Đm!

Cho dù cảnh tượng này không phải mới xảy ra lần một lần hai, thì Tề Thiền Dương vẫn không khỏi cảm thấy rùng mình.

Các NPC trong phó bản của trò chơi quả thật rất mạnh mẽ, có người chơi nào vào phó bản mà không khúm núm lễ phép với NPC. Tất cả mọi người đều cố gắng tìm cách giữ mối quan hệ tốt đẹp với NPC, chỉ mong vào thời khắc quan trọng có thể cứu được cái mạng nhỏ của họ.

Đây đúng là lần đầu tiên anh ta gặp một người chơi ngông cuồng đến vậy.

Quản lý Giải rất ngông cuồng lúc này còn chán chường đổi tư thế khác, vác cây gậy lên vai mà đi, tiếp theo còn hét sang phía đối diện: “Đừng lề mề nữa, Hàn Kỳ Hà Tân! Tôi nhìn thấy hai người rồi!”

Tề Thiền Dương kinh ngạc.

Một nửa hành lang bên của họ vẫn sáng đèn, nhưng hành lang ở phía bên kia lại không có đèn, rất khó quan sát rõ tình hình phía đối diện do tương phản giữa sáng và tối, ngay cả người đã được hệ thống tăng cường sức mạnh gấp sáu lần như Tề Thiền Dương thì cũng chỉ thấy lờ mờ đại khái, sao người bên cạnh anh ta có thể thấy rõ được vậy??

Đúng lúc này, hành lang phía đối diện cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân và tiếng xe đẩy hàng.

Hàn Kỳ và Hà Tân đẩy xe đẩy từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.

Tề Thiền Dương nghe thấy Giải Phương Trừng nhỏ giọng lầm bầm một câu “Thì ra là họ thật”.

Tề Thiền Dương: “...”

Thì ra cậu cũng không biết à!!

Hôm qua khi Hàn Kỳ tới giao thuốc còn đi phía trước, Hà Tân đẩy xe đây đi theo phía sau.

Hôm nay lại là Hà Tân đẩy xe đi phía trước với vẻ mặt khó coi, thỉnh thoảng còn nhìn về phía sau bằng ánh mắt thù hằn.

Hàn Kỳ đi sau lưng gã chỉ lộ ra nửa người, đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào người đứng trước cửa phòng của bệnh nhân số 1. 

Giải Phương Trừng nhìn ngược lại gã, còn ôn tồn nhã nhặn hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

Hàn Kỳ lập tức thu hồi ánh mắt.

Tiếng xe đẩy xen lẫn tiếng bước chân, nghe có vẻ chậm chạp và nặng nề.

Tề Thiền Dương thấy biểu cảm của hai NPC này không giống đi đưa thuốc, họ đến để cống nạp.

Chiếc xe đẩy đi tới đầu cầu thang thì không tiến tới được nữa, Hàn Kỳ nhíu mày, chìa tay dùng sức đẩy Hà Tân: “Tiến lên đi, công việc còn chưa xong đâu!”

Hà Tân quay đầu nhìn gã: “Anh chỉ biết giục tôi, sao anh không đi trước đi?”

Hàn Kỳ nổi giận: “Sao cậu dám nói chuyện với tôi như vậy?? Hà Tân! Gần đây lá gan của cậu càng lúc càng lớn nhỉ! Có phải cậu muốn làm phản không??”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Hà Tân còn chưa nói gì, Giải Phương Trừng đứng bên kia lại lên tiếng không đồng tình: “Cái gì mà làm phản với không làm phản, hai người là bác sĩ của bệnh viện, đâu phải hoàng đế với thái giám, người ta không nghe lời thì anh làm gì được? Anh đang ỷ chức lớn bắt nạt người ta thôi, biết không? Người ta chức nhỏ hơn anh thì phải chịu đựng tính khí của anh à? Nếu là tôi tôi cũng không nhịn được.”

Hà Tân trợn tròn mắt, không ngờ người này lại lên tiếng vì mình.

Những người chơi đang lén lút nép vào khung cửa hóng chuyện cũng rối rít lườm nguýt.

Lúc này Giải Phương Trừng lại mạnh dạn vẫy tay với hai người họ: “Nhanh lên đi, làm xong quy trình của hai người, chúng ta còn phải đánh nhau nữa, thời gian cũng không còn sớm.”

Dứt lời, cậu còn vặn cổ, duỗi cơ, thư giãn gân cốt, xem ra đang mong mau đến màn chém giết.

Hà Tân: “...”

Gã đứng yên hai giây, rồi đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Hàn Kỳ không ngờ Hà Tân lại dám bỏ chạy khi chưa hoàn thành công việc, sau khi hoàn hồn thì trước chiếc xe đẩy chỉ còn lại mình gã.

Tất cả hàm răng trên cơ thể hắn đều ngậm chặt lại, hình như còn có tiếng run lập cập vì sợ.

Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, đưa tay đẩy chiếc xe đi.

Đây là công việc của gã, nếu không hoàn thành thì viện trưởng sẽ nổi giận.

Nghĩ đến viện trưởng, Hàn Kỳ không khỏi thấy rùng mình, tạm thời khắc chế được nỗi sợ khác.

Gã chậm chạp đẩy xe tới trước mặt Giải Phương Trừng.

Giải Phương Trừng đứng trước cửa phòng bệnh số 1, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một mét, Hàn Kỳ cảm thấy cây gậy của cậu đã vừa đủ đập trúng mình.

Không sao đâu, cho dù bị cậu ta đập thì có sao đâu chứ? Đâu thể bị đập chết, đứng lên là chạy được thôi... Hơn nữa chỉ cần để mắt đến cây gậy của cậu ta là được, cậu ta vừa nhúc nhích thì mình lập tức quay đầu bỏ chạy luôn.

Tốc độ của người này không nhanh, không đuổi kịp đâu.

Giải Phương Trừng thấy tư thế này hơi mỏi nên liền buông cây gậy trở xuống mặt đất.

Cậu vừa động đậy, Hàn Kỳ ở đối diện liền vặn vẹo cơ thể như lên cơn co giật, chẳng mấy chốc đã chạy tới đầu cầu thang.

Giải Phương Trừng: “...”

Cậu dở khóc dở cười: “Tôi đổi tư thế thôi, anh phản ứng dữ như vậy làm gì??”

Hàn Kỳ nhìn cậu chằm chằm, không nói tiếng nào.

Giải Phương Trừng suy nghĩ một lát, để cây gậy sang một bên, bất lực nói: “Như vậy được chưa? Anh có thể nhanh lên chút không? Đã mấy giờ rồi.”

Hàn Kỳ lấy lại bình tĩnh, sau đó lại e dè nao núng, chầm chậm đẩy xe đẩy tới gần.

Giải Phương Trừng còn rất biết điều mà lui về phía sau mấy bước.

Bấy giờ Hàn Kỳ mới thuận lợi tiến vào phòng bệnh số 1.

Trong phòng bệnh số 1, bệnh nhân số 1 đang bị trói chặt, nằm trên giường bệnh. Tề Thiền Dương cũng đang ngồi trên giường của mình.

Hàn Kỳ không khỏi quay đầu lại nhìn, Giải Phương Trừng đang buồn chán dựa vào cửa phòng bệnh số 2 ở đối diện buôn chuyện với ai đó.

“Trước đây cậu làm nghề gì vậy? Lập trình viên á? Đỉnh thế!”

Có vẻ hoàn toàn không định đi vào bên này.

Làm xong công việc trước đã, sau khi hoàn thành thì lập tức chuồn đi.

Nghĩ như vậy, cuối cùng Hàn Kỳ cũng quay lại với quy trình quen thuộc.

Trước tiên gã hỏi bệnh nhân số 1 xem hôm nay có thấy thứ gì kỳ lạ không theo như thường lệ, kế đó lấy thuốc trên xe đẩy đưa cho bệnh nhân số 1 uống.

Sau đó lại đối mặt với Tề Thiền Dương.

“Hôm qua và sáng nay anh đều không uống thuốc đúng cử, tình trạng đã nghiêm trọng hơn rồi.” Dứt lời, Hàn Kỳ lấy một lọ thuốc màu hồng từ tầng hai, đổ ra hai viên thuốc.

Sau khi Tề Thiền Dương nhận thuốc, Hàn Kỳ nhìn anh ta, nói như ẩn ý: “Nếu như vẫn không uống thuốc, anh sẽ khác với mọi người đấy.”

Đúng lúc này, Hàn Kỳ nghe thấy sau lưng có tiếng dò hỏi: “Có gì khác nhau?”

Cộc cộc.

Giải Phương Trừng kéo theo cây gậy của cậu bước vào, còn đóng cửa lại.

Hàn Kỳ: “...”

“Nói đi mà, đừng làm Riddler* thế chứ.” Giải Phương Trừng mỉm cười với gã: “Hợp tác đi, tôi không thích mấy trò tra tấn bức cung đâu.”

(*: Một nhân vật tội phạm trong loạt truyện tranh DC, thường để lại các manh mối phức tạp dưới dạng các câu đố cho Batman và cảnh sát lần mò.)

Vẻ bình tĩnh và thản nhiên giả tạo của Hàn Kỳ lập tức biến mất không còn dấu vết, gã hoảng sợ lùi về sau mấy bước: “Cậu đừng làm bậy đấy!”

Giải Phương Trừng: “Làm bậy? Không hiểu thì đừng nói lung tung! Tôi làm gì cũng có kế hoạch đấy nhé??”

Đúng là chiêu gậy ông đập lưng ông hoàn hảo!

Tề Thiền Dương đứng sát vào tường, nhường chỗ cho trận chiến sắp bắt đầu, còn rất ân cần kéo bệnh nhân số 1 đang run lẩy bẩy vào góc tường đứng chung. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giây tiếp theo, Giải Phương Trừng lao tới mấy bước, giơ cây gậy cao vút.

“Bụp” một tiếng, Hàn Kỳ còn chẳng dám quay đầu mà đã dứt khoát dội thẳng vào vách tường, đập nát bức tường giữa phòn bệnh số 1 và phòng bệnh số 3.

Cốc San San và Lục Tiểu Cầm đang ở phòng bệnh số 3, Lục Tiểu Cầm không nhịn được mà hét lên, thu hút sự chú ý của Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ với tay muốn tóm cô ấy làm con tin, nhưng Cốc San San đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại, hai cô gái được đà lăn sang một bên.

Không kịp nữa rồi!

Hàn Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, đập nát cửa phòng bệnh số 3 rồi bỏ chạy như một con trâu điên, đến cả chiếc xe đẩy cũng không thèm lấy, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Mọi người đều trợn mắt hốc mồm: “Đù má!”

Giải Phương Trừng mặt mày hậm hực mở cửa phòng bệnh số 1, ra ngoài hành lang thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Hàn Kỳ.

Giải Phương Trừng chán nản: “NPC này mạnh thế nhỉ, sao chạy nhanh vậy?”

Mọi người rối rít nhìn về phía cậu.

Tiết Khải nhanh mồm nhanh miệng: “Đại ca, anh còn mạnh hơn nữa đó??”

Giải Phương Trừng thở dài một hơi, cảm thấy đời thật tẻ nhạt cô đơn: “Mạnh thì có ích gì đâu?”

Mọi người: “...”

Tề Thiền Dương hít sâu một hơi: “Được rồi, ít nhất bây giờ chúng ta đã biết hôm nay là hai lọ thuốc nào.”

Trên xe đẩy có rất nhiều thứ, toàn chai với lọ, không có NPC giải thích thì rất khó phân biệt.

Bệnh nhân số 1 đã được xác định không phải người bình thường, Tề Thiền Dương đưa thuốc cho người đó trước.

NPC bệnh nhân vẫn còn muốn chống cự: “Nếu anh không uống thuốc thì tôi cũng không uống được, viện trưởng mà phát hiện sẽ đánh tôi.”

Giải Phương Trừng cầm cây gậy của cậu đứng sang một bên: “Nhưng cậu không uống thì bây giờ tôi sẽ đánh cậu luôn.”

Bệnh nhân số 1 ứa nước mắt ngập ngụa, lấy thuốc uống hết.

Số 4 và số 9 cũng có thể loại trừ, Giải Phương Trừng định mang thuốc ra cho số 4 và số 9 ngoài hành lang uống.

Lục Tiểu Cầm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nếu đã như vậy, ngay từ đầu chúng ta có thể không trói số 1, số 4 và số 9 được không?”

Giải Phương Trừng lắc đầu: “Làm vậy không được.”

Tề Thiền Dương suy tư: “Tại sao?”

Vấn đề này có chi tiết logic nào hay sao? Anh ta có nên học hỏi không nhỉ?

Giải Phương Trừng trả lời: “Đã trói các NPC khác mà không trói ba người họ thì thiếu hòa đồng lắm! Lỡ như ba người họ bị cô lập vì lý do đó thì phải làm sao?”

Tề Thiền Dương: “...”

Lẽ ra anh ta không nên hỏi!!

Quản lý Giải kỹ lưỡng không chỉ cân nhắc mỗi điều này, cậu còn đưa cả bệnh nhân số 1 cùng về.

Chín NPC bệnh nhân hình thù quái dị đang nằm cạnh nhau trên sàn hành lang, còn được sắp xếp theo đúng thứ tự.

Giải Phương Trừng cho số 4 và số 9 uống thuốc. Hai người này cũng rất có đạo đức nghề nghiệp NPC, đều chung một tiếng nói với số 1: “Không uống viện trưởng sẽ đánh tôi”.

Giải Phương Trừng thẳng thắn dứt khoát đá một cước vào tường, cả tòa nhà dường như đều rung chuyển, bức tường đáp lại bằng cách vỡ ra, phát ra tiếng động còn lớn hơn khi Hàn Kỳ dội vào tường ban nãy.

“Không uống sẽ bị đánh ngay bây giờ.”

Cậu nhẹ nhàng làm rõ.

Số 4 và số 9 liền ngoan ngoãn uống thuốc, các NPC bệnh nhân còn lại cũng mở to mắt nhìn cậu với vẻ mặt sợ hãi.

Ngoại trừ Tề Thiền Dương, những người chơi khác sau khi vào trò chơi đều có đôi chút sợ hãi khi tiếp xúc với các NPC này, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt uất ức sắp khóc của các NPC, không ngờ họ lại cảm thấy hơi đồng cảm.

Tất cả xì xầm bàn tán.

“Rốt cuộc trước đây anh Giải làm nghề gì vậy? Tại sao lại thành thạo như vậy nhỉ?”

“Quản lý Phòng Tài chính à? Tôn Miểu, chẳng phải anh cũng là kế toán sao? Người làm kế toán các anh đều đáng sợ như vậy hả?”

“Đâu có! Cùng lắm chúng tôi chỉ làm giả sổ sách thôi mà!”

“Tôn Miểu mau đi làm quen với anh Giải đi, biết đâu hai người sẽ có điểm chung đấy!”

Tôn Miểu làm kế toán đã gần mười năm rồi, đã gặp cả trăm nghìn người đồng nghiệp, từ trước tới nay anh ta chưa từng gặp người như vậy.

Anh ta hơi do dự, nhưng bị mọi người nhìn ngó cũng không nhịn được, bèn nhỏ giọng bắt chuyện với Giải Phương Trừng đang buồn chán lau chùi cây gậy: “Cậu Giải... Cậu cũng là kế toán à?”

“Ờm... Cũng tính là vậy.”

“Tôi cũng là kế toán đây! Công ty chúng tôi còn rất nổi tiếng, nhà máy lớn nên khá nhiều việc, tôi đột tử vì tăng ca đấy! Cậu Giải là người của công ty nào vậy?”

“Thì Âm Phủ đó, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Miểu cho rằng là công ty của cậu nhỏ nên cậu không muốn nói, bởi vậy bèn đổi chủ đề: “Vậy cậu Giải giữ chức vụ gì? Bình thường cậu hay làm gì?”

Mọi người đều vểnh tai lên nghe.

Giải Phương Trừng ậm ờ: “Kiểu rảnh rỗi thì tính sổ sách, đi đòi tiền.”

“À à, là hạch toán truy thu à?”

Giải Phương Trừng bối rối: “Gì cơ?”

Tôn Miểu cũng hoang mang: “Không phải cậu làm hạch toán sao? Chính là xem lại các tài khoản, sau đó hối thúc thanh toán ấy...”

“Không phải.” Giải Phương Trừng thành thật: “Chúng tôi cơ bản không có hạch toán.”

“??? Vậy làm sao mà đòi tiền? Không hạch toán thì làm sao biết được phải đòi bao nhiêu???”

Giải Phương Trừng mỉm cười: “Ở chỗ chúng tôi, bình thường tôi nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu.”

Mọi người: “...”

Vãi! Đây là kiểu công ty gì vậy?

Đúng vào lúc này, trong số NPC bệnh nhân, bệnh nhân đầu tiên bắt đầu biến dị.

Là số 8.

Ban đầu tay chân của gã đã giống như động vật không xương, khi ăn cơm đôi chân còn cử động bừa bãi. Bây giờ tuy rằng đang bị trói chặt, nhưng rất rõ ràng, mặc dù sợi dây đã cố định tứ chi của gã, những cơ thể gã vẫn vặn vẹo phình ra như một thứ đang hòa tan. Chẳng mấy chốc đã phình thành một thứ dài thòng, uốn éo trên nền đất.

Sau khi đột biến, ánh mắt của gã dán chặt vào Giải Phương Trừng như đã chết lặng, khóe miệng bắt đầu chảy nước bọt.

Giải Phương Trừng ngồi xổm trước mặt gã, lấy thuốc nhét vào miệng gã.

NPC sau khi biến dị thì đã mất đi khả năng suy nghĩ, lúc này liền dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc ra, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Giải Phương Trừng, vặn vẹo cơ thể, há miệng như muốn cắn cậu.

“Thịt... Thịt...”

Giây tiếp theo, Giải Phương Trừng lại lấy thêm một viên thuốc nhét vào miệng gã, sau đó giật lá cờ thi đua ở phía sau, siết trong tay giống như giẻ lau.

Giải Phương Trừng nhét lá cờ vào miệng số 8 để ngăn gã phun thuốc ra lần nữa.

Số 8 bị nhồi nhét đến mức kêu ú ớ, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, chẳng mấy chốc gã đã nhắm mắt lại, cơ thể cũng dần dần hồi phục trở lại.

Giải Phương Trừng dùng hai ngón tay rút lá cờ dính nước bọt của số 8 ra, mỉm cười ngượng ngịu giữa ánh mắt sáng như đuốc của các NPC bệnh nhân: “Không đủ vải được đâu, lát nữa mọi người đều cố gắng nhé.”

Lúc này, NPC số 7 chủ động lên tiếng: “Tôi... sắp bắt đầu rồi, hay là... nhân lúc tôi còn tỉnh táo, cậu cho tôi uống thuốc đi...”

“Ý kiến hay đấy!”

Giải Phương Trừng ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta.

Thấy số 7 quả thật bắt đầu có dấu hiệu biến dị, Giải Phương Trừng lập tức đút thuốc cho anh ta.

Các NPC bệnh nhân đều rất chủ động hợp tác, Giải Phương Trừng còn khen ngợi không ngừng: “Mọi người đều có ý thức giác ngộ rất cao! Cảm ơn mọi người đã chịu hợp tác, ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Kỳ thêm thức ăn cho mọi người!”

Tề Thiền Dương sững sờ trong giây lát mới nhận ra “Tiểu Kỳ” là ai.

Cái thằng nhóc này! Đã đánh người ta ra nông nỗi vậy rồi còn gọi tên thân thiết vậy ư??

Chẳng mấy chốc, NPC sắp biến dị đều uống thuốc và chìm vào giấc ngủ sâu.

Chỉ còn lại một người duy nhất.

Sắc mặt Lục Tiểu Cầm tái nhợt: “Số 3? Sao lại là số 3?”

Số 3 là một đứa trẻ nghịch ngợm khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Cậu nhóc thường móc tròng mắt ra nghịch, còn thường nhìn các người chơi bằng một ánh mắt khiến người ta rất khó chịu. Nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường!

Nhưng lúc này đây, số 3 đang bị trói chặt lại mở to mắt nhìn Giải Phương Trừng trước mặt. Đứa trẻ vốn thích hù dọa người khác cũng đã bị vũ lực uy hiếp, ngoan ngoãn lên tiếng: “Chú ơi, có phải cháu cũng nên uống thuốc không ạ?”

Giải Phương Trừng hỏi: “Cháu không uống thuốc thì sẽ thế nào?”

Đôi mắt đen tuyền của thằng bé nhìn cậu: “Không uống thuốc thì tròng mắt sẽ rơi ra, viện trưởng sẽ nổi giận.”

Tề Thiền Dương nghe thấy liền cau mày.

Nếu người bình thường là số 3 thì đứa trẻ này có thể có manh mối gì nhỉ?

Lúc này, Cốc San San đã quan sát kỹ số 3, không hiểu sao lại cảm thấy quen, cô ấy đột nhiên mở miệng hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên gì vậy?”

Cậu bé đảo tròng mắt, nhìn Cốc San San: “Thưa dì, cháu là Lưu Hàm Hi ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play