơi.

Tiết Khải lùi lại một bước, giọng nói run run vì sợ hãi:

“Tôi…”

“Thì đi vệ sinh chứ còn làm gì.” Tiếng nói của Giải Phương Trừng vang lên từ trong cùng phòng vệ sinh, mang theo vẻ nghi hoặc giống như câu hỏi của bác sĩ hết sức ngu ngốc: “Đến phòng vệ sinh đương nhiên là để đi vệ sinh rồi, chẳng lẽ lại tụ tập ăn cơm à?”

“Nhiều người thế này cùng đi vệ sinh ư?” Bác sĩ âm trầm hỏi.

“À, đi xong hết rồi, đang đứng chờ rửa tay nhưng bồn rửa tay bị tắc. Đúng lúc quá, anh đến xem xem nên dọn dẹp như thế nào đi.” Cậu ăn nói hùng hồn giống như chỉ huy tay sai.

Ân nhân!!

Tiết Khải lệ nóng lưng tròng.

Bác sĩ im lặng, giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có đứng hết ở chỗ này nữa, nên đi làm gì thì làm đi!”

Các người chơi lập tức nối đuôi nhau mà ra.

Giải Phương Trừng là người cuối cùng ra ngoài, nhưng bước chân của cậu rất chậm, đi sau nhóm người một khoảng cách.

Bác sĩ đứng ở cửa lúc này đang nhìn bồn rửa tay, căm ghét nhíu mày lại.

Đã bảo bác sĩ Hàn bao nhiêu lần rồi là đừng nghiền nát sản phẩm thất bại rồi đổ vào cống thoát nước nữa, thế mà anh ta có nghe lời đâu.

Lần sau gã có nên báo cáo lại với viện trưởng không nhỉ? Viện trưởng mà tức lên nói không chừng sẽ ăn sạch bác sĩ Hàn ấy chứ.

Nếu như vậy, đám bệnh nhân mới này sẽ đều thuộc về gã.

Lúc này từng người chơi đi ngang qua bác sĩ, cuối cùng chỉ còn lại người tên Giải Phương Trừng kia.

Thấy cậu sắp đi ngang qua mình, đột nhiên bác sĩ cảm thấy bả vai hơi chùng xuống.

Một bàn tay gầy gò tái nhợt đang đặt lên vai gã. Ánh mắt bác sĩ di chuyển, chậm rãi dời từ bàn tay lên gương mặt đối phương.

Không thể không nói, mặc dù là NPC nhưng bác sĩ vẫn biết người chơi trước mặt cực kỳ đẹp trai.

Cặp mắt hạnh xinh đẹp, dáng người cao gầy thon thả, làn da trắng nõn, vòng eo gầy nhưng có lực, nhìn giống như tượng người gốm đụng một cái là vỡ.

Bác sĩ từng nếm thử rất nhiều tượng gốm như cậu, hương vị tươi non, là đồ ăn rất ngon miệng.

Khóe miệng gã mất khống chế, bắt đầu bài tiết ra một chút chất nhầy, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng nói của tượng gốm:

“Không thích ăn những thứ trong bồn rửa tay à? Kén ăn vậy ư?”

Bác sĩ và người chơi tên Giải Phương Trừng nhìn nhau.

Bác sĩ trợn to mắt, hơi mù mờ chưa hiểu.

Trước đây chưa từng có bệnh nhân nào dám đối mặt với gã, thế mà người này lại nghiêng mặt nhìn gã, đôi mắt đen như mực quan sát kỹ ‘người’ trước mắt. Cặp mắt kia giống như hắc diệu thạch không tạp chất, từ trên cao nhìn xuống giống như đang xem mấy thứ bẩn thỉu.

Sau đó bờ môi đỏ thắm cong lên, nở nụ cười khiến người ta sợ hãi.

“Hay là…”

“Anh chỉ thích ăn đồ sống?”

Dứt lời, Giải Phương Trừng đứng thẳng người lên và vỗ vai bác sĩ.

“Kén ăn là không tốt đâu.”

Ánh mắt của bác sĩ chuyển động.

Giải Phương Trừng cười: “Tôi nói có đúng không, bác sĩ Hà?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play