Mâm cỗ nhanh chóng được dọn lên.
Mấy người chơi còn lại do dự mãi, cuối cùng dưới sự thúc giục không ngừng của bác sĩ cũng phải ngồi vào chỗ. Ngay sau đó đầu bếp đẩy xe thức ăn ra.
Quả nhiên giống như số 9 nói, mỗi người một bát thịt viên chua ngọt, một bát canh cà chua trứng và một bát cơm.
Các người chơi nhận được đồ ăn hai mặt nhìn nhau, cầm đũa trong tay, chẳng biết có nên ăn hay không.
Bác sĩ ở bên cạnh thúc giục: “Thời gian ăn cơm không nhiều đâu.”
Nói rồi, đôi mắt to của gã di chuyển, đảo qua mặt từng người chơi một: “Đừng lãng phí thức ăn.”
Xem ra không lãng phí thức ăn là một trong số các quy tắc.
Tề Thiền Dương cầm đũa gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng.
“Ăn đi.”
Người ngồi bên cạnh bệnh nhân số 8 là cậu học sinh lớp 12, sắc mặt trắng bệch.
“Thịt viên này thật sự không phải là thịt người hả?”
Tề Thiền Dương lắc đầu: “Không phải.”
“Không Muốn Trả Lời” đã vận hành rất nhiều năm, các người chơi cũng đúc kết ra được một vài quy luật.
Ví dụ như, dù NPC của phó bản có mạnh tới đâu thì cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi trong phó bản, chỉ cần người chơi không phát động điều kiện giết người của NPC thì NPC sẽ không thể ra tay.
Giống như vừa nãy, mấy người chơi đứng tại chỗ không chịu ngồi xuống nhưng bác sĩ chỉ thúc giục thôi.
Vấn đề nguyên liệu nấu ăn cũng từng được khá nhiều người chơi thảo luận, dù sao thời gian qua cửa của rất nhiều phó bản đều là ba ngày trở lên, trong lúc đó chắc chắn họ phải ăn đồ trong phó bản.
Đại đa số trường hợp những thức ăn này không có vấn đề gì, về phần thịt người… Chỉ cần không có người chơi tử vong, trong nguyên liệu nấu ăn của phó bản sẽ không xuất hiện thịt người.
“Thật ư?” Sắc mặt cậu học sinh tốt hơn một chút, cậu ta học theo Tề Thiền Dương, cũng gắp một viên thịt lên.
Tề Thiền Dương đang định giải thích với mọi người thì đã nghe Giải Phương Trừng ở bên cạnh cất tiếng nói: “Thật, thịt người không phải vị này.”
“Cạch.” Chiếc đũa trên tay cậu học sinh rơi lại xuống bát.
Mọi người đều kinh hãi nhìn Giải Phương Trừng, ngay cả đám NPC bệnh nhân cũng vặn vẹo cổ một cách kỳ dị để quan sát cậu.
Giải Phương Trừng nhìn nét mặt của bọn họ, hơi ngạc nhiên: “Tôi nói đùa thôi.”
Mọi người: “…”
Móa! Khứa này ở đâu ra vậy?
Học sinh lớp 12 tức giận gắp thịt viên lên lần nữa, dùng sức cắn thật mạnh giống như đang cắn xương đầu của ai đó.
Chỉ có Tề Thiền Dương quay đầu lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Người chơi tên Giải Phương Trừng này ban nãy còn bê bát cơm lên ngửi ngửi, gắp thịt viên nếm thử một miếng sau đó mới ăn như gió cuốn.
Rất khó để phát hiện ra nguyên liệu chế biến đồ ăn trong phó bản, nhất là những món giống như thịt viên này.
Thế mà cậu có thể nhận biết được ư?
Sự xuất hiện của Giải Phương Trừng cũng rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên Tề Thiền Dương gặp được người chơi tiến vào phó bản khác thời điểm với những người chơi còn lại.
Hơn nữa người chơi mới sau khi chết lập tức tiến vào trò chơi, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy khủng hoảng hoặc hưng phấn, có vài người tử vong bằng cách thức tương đối thảm khốc còn chưa thể thoát ra khỏi cơn đau lúc chết.
Nhưng người này, sao lại giống như về đến nhà quá vậy? Tinh thần của cậu thả lỏng quá mức rồi đấy?
Mà đâu chỉ thả lỏng, Tề Thiền Dương trơ mắt nhìn cậu lấy thêm bát cơm nữa, thậm chí còn trao đổi vài câu với NPC xới cơm, sau đó tiếc nuối quay trở về.
Học sinh lớp 12 ngồi bên cạnh số 8 không nhịn được: “Vừa nãy cậu nói với anh ta cái gì vậy?”
Cậu học sinh này tên Tiết Khải, chết đuối khi đi bơi cùng với bạn bè sau khi thi đại học xong.
Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều là học sinh ngoan, bình thường ngay cả game cũng không chơi bao giờ, kết quả sau khi chết lại bị kéo vào trò chơi kinh dị.
Từ khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, trong đầu cậu ta bắt đầu nhớ lại những bộ phim kinh dị mà mình từng xem qua. Bây giờ ngồi bên cạnh người số 8 này… Có trời mới biết lúc nãy cậu ta cúi đầu xuống đã trông thấy hai chân của số 8 cong vẹo dưới đất ở một góc độ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, nhìn giống như hai con thú cưng vậy.
Sau khi cậu ta nhìn thấy hai bàn chân ấy, nó giống như thể có tư duy của chính mình, bất đắc dĩ bò từ dưới đất vào trong giày.
Quá đáng sợ!
Tiết Khải cảm thấy mình sắp ngất xỉu tới nơi, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy, cùng là người mới, cùng là học sinh với nhau, mà người tên Giải Phương Trừng kia có thể tán gẫu với NPC bệnh nhân số 9, rồi lại còn trò chuyện với cả NPC xới cơm nữa.
Dũng sĩ!
Tiết Khải bội phục gần chết.
“À, tôi hỏi có thể lấy thêm thịt viên không.”
“À… Vậy, vậy NPC nói gì?”
“Anh ta nói không được, tiền ăn chúng ta nộp không đủ, mỗi người chỉ được một suất thôi.”
“À à…” Tiết Khải ăn thịt viên, lấy can đảm hỏi tiếp: “Sao cậu lại dám giao lưu với bọn họ thế?”
Bệnh nhân số 9 sắp rơi mất đầu đang ăn cơm, lưng của gã thẳng đuột cứng ngắc, cổ duỗi xuống phía dưới nhưng gáy lại không có đường cong như người bình thường. Thậm chí Tiết Khải còn cảm thấy gã giống như con rối bị xì hơi, gáy gập thành một góc nhọn, cứ như vậy ngồi thẳng lưng ghé miệng húp canh trên bàn.
Nhưng sự chênh lệch độ cao này hơi lớn, số 9 tiếp tục cố chấp cúi đầu xuống, phần gáy phát ra tiếng răng rắc giống như sắp gãy mất.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến Tiết Khải vừa nhìn lướt qua đã lập tức cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn chằm chằm vào bát của mình.
Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy vị dũng sĩ kia nói chuyện với NPC bên cạnh.
“Tiểu Cửu này, nếu anh không với đến thì bưng bát lên mà húp đi.”
Bệnh nhân số 9 quay đầu lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có vẻ mê mang.
Giải Phương Trừng thở dài, bưng bát của gã lên rồi đưa tới bên miệng gã.
“Húp đi.”
Mọi người: “…”
Cuối cùng số 9 cũng ăn được canh, Giải Phương Trừng còn nói với Tiết Khải: “Cậu xem, đây chẳng phải là giao lưu đấy à?”
Tiết Khải hơi do dự rồi quay đầu nhìn số 8 ngồi cạnh mình.
Số 8 tay phải cầm đũa, tay trái bưng bát, dường như ngại hai cánh tay cách nhau khá xa nên gã buông bát trên tay trái xuống rồi rụt tay vào trong áo. Cái tay kia giống như xúc tu bạch tuộc, vặn vẹo từ ngực gã rời về phía tay phải. Rất nhanh sau đó, cánh tay mọc ra từ vai phải của gã.
Số 8 hài lòng dùng hai cánh tay này tiếp tục ăn cơm.
Tiết Khải rùng mình, vội vàng cúi đầu xuống không dám nói gì.
Tề Thiền Dương một lần nữa nhìn Giải Phương Trừng đầy ẩn ý.
Giao tiếp với NPC và thu hoạch tin tức về phó bản là việc mà người chơi chắc chắn phải làm. Giống như Tề Thiền Dương vẫn luôn giữ quan hệ với bác sĩ trên đường đến phòng ăn vậy.
Nhưng người mới vào phó bản không ngáng đường đã là tốt lắm rồi, tên Giải Phương Trừng này thật sự là người mới ư?
Nếu cậu là người mới thì còn may, nhưng nếu cậu không phải người mới, tại sao lại giấu diếm thân phận người chơi dày dặn kinh nghiệm của mình?
Tề Thiền Dương nhìn chằm chằm vào Giải Phương Trừng, đúng lúc này, bên cạnh anh ta bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai. ( truyện trên app t.y.t )
“Aaa…”
Lục Tiểu Cầm ngồi cạnh bệnh nhân số 3 nhảy dựng lên, mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ấy và lập tức thấy được chuyện gì xảy ra.
Bệnh nhân số 3 một tay cầm bát, tay kia cầm cái thìa có một con mắt bên trong.
Con mắt chuyển động trong thìa, xoay tròn liếc mọi người rồi nhìn thẳng vào Lục Tiểu Cầm đã đứng lên.
“Aaa…”
“Kêu vớ vẩn gì thế?” Bác sĩ đi tới, đôi mắt bên trên khẩu trang cũng nhìn thẳng vào cô ấy: “Nhà ăn cấm lớn tiếng ồn ào.”
“Mắt, con mắt, con mắt…” Lục Tiểu Cầm chỉ là một sinh viên năm hai bình thường, ngay cả phim kinh dị cũng không thích xem. Lúc này cô ấy đã sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch cả ra, toàn thân run rẩy.
Hốc mắt của bệnh nhân số 3 cầm thìa chỉ là một cái lỗ khô quắt, mắt trái và con mắt phải trên thìa đang cùng nhìn vào cô ấy.
Cùng là người chơi nữ, Cốc San San ngồi cạnh bệnh nhân số 4 lập tức đứng lên rồi đi tới bên cạnh Lục Tiểu Cầm để đỡ cô ấy và ngăn cản tầm mắt của đối phương.
Bác sĩ nhìn cô ấy: “Con mắt gì?”
Lục Tiểu Cầm ghé vào vai Cốc San San, không dám thốt lên tiếng nào. Cốc San San hít sâu một hơi, trả lời thay cô ấy: “Trên chiếc thìa kia có một con mắt.”
Nghe được câu này, đôi mắt của bác sĩ chậm rãi nheo lại. Dù gã đã đeo khẩu trang nhưng họ vẫn có thể nhận ra gã đang vui vẻ.
“Thật ư? Cả hai cô đều nhìn thấy con mắt à?”
“Đúng vậy.” Cốc San San khẽ gật đầu.
Nụ cười của bác sĩ càng lớn hơn.
“Không có con mắt nào cả. Cô Lục, cô Cốc, có lẽ bệnh tâm thần của hai người lại nặng thêm rồi. Xem ra tối nay hai người cần dùng thuốc điều trị riêng.”
Cốc San San chấn động trong lòng, mà Lục Tiểu Cầm thì đã sắp ngất xỉu.
“Không…”
Bác sĩ vẫn tươi cười: “Xin hai cô cứ yên tâm, bác sĩ của bệnh viện tâm thần Lam Sơn chúng tôi có trình độ rất cao, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho các cô.”
Nhưng đúng lúc này, có người đột ngột nói:
“Bên trên thìa thật sự có một con mắt đấy.”
Bác sĩ quay đầu nhìn chằm chằm vào người ngồi cạnh số 9.
Đối phương ăn mặc giống như người chơi bình thường, thế nhưng chẳng biết tại sao khi đối mặt với cậu, trong lòng bác sĩ mơ hồ cảm thấy không thoải mái, giống như gặp phải thiên địch vậy.
Gã vẫn giữ nguyên nụ cười: “Xem ra bệnh tâm thần của cậu Giải đây cũng không hề nhẹ nhỉ…”
Giải Phương Trừng ngắt lời gã: “Thật sự có con mắt trên đó mà, không tin thì anh nhìn thử thìa xem?”
Theo lời cậu, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn vào chiếc thìa của số 3.
Ban đầu chiếc thìa chỉ có thể đựng một con mắt, giờ phải miễn cưỡng chứa hai con mắt. Phần lớn tròng trắng của mắt lơ lửng giữa không khí, hai đồng tử gần như dính lại với nhau.
Số 3 đã mất đi hai mắt đang mờ mịt dùng hai cái lỗ ‘nhìn’ mọi người.
Mặt bác sĩ biến sắc.
Gã hung dữ nhìn người ngồi cạnh số 9, Giải Phương Trừng mỉm cười với gã: “Không lừa anh đúng chưa?”
Bác sĩ nhìn cậu chòng chọc, một lúc lâu sau ánh mắt lại chuyển sang người Lục Tiểu Cầm.
Gã cười đầy ẩn ý: “Bệnh tâm thần nếu không điều trị sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đừng giấu bệnh sợ thuốc.”
Dứt lời, nụ cười trên mặt bác sĩ chậm rãi biến mất.
“Còn đứng đấy làm gì nữa? Mau ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng đi!”
Cốc San San vỗ nhẹ bả vai Lục Tiểu Cầm, trước tiên đưa cô ấy tới chỗ ngồi rồi mới quay lại vị trí của mình.
Lục Tiểu Cầm vừa khóc vừa tiếp tục cố gắng ăn cơm.
Bệnh nhân số 3 ngồi bên cạnh cô ấy nhặt một con mắt lên khỏi thìa, xoa xoa rồi ấn vào trong hốc mắt trái. Sau đó gã giơ thìa lên, nuốt chửng con mắt còn lại vào miệng.
Lục Tiểu Cầm khóc càng kinh hơn.
Có người chơi cũng không chịu đựng được, thấp giọng mắng: “Thứ quỷ gì không biết.”
Ánh mắt Tề Thiền Dương vẫn luôn dính chặt lấy Giải Phương Trừng.
Đúng bảy giờ, trong phòng ăn vang lên tiếng chuông chói tai. Tên đầu bếp lúc nãy đưa thức ăn lại một lần nữa đẩy xe tới, lần lượt thu dọn bàn ăn.
Vì được Tề Thiền Dương nhắc nhở nên mọi người đều ăn hết sạch, đầu bếp thu dọn xong thì nhìn bọn họ, khẽ thở dài.
Bác sĩ đứng ở cửa, mặt không biến sắc nói: “Đã đến thời gian tự do hoạt động, đúng mười giờ quay về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong câu này, ánh mắt của gã một lần nữa nhìn về phía Lục Tiểu Cầm.
“Nếu người bệnh có triệu chứng tâm thần nặng hơn thì có thể tới phòng khám bệnh ở tầng hai để kiểm tra.”
…
Nói là thời gian tự do hoạt động nhưng thật ra bên ngoài có rất nhiều nơi đều bị khóa lại. Bác sĩ chỉ mở cửa phòng đọc và phòng cầu lông.
Các người chơi đi theo NPC bệnh nhân, trước tiên tiến vào phòng cầu lông dưới ánh nhìn chăm chú của bác sĩ, sau đó tụ tập trong góc phòng bắt đầu bàn bạc.
Người chơi kỳ cựu đã trải qua nhiều phó bản Tề Thiền Dương tổng kết lại trước.
“Chúng ta sắp xếp lại những quy tắc trước mắt trong phó bản này nhé.”
“1, lúc ăn cơm không thể lãng phí đồ ăn. Vừa nãy lúc đầu bếp đi thu thập bát đũa, gã kiểm tra bàn ăn của từng người một, không ai để thừa cơm nên gã tiếc nuối thở dài. Vậy nên nếu có cơm thừa có thể sẽ phát động cơ chế giết người hoặc cơ chế trừng phạt.”
“2, lúc thấy cảnh tượng không hợp lý không được biểu hiện ra ngoài, hoặc nói cách khác là không được biểu hiện ra ngoài trước mặt NPC bác sĩ, nếu không sẽ bị thêm thuốc. Thuốc này chưa chắc uống vào đã chết ngay, nhưng nhìn dáng vẻ của NPC thì chắc hẳn không phải là thứ gì tốt.”
Cốc San San ở bên cạnh bổ sung: “Vừa nãy NPC bác sĩ nói với tôi và Tiểu Cầm ‘tối nay hai người cần dùng thuốc điều trị riêng’, nói cách khác, buổi tối chúng ta vốn dĩ phải uống thuốc. Nếu là vậy thì buổi tối chúng ta phải làm sao đây? Uống thuốc à?”
Tề Thiền Dương nhìn cô ấy nhiều thêm.
Trong tình huống vừa rồi Lục Tiểu Cầm sợ hãi đến mức không dám ngước mắt lên, thế mà cô Cốc San San này lại có thể nhớ rõ NPC nói gì, đúng là hiếm thấy trong số các người chơi mới.
Đương nhiên còn có một người mới nữa…
“Đúng rồi, trước khi chúng ta tiếp tục thảo luận, tôi có một câu hỏi.” Tề Thiền Dương nhìn về phía Giải Phương Trừng: “Giải Phương Trừng, cậu có thể giải thích cho tôi nghe cậu làm thế nào để con mắt của số 3 rơi xuống thìa không?”
“Hửm?”
Tề Thiền Dương nhìn Giải Phương Trừng không chớp mắt, ngón tay đè lên cổ tay. Đó là vị trí anh ta thiết lập cửa vào ba lô của hệ thống, động tác này giúp anh ta lấy đạo cụ ra từ ba lô ra bằng tốc độ nhanh nhất.
“Từ khi cậu tiến vào trò chơi tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người chơi tiến vào phó bản khác thời gian với mọi người. Đương nhiên có thể là do số lần qua cửa phó bản của tôi còn quá ít, hiện tượng này nói không chừng là thường gặp.”
“Cậu là người mới, thế mà khi nhìn những NPC hiện tại, cậu lại hoàn toàn không sợ, như số 9 ngồi bên cạnh cậu, gã có thể ngồi thẳng lưng và gãy gập đầu bất cứ lúc nào, vậy mà cậu còn có thể trò chuyện vui vẻ với gã.”
“Đây vẫn chưa phải là trọng điểm…”
“Làm một người mới, vừa rồi cậu làm thế nào để số 3 móc mắt ra đặt vào trong thìa? Trả lời tôi!” Nói xong câu cuối, giọng của Tề Thiền Dương đã hết sức nghiêm khắc.
Giải Phương Trừng ‘à’ một tiếng, dở khóc dở cười.
“Chuyện này rất đơn giản thôi mà. Tiểu Cửu ơi!”
NPC mặc quần áo bệnh nhân số 9 đang cầm vợt cầu lông, đứng ở mép sân dùng đầu như quả cầu đánh tới đánh lui. Nghe được Giải Phương Trừng gọi mình, số 9 chậm rãi ngoái đầu lại, cái đầu của gã xoay 180 độ, nhìn ngược về phía các người chơi đứng trong góc.
Giải Phương Trừng vẫy tay với gã: “Đến đây.”
Số 9 suy nghĩ một lát rồi di chuyển cơ thể, chậm rãi bước tới.
Tư thế đi lại của gã rất kỳ quặc, hoặc là nói tư thế đi lại của tất cả những NPC bệnh nhân này đều có chút kỳ quặc, cứ loạng choạng giống như các bộ phận trên cơ thể lúc nào cũng có thể tách rời ra vậy.
Giải Phương Trừng vỗ vai gã: “Anh lén lút móc mắt của số 3 xuống, bữa tối ngày mai tôi cho anh thêm một viên thịt.”
Dứt lời, Giải Phương Trừng còn ra vẻ rất chu đáo: “Đúng rồi, anh móc xong thì nhớ trả lại cho người ta, đừng làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa các anh.”
Mắt số 9 sáng rực lên.
Gã xoay người đi tìm số 3.
Số 3 đang đánh cầu lông với số 4, một con mắt chẳng biết là của ai nhưng cực kỳ co giãn đang bay lượn giữa không trung, bị vợt cầu lông đập ầm ầm.
Mọi người nhanh chóng biết được số 9 làm thế nào để gỡ con mắt của số 3 xuống ngay trước mặt NPC bác sĩ.
Gã ngồi chồm hổm ở rìa sân bóng, dùng tay phải bẻ rắc một tiếng, tách tay trái của mình ra. Sau đó nhân lúc số 3 đi nhặt con mắt bị rơi, gã đột ngột ném tay trái ra ngoài.
Tay trái giống như được dẫn đường, chuẩn xác nhào vào mặt số 3, ngón trỏ móc vào trong hốc mắt.
“Tôi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận hình ảnh này, Lục Tiểu Cầm loạng choạng đứng lên.
Cô gái này còn chưa giết gà bao giờ, hiện giờ thấy những người gãy tay rồi bị móc mắt, thực sự khó mà tiếp tục xem nữa.
Cốc San San dù tỉnh táo thì cũng hơi tê rần da đầu, cô ấy cũng đứng dậy luôn: “Để tôi đưa cô đi.”
Phía bên kia, tay trái của số 9 móc mấy lần, thuận lợi lấy được tròng mắt, sau đó vân vê nó bằng ngón trỏ và ngón cái, nhìn từ xa giống như đang ra dấu OK.
“Xem đi, đơn giản vậy đó!” Giải Phương Trừng nói.
Tề Thiền Dương: “…”
Anh ta nửa tin nửa ngờ nhìn Giải Phương Trừng: “Cậu to gan thật đấy, cảnh tượng như vậy mà cũng không sợ hãi chút nào ư?”
“À, công việc của tôi có chút liên quan tới chuyện này.”
“Liên quan như thế nào?”
Giải Phương Trừng cười: “Hình như tôi chưa tự giới thiệu. Chào anh, tôi tên là Giải Phương Trừng, quản lý chi nhánh thuộc phòng tài chính của Âm Phủ, hiện tại đã về hưu.”
“?”
Cậu không tự giới thiệu còn đỡ, tự giới thiệu xong rồi, Tề Thiền Dương lại ngẩn ngơ.
Cái quần què gì vậy? Đây là công ty lớn nổi tiếng hay gì? Về hưu á? Trông khuôn mặt cậu non nớt như vậy chắc còn chưa đầy 20 tuổi. Cậu đã đi làm rồi hả?
Tiết Khải thì trái lại, cậu ta bừng tỉnh hiểu ra, nhân lúc Giải Phương Trừng tới nói chuyện với số 9 đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta tiến đến bên cạnh Tề Thiền Dương nhỏ giọng giải thích: “Có thể là dân cos đấy.”
“Cái gì?” Tề Thiền Dương không hiểu.
“Thì là cosplay giọng nói, đóng vai nhân vật ấy. Bọn họ sẽ thiết lập nhân vật cho chính mình rồi đặt bản thân vào nhân vật này.”
“Không đúng lắm.” Một người chơi khác nói: “Dân cos không say mê như vậy đâu, nhìn giống như thế giới đen ấy.”
“Thế giới đen? Đó là cái gì?”
“Thì là kiểu… Nói thế nào nhỉ, một nhóm người lập ra gia tộc ở trên mạng, không khác là mấy so với đóng vai nhân vật. Có lẽ cậu ta đã gia nhập gia tộc có tên Âm Phủ rồi đóng vai quản lý chi nhánh phòng tài chính. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, cậu ta đã bị người khác đẩy xuống, nên cậu ta mới nói mình về hưu. Tên là Âm Phủ cơ mà, cho nên chắc chắn cậu ta thường xuyên tiếp xúc với những kiến thức về phương diện ấy, giờ gặp phải tình huống này nên mới đắm chìm trong cosplay, dĩ nhiên phải bạo gan rồi.”
Tề Thiền Dương đã hiểu.
À rồi, trào lưu yêu thích chôn cất đây mà!
Bên kia, Giải Phương Trừng đang nói chuyện phiếm với số 9 đã hoàn thành nhiệm vụ, mấy người ngồi xổm trong góc có thể loáng thoáng nghe được cậu khen màn dùng tay trái móc mắt của số 9 rất đỉnh, rất mạnh mẽ. Ngay cả Tiết Khải cũng không nhịn được thầm nghĩ, đắm chìm trong cosplay nhân vật hữu dụng như vậy ư, có thể khiến người ta nhìn như không thấy mấy cảnh tượng người bình thường khó mà tưởng tượng nổi này?
Cậu ta có nên thiết lập nhân vật cho mình không nhỉ?
Vậy sau này cậu ta sẽ là… Ờm, nhân vật Diêm Vương thì hình như hơi khoa trương quá, Hắc Bạch Vô Thường tốt hơn chút nhỉ?
Đang mải suy nghĩ, hai cô gái tới nhà vệ sinh đã mang sắc mặt tái nhợt quay về.
“Sao thế?”
Cốc San San cắn răng, hít sâu một hơi.
“Vừa rồi chúng tôi định rửa tay ở bồn rửa, nhưng sau khi mở vòi nước thì lại phát hiện thứ chảy ra không phải là nước.”
“Là cái gì?”
“Là máu, trong máu còn có thịt vụn… và móng tay người!”