Lưu Hàm Hi.
Lưu Hàm Nguyệt
Lưu Hàm Nguyệt, chính là con gái của Cát Quyên, chủ nhân của căn phòng không treo bảng tên bên cạnh căng tin.
Hai cái tên này giống nhau đến mức Tề Thiền Dương phải lập tức hỏi: “Cháu có quan hệ gì với Lưu Hàm Nguyệt không?”
Lưu Hàm Hi bĩu môi: “Là chị cháu đó chú.”
Cốc San San và Tề Thiền Dương trao đổi ánh mắt.
Cốc San San ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Lưu Hàm Hi: “Tiểu Hi, sao cháu lại tới bệnh viện này?”
Lưu Hàm Hi hơi nghiêng đầu, nhìn cô ấy bằng mắt trái, nhãn cầu bên mắt phải liền rơi thẳng xuống như không thể nào khống chế. Cậu bé quen tay nhặt nó lại, sau đó ấn vào trong hốc mắt.
“Mẹ nói cháu bị bệnh, phải chữa bệnh.”
“Cháu bị bệnh gì vậy?”
Lưu Hàm Hi lắc đầu: “Cháu không biết.”
Cốc San San hỏi tiếp: “Vậy cháu có biết chị cháu đi đâu rồi không?”
Lưu Hàm Hi lại lắc đầu.
Đã tìm được người bình thường, nhưng hình như cũng không có gì thay đổi.
Lưu Hàm Hi biết rất ít chuyện, cũng không biết là vì cậu bé còn nhỏ hay là vì không muốn nói cho bọn họ biết.
“Mẹ nói cháu ngốc quá, đôi mắt cũng không tốt. Mẹ sẽ nghĩ cách chữa trị cho cháu... Cháu cũng không biết phải chữa thế nào, nhưng chú Hàn nói chỉ cần cháu chịu uống thuốc đầy đủ thì chắc chắn sẽ khỏi.”
Lại là uống thuốc đầy đủ.
Thứ thuốc này ngoài việc chuyển hóa cơ thể thì còn có tác dụng gì không? Tại sao Cát Quyên lại đưa con trai của ả đến đây để uống thuốc này?
Đúng lúc này, Lưu Hàm Hi dường như nghe được tiếng gì đó.
Cậu bé lo lắng nhìn Tề Thiền Dương: “Chú ơi, cháu có thể uống thuốc không? Không uống thuốc là viện trưởng sẽ nổi giận.”
“Viện trưởng là ai? Cháu đã gặp viện trưởng rồi à?”
Trên mặt Lưu Hàm Hi hiện lên vẻ sợ hãi: “Gặp rồi ạ, viện trưởng Trần rất cao lớn rất khỏe mạnh.”
Cốc San San vội vàng hỏi: “Viện trưởng nổi giận thì sẽ làm gì?”
Lưu Hàm Hi rùng mình một cái, mở to con mắt trái: “Ông ấy mà nổi giận... sẽ, sẽ ăn thịt người.”
Cốc San San an ủi cậu bé: “Không sao đâu, chú cầm gậy kia rất tài giỏi, viện trưởng sẽ không nổi giận đâu. Thuốc đó không phải là thuốc tốt, cháu không được uống nữa nhé.”
Lưu Hàm Hi đảo mắt, nhìn về phía sau Giải Phương Trừng, lộ ra một nụ cười kỳ dị.
“Nhưng mà... người không uống thuốc thì không ngoan, sẽ không được phép gặp viện trưởng.”
Mọi người còn chưa kịp hiểu câu nói ấy là có ý gì, thì ngọn đèn trên hành lang đã đột ngột tắt ngúm cái “bụp”, mặc dù không có ai tác động.
Tiếng chuông mười một giờ vang lên từ tầng một của bệnh viện.
Bàn tay Tề Thiền Dương nhẹ hẫng, Lưu Hàm Hi vẫn luôn cư xử như một đứa trẻ nghịch ngợm nhân lúc anh ta không để ý đã cướp mất lọ thuốc trên tay anh ta, sau đó nhét một viên vào miệng.
Trong bóng tối, Lưu Hàm Hi lộ ra một nụ cười xen lẫn sợ hãi và phấn khích: “Mọi người sẽ được gặp viện trưởng ngay thôi! Ông ấy rất lợi hại... Chị cháu bị ông ấy ăn đấy!”
“Ý cậu là sao?”
Nhưng sau khi Lưu Hàm Hi uống loại thuốc mà các NPC bệnh nhân khác phải mất một thời gian mới có tác dụng thì đã nhắm mắt chỉ trong giây lát, ngủ ngay trên hành lang.
Cốc San San nhanh chóng động não.
“Thằng bé nói ‘Chị cháu bị ông ấy ăn’, nhưng anh Tề, ngày hôm qua rõ ràng anh đã gặp Lưu Hàm Nguyệt mà, con bé hẳn là còn sống chứ? ... Không đúng! Các NPC ở đây, bệnh nhân, bác sĩ, Cát Quyên... bao gồm cả NPC trong nhà bếp nữa, chúng ta đều gặp bọn họ vào lúc ban ngày. Chỉ có Lưu Hàm Nguyệt! Chúng ta chưa từng gặp cô bé ấy vào ban ngày!”
Cốc San San cảm thấy vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Còn thiếu một chút manh mối... Xem ra toàn bộ sự việc đều có thể giải quyết dễ dàng.
Đúng lúc này, Tề Thiền Dương đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Có thứ gì đó đang tới! Mọi người mau chóng trở về phòng, đóng cửa lại!”
Tám người chơi lập tức chia thành từng nhóm hai người trở về phòng đã chia ban đầu, sau đó tắt đèn lên giường.
Tề Thiền Dương nhìn về phía Giải Phương Trừng vẫn đứng ở hành lang.
Giải Phương Trừng gật đầu với anh ta: “Tôi đánh được.”
Lúc này Tề Thiền Dương mới thở phào nhẹ nhõm, đóng cánh cửa phòng bệnh số 1.
Bóng đen hoàn toàn tĩnh lặng.
Tề Thiền Dương kích hoạt “Tu Dưỡng Của Tượng Đất”, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng có một luồng khí đặc biệt đáng sợ đang chầm chậm đến gần.
Luồng khí này còn đáng sợ hơn Cát Quyên... Không, còn đáng sợ hơn con boss cấp hai mà anh ta đã từng gặp.
Nếu như bây giờ mở cửa ra, Tề Thiền Dương cảm thấy bản thân có thể sẽ nhìn thấy một con quái vật đồ sộ khủng bố như một ngọn núi.
Gần rồi...
Dù biết có Giải Phương Trừng đang canh cửa thì Tề Thiền Dương vẫn thấy run rẩy như một thứ bản năng.
Nếu như nói anh ta còn có khả năng chạy trốn khi đối diện với Cát Quyên, thì trước khí thế bao trùm của NPC viện trưởng này, Tề Thiền Dương chắc nịch bản thân có lẽ còn không dám động đậy.
May mà còn có Giải Phương Trừng...
Hơi thở của quái vật càng lúc càng gần, Tề Thiền Dương không khỏi cau mày lại.
Yên lặng.
Sao lại yên lặng thế?
Chẳng lẽ sau khi Giải Phương Trừng trông thấy quái vật lại không vung gậy vào nó?
Tại sao đến giờ này cậu ta cũng không có phản ứng gì?
Luồng khí ngoài cửa càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Tề Thiền Dương cảm nhận được nó đã đến đầu cầu thang, chỉ còn chút nữa thôi thì sẽ đến cửa phòng bệnh số 1.
Tại sao? Giải Phương Trừng đang đứng trước cửa mà!
Trong lúc Tề Thiền Dương còn đang mải suy nghĩ, hơi thở của quái vật đã đến trước cửa phòng bệnh số 1.
Nó đứng trước cửa, trong sự im lặng chết chóc, Tôn Miểu đang nằm trên một giường bệnh khác run rẩy mở miệng: “Là ai... Là ai đang gõ cửa vậy? Là anh Giải à?”
“Cái gì??” Tề Thiền Dương ngây ra như phỗng: “Có tiếng gõ cửa sao??”
“Có chứ! Anh Tề, tiếng động càng lúc càng lớn kìa... Càng, càng lúc càng lớn rồi!”
Bức tường ngăn giữa phòng bệnh số 1 và phòng bệnh số 3 vừa mới bị Hàn Kỳ phá thông, giọng nói của Lục Tiểu Cầm cũng vang lên, cô ấy run lẩy bẩy lên tiếng: “Em cũng nghe thấy...”
Cốc San San lập tức thốt lên: “Tôi không nghe thấy. Xem ra chúng ta không uống thuốc sẽ không nghe tiếng gõ cửa!”
Đầu tiên là chỉ có những người chơi đã uống thuốc mới nhìn thấy chữ, bây giờ thì chỉ có những người chơi đã uống thuốc mới nghe được tiếng gõ cửa...
Tề Thiền Dương chợt sáng tỏ: “Không phải bệnh tâm thần! Mà là phó bản phân nhánh!”
Đồng thời khi anh ta thốt lên, Tôn Miểu ở giường bên cạnh kêu lên thảm thiết, bị một thứ gì đó không rõ tóm lấy nâng lên.
Anh ta giãy giụa giữa không trùng, móng vuốt của con quái vật không biết là gì đã đâm rách bụng anh ta. Máu đột nhiên phun ra, bắn tung tóe lên nửa người của Tề Thiền Dương.
“Tôn Miểu!!!” Tề Thiền Dương sợ mất mật, thừa biết không có khả năng tấn công boss phó bản phân nhánh nhưng vẫn tung chiêu “Quà Tặng Của Cá Voi”, dồn hết sức lực đâm vào luồng không khí đang tóm lấy Tôn Miểu.
Giống như đâm vào một màn sương dày đặc, “Quà Tặng Của Cá Voi” xuyên qua không khí bên dưới Tôn Miểu và thẳng thừng đâm vào tường.
Tôn Miểu nôn ra một ngụm máu lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi... A!!”
Tề Thiền Dương nhìn trừng trừng đến đỏ bừng mắt.
Không cứu được rồi!
Boss của phó bản phân nhánh đều xuất hiện trong những cảnh cố định, giống như khi Tề Thiền Dương kích hoạt Lưu Hàm Nguyệt ngày hôm qua. Cô bé chỉ xuất hiện cố định trong căn phòng của mình ở tầng một, một khi rời khỏi căn phòng đó, cô bé có thể bị tất cả mọi người chạm vào.
Bởi vậy ngày hôm qua Giải Phương Trừng mới thấy cô bé và còn tấn công cô bé.
Nhưng với kiểu boss như viện trưởng... Hay nói cách khác, boss viện trưởng thật ra cũng xuất hiện trong những cảnh cố định.
Cảnh cố định mà ông ta xuất hiện là [Bệnh viện], hiện giờ bọn họ không có cảnh rời khỏi bệnh viện, thế nên lúc này ngoại trừ những người chơi đang ở trong phó bản phân nhánh, các người chơi không ở trong phó bản đấy sẽ không thể nào tấn công boss được.
Đồng thời, boss của phó bản phân nhánh cũng không thể nào tấn công các người chơi không ở trong phó bản phân nhánh.
Nói cách khác... Ngoại trừ ba người Giải Phương Trừng là chưa uống thuốc, các người chơi còn lại đều nằm trong phạm vi tấn công của viện trưởng.
Ba người Giải Phương Trừng không thể tấn công viện trưởng, viện trưởng cũng không thể nào tấn công ba người bọn họ!
Tôn Miểu và những người khác tiến vào phó bản phân nhánh từ khi nào?
Sau khi vào phó bản phân nhánh chắc chắn sẽ có thông báo chứ!!
... Là tối qua! Tối qua bọn họ đều có uống thuốc, uống thuốc xong ai nấy đều ngủ mê mang nên cho dù hệ thống có thông báo thì bọn họ cũng không nghe thấy.
Có lẽ tối qua viện trưởng cũng đã tới đây, nhưng những người khác đều uống thuốc và ngủ rồi, thế nên viện trưởng không tấn công bọn họ.
Nhưng hôm nay người chơi đã uống thuốc không còn uống thuốc nữa, dẫn đến kích hoạt quy tắc tử vong của viện trưởng!
... Thuốc!!
Thuốc ở chỗ của Lưu Hàm Hi!
Phải bảo các người chơi khác mau chóng uống thuốc!!
Đúng lúc này, trong tầm mắt của Tề Thiền Dương, cửa phòng bệnh số 1 đột nhiên mở ra.
Là Giải Phương Trừng bước vào sau khi nghe tiếng kêu la thảm thiết.
Sau khi đi vào, cậu ngẩng đầu nhìn lên: “Chết tiệt!”
Sao Tôn Miểu lại lơ lửng trong không trung như búp bê cầu nắng thế kia? Hình như đang bị thứ gì đó tóm lấy?
Giải Phương Trừng giơ cây gậy lên.
Tề Thiền Dương cản cậu lại: “Vô ích thôi! Bây giờ đi cứu mọi người trước đã! Cái lọ thuốc kia...”
Lời còn chưa dứt, Giải Phương Trừng đã liên tiếp vung mạnh cây gậy trong tay.
Nếu như ban nãy Tề Thiền Dương tấn công boss phó bản phân nhánh giống như đâm vào một đám sương mù, cũng xuyên qua một thứ gì đó nhưng hoàn toàn không tạo được sát thương.
Thì cú vung gậy của Giải Phương Trừng lại tựa như quất vào thác nước.
“Vù” một tiếng, lần này ngay cả Tề Thiền Dương cũng có thể nghe thấy.
“Thứ quái quỷ gì vậy??” Giải Phương Trừng không thể nhịn được.
Đây là cái quái gì? Cậu cảm thấy mình vừa xuyên qua thứ gì đó và đập trúng một cục bông gòn.
Thứ quỷ này nhẹ đến mức Giải Phương Trừng gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó... Đương nhiên, thật ra thì Giải Phương Trừng không cảm nhận được bất cứ thứ gì cả.
Cậu đã ở dưới đó quá lâu, bỗng nhiên lại đến nơi có nồng độ quá thấp, giống như người quanh năm suốt tháng uống mật ong thay nước thì sẽ không nếm được vị ngọt của nước trái cây. Bây giờ cậu nhìn vào thứ gì cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng đánh vào thứ quỷ này cảm giác cứ dinh dính, không thấy sung sướng bằng khi đánh hội Hàn Kỳ.
Đây là thứ gì vậy nhỉ?
Tôn Miểu đã hôn mê bất tỉnh, Lục Tiểu Cầm chỉ cần nghe cuộc trò chuyên giữa Tề Thiền Dương và Cốc San San là hiểu ngay giờ đây trong phòng chỉ có cô ấy có thể nhìn thấy và nghe thấy con quái vật này.
Cô ấy run rẩy cả người. Trong bóng tối không nhìn rõ được gì, cô ấy nghiến răng ngồi thẳng dậy, bật đèn trong phòng lên.
Ánh sáng màu vàng ấm áp lọt vào phòng bệnh số 1 từ chỗ thông giữa hai căn phòng, Lục Tiểu Cầm mở to hai mắt, ép buộc mình kìm nén cảm giác buồn nôn vì sợ hãi, lên tiếng nhắc nhở người duy nhất có thể tấn công con quái vật là Giải Phương Trừng.
“Anh Giải! Anh đánh trúng bụng nó rồi! Nó mới hét lên một tiếng... Nó muốn ăn anh Tôn!! Miệng nó ở cạnh chân phải của anh Tôn!!!”
Giải Phương Trừng không biết con quái vật đang ở đâu, lúc này nghe vậy bèn đạp tường để nhảy vọt lên, cây gậy trong tay cậu liền đập một phát vào chân phải của Tôn Miểu.
Tôn Miểu ngã phịch xuống đất như con búp bê cầu nắng bị đứt dây, không rõ sống chết.
Lần này thậm chí Tề Thiền Dương cũng cảm nhận được một cơn chấn động rõ ràng từ sàn nhà.
Anh ta kinh hoàng, vừa hoang mang vừa sợ hãi nhìn Giải Phương Trừng.
Người chơi chưa được vào phó bản phân nhánh thì không thể nào tấn công boss của phó bản phân nhánh.
Đó hoàn toàn không phải là kinh nghiệm mà người chơi tự rút ra!
Đó là điều được viết rõ ràng trong sổ tay hướng dẫn người chơi của hệ thống!!
Tình huống gì vậy??
Chuyện này là sao???
Người kia là ai????
Lúc này, con quái vật hét rú lên.
Giọng của Lục Tiểu Cầm vang lên trong trẻo: “Nó giơ tay lên rồi! Nó muốn đập đầu anh Tôn!!”
Giải Phương Trừng làm theo lời cô ấy, dùng cây gậy trên tay quất mạnh trên đầu Tôn Miểu.
Lục Tiểu Cầm run lẩy bẩy, trợn to hai mắt: “Bây giờ nó... đang nhìn tôi!”
Con quái vật quả thật rất to lớn đồ sộ, bởi vì nó không phải là “người”.
Nó được ghép lại bởi nhiều loài động vật giống người và không phải người. Trong bóng tối, con quái vật màu đen như một ngọn núi nhỏ nhúc nhích khối sọ của nó, trên khuôn mặt không giống con người lại có ngũ quan của con người.
Lục Tiểu Cầm liếc mắt liền nhận ra.
“Là Trần Hướng Nguyên! Ngũ quan là của Trần Hướng Nguyên!! Nó... Nó đang lao tới đây!!”
Trong con ngươi của Lục Tiểu Cầm, con quái vật lao từ phòng bệnh số 1 qua bức tường giữa hai căn phòng nhanh như tia chớp. Nó giống như một khối bùn có thể biến dạng, chui qua khe hở, mang mùi máu tanh vào trong căn phòng.
Cốc San San hốt hoảng ôm lấy Lục Tiểu Cầm, cứ như thể làm vậy thì Lục Tiểu Cầm sẽ không bị kẹp giữa không trung giống như Tôn Miểu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng những ngón tay dài ngoằng và bén nhọn của con quái vật đã duỗi ra, kế đó há rộng cái mồm khổng lồ như vô số cái miệng khâu lại với nhau.
Lục Tiểu Cầm hét lên một tiếng: “Nó ở trước mặt tôi!!”
Giây tiếp theo...
Một tiếng “bành”!
Con quái vật trước mặt Lục Tiểu Cầm bị thổi bay, xoay tròn rồi đập vào tường y như một bao cát đấm bốc.
Dưới ánh đèn, Giải Phương Trừng quay lưng về phía cô ấy, vẫn còn giữ nguyên tư thế đánh gậy. Kỳ lạ thật, hình như cậu không hề quen sử dụng thứ này, lúc vung gậy cảm thấy giống như múa kiếm hơn.
Cậu chống đầu gậy xuống đất, vô thức xoay kiếm thành vòng theo thói quen, cau mày lại.
“Cái quái quỷ gì không biết?”
“Anh Giải...” Hai mắt Lục Tiểu Cầm đẫm lệ.
Giải Phương Trừng quay đầu nhìn cô ấy: “Không sao chứ?”
“Không sao...” Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lục Tiểu Cầm đã tái nhợt: “Anh Giải...”
“Sao vậy? Thứ đó đang ở đâu?” Giải Phương Trừng lại cầm lấy cây gậy.
Lục Tiểu Cầm kinh ngạc nhìn căn phòng: “Nó... Nó...”
Trong phòng, con quái vật vốn to như ngọn núi đã tan chảy, lan ra khắp phòng đúng như là bùn sình.
Trong bùn thỉnh thoảng lại có một cơ quan nào đó rơi ra, sau đó lại chìm vào trong bùn.
Giọng nói của con quái vật bao vây từ mọi hướng, có cả nam lẫn nữ, cả già và trẻ.
“Giết mày! Giết mày! Giết mày!”
Từng đôi mắt lần lượt hiện ra trong bùn.
“Sao vậy? Con quái vật ở đâu?”
Lục Tiểu Cầm ngơ ngác nhìn cậu, trong mắt có sự trống rỗng mà chỉ người sắp chết mới có: “Anh Giải... Cứu tôi...”
Lời còn chưa dứt, toàn thân Lục Tiểu Cầm chợt nổi đầy đốm đỏ.
Từng sợi tóc lần lượt xuyên qua cơ thể cô ấy, từ từ kéo cô ấy lên không trung.
Lục Tiểu Cầm nhát gan, rất dễ bị dọa, bình thường sẽ hét lên ngay.
Nhưng lúc này, cô ấy mở to hai mắt, miệng cũng há hốc nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.
Giải Phương Trừng bật bắn ra khỏi tường, vung cây gậy của cậu!
Cậu vẫn đánh trúng một thứ gì đó, nhưng chẳng có tác dụng gì cả!
Lục Tiểu Cầm chậm rãi bị nhấc lên không trung.
Cái miệng vốn dĩ được khâu lại, giờ đã phân ra thành vô số mảnh vờn quanh người cô ấy.
Từng cái miệng đều hé ra, nhìn Lục Tiểu Cầm giữa không trung mà thèm nhỏ dãi.
Nước mắt lăn dài trên mặt Lục Tiểu Cầm, cổ họng của cô ấy cũng bị tóc xuyên qua, lúc này đã đau đến nỗi chẳng còn sức kêu gào.
Cô ấy nhìn hai người phía dưới.
Giải Phương Trừng dường như đã hiểu ra gì đó, đang vung cây gậy trong tay vào phía bức tường.
Con quái vật bùn bị cậu đánh trúng liền phát ra một tiếng thét đau đớn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc những con quái vật khác trong bùn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Tiểu Cầm.
Lần này phải chết thật rồi...
Lục Tiểu Cầm nhìn về phía Giải Phương Trừng, sau đó lại nhìn Cốc San San.
Đồng tử của cô ấy dường như hơi giãn ra, lúc này cô ấy chỉ còn sức há hốc mồm.
... Cảm ơn cô.
Lục Tiểu Cầm mấp máy môi để nói.
Cốc San San đau khổ hét lên một tiếng “Tiểu Cầm”!
Nhưng Lục Tiểu Cầm đã nhắm mắt lại.
Bên dưới cô ấy, từng cái miệng của con quái vật lần lượt nhô ra khỏi đám bùn, chuẩn bị gặm nhấm cơ thể của Lục Tiểu Cầm.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tề Thiền Dương nắm chặt “Quà Tặng Của Cá Voi” trong tay. Anh ta chợt huơ tay, kích hoạt kỹ năng “Quà Tặng Của Cá Voi”, một thanh kiếm nước tách ra khỏi gai xương như thể tự có sinh mệnh, xoay tròn như phi tiêu, xén thẳng về phía trên Lục Tiểu Cầm.
Những sợi tóc đua nhau đứt lìa.
“Tiểu Cầm!”
Cốc San San lao tới đỡ được Lục Tiểu Cầm vừa mới ngã xuống, sau đó kéo cô ấy vào phòng bệnh số 1 bên cạnh, để cô ấy và Tôn Miểu nằm vào một góc để chăm sóc.
Lục Tiểu Cầm toàn thân đầy máu, hai mắt nhắm chặt, không còn biết là sống hay chết.
Giải Phương Trừng kinh ngạc: “Anh có thể tấn công nó à?”
“Phải!”
Không có thời gian giải thích, Tề Thiền Dương nắm chặt vũ khí trong tay, kích hoạt kỹ năng “Thỏ Duỗi Chân”.
Khi quái vật hợp nhất thành một, anh ta có thể cảm thấy một luồng khí đặc biệt kinh khủng, nhưng giờ đây lũ quái vật đã chủ động tách ra, một chọi một thì Tề Thiền Dương vẫn dám chiến đấu.
Thứ này khác với NPC nhà bếp, NPC kia bản chất là một quái vật có thể tách thành vô số con dơi nhỏ thôi.
Nhưng thứ trước mắt thì... Nó được làm từ bao nhiêu thứ vậy??
Con quái vật bị đau, sau khi giận dữ gầm lên một tiếng thì thò ra một cánh tay khổng lồ từ trong vũng bùn, nện thẳng về phía Tề Thiền Dương.
“Anh Giải*! Giúp tôi!!”
(*: Sau khi biết thực lực của Giải Phương Trừng, mọi người đều gọi cậu là “Giải ca – anh Giải”, nên xưng hô của Giải Phương Trùng với Tề Thiên Dương sẽ sửa lại thành “tôi – anh” qua lại nha)
Đạo cụ “Cái Bóng Hư Hỏng” của Tề Thiền Dương được kích hoạt ngay tức khắc.
Bởi vì con quái vật này quá to lớn nên kích thước của cái bóng cũng rất ấn tượng.
Món đạo cụ này không mạnh lắm, Tề Thiền Dương cũng không có ý định dùng cái bóng để đối phó với quái vật, nhưng điều khiển cho cái bóng bắt chước thì được.
Hai mắt Giải Phương Trừng sáng bừng: “Tới ngay đây!”
Mặc dù không thể nhìn thấy con quái vật bằng mắt thường, nhưng dựa theo chuyển động của cái bóng, cây gậy của Giải Phương Trừng đã đánh chính xác vào cánh tay của con quái vật.
Vài lần như vậy, sau một tiếng gầm vừa giống sư tử vừa giống hổ, mấy cặp mắt của con quái vật đều mở to, đồng loạt nhìn Tề Thiền Dương đầy căm ghét. Nó không hề cam lòng, nhưng chẳng mấy chốc thứ giống bùn sình đã chui qua khe cửa bỏ chạy.
Tề Thiền Dương ngồi phịch xuống đất.
Giải Phương Trừng liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn anh ta tiếp.
Tề Thiền Dương bất lực cười khổ: “Tôi uống hai viên thuốc.”
Để đẩy nhanh tác dụng của thuốc, Tề Thiền Dương chỉ có thể uống hai viên cùng một lúc.
Khác với những người chơi mới, sau khi uống một lượt hai viên, anh ta có thể cảm thấy cơ thẻ mình biến đổi rất rõ rệt.
Tóc đã dài ra, cánh tay cũng dài hơn, đến chân cũng dài thêm một chút.
Xem ra anh ta sẽ phát triển thành một NPC bệnh nhân.
Điều may mắn duy nhất đó là cuối cùng anh ta cũng kịp thời nghe thấy tiếng [Tinh] báo hiệu mở phó bản phân nhánh.
[Tinh. Người chơi Tề Thiền Dương đã kích hoạt nhiệm vụ phó bản phân nhánh nhiều người chơi: Viện trưởng! Viện trưởng vĩ đại!]
[Ôi! Viện trưởng vĩ đại của chúng tôi! Tuy rằng mỗi ngày phải làm rất nhiều việc! Tuy rằng phải gánh trách nhiệm nặng nề! Nhưng mỗi buổi tối vẫn như thường lệ! Kiểm! Tra! Phòng! Đó là tinh thần cao thượng biết bao! Khen ngợi viện trưởng!]
[Nhắc nhở: Viện trưởng ghét nhất là bệnh nhân không nghe lời dặn dò của bác sĩ! Bạn có phải người ông ấy ghét không?]
Tề Thiền Dương thở dài trong lòng.
Trước đây thì có, nhưng bây giờ anh ta đã uống hai viên thuốc này, có tính là nghe lời gấp đôi không?
Giải Phương Trừng nhìn anh ta, bỗng thấy hơi cảm động.
Con người này... Luôn luôn nhấn mạnh với mọi người là không được uống thuốc, uống thuốc quá nhiều sẽ chết, nhưng lần này lại chủ động uống một lúc hai viên.
Thuốc của Tề Thiền Dương đã có tác dụng, trên đùi anh ta có một vết thương do chính anh ta tạo ra.
“Ban nãy tôi đã cho mỗi người chơi khác uống một viên rồi, ít nhất làm vậy thì đêm nay có thể trôi qua bình an. Lát nữa các anh nhớ cho Tiểu Cầm và Tôn Miểu uống một viên.”
Tề Thiền Dương cảm thấy đầu óc đã mình dần dần mất tỉnh táo.
Anh ta nhìn Lục Tiểu Cầm và Tôn Miểu đang nằm cạnh nhau dưới đất.
Sắc mặt cả hai đều trắng bệch, Cốc San San đang băng bó cho bọn họ.
Nhưng tình hình không hề lạc quan.
Tôn Miểu trông có vẻ đã bị thương nặng. Trên bụng anh ta có một vết đâm dài, miệng vết thương đang không ngừng rỉ máu.
Nhưng thực tế thì Lục Tiểu Cầm mới thật sự nguy cấp.
Vết thương trên người cô ấy chi chít dày đặc, giống như quả tú cầu bị vô số kim chỉ xuyên qua, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị xuyên thủng, chỉ có bề ngoài còn giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Tề Thiền Dương lấy ra một cuộn băng quấn từ tỏng ba lô hệ thống: “Chỉ còn cái này thôi.”
Điểm tích lũy của anh ta đã sử dụng hết rồi.
Cốc San San nhận cuộn băng bằng những ngón tay run rẩy, sau đó cẩn thận quấn quanh người Lục Tiểu Cầm. Cốc San San quay lưng lại với hai người của Tề Thiền Dương, nhanh chóng nâng vai dụi dụi hai mắt.
Mí mắt Tề Thiền Dương run rẩy.
Anh ta biết mình cũng đến giới hạn rồi.
“Nhờ anh cõng các NPC ngoài hành lang vào phòng nhé. Đêm nay... vất vả cho mọi người... phải đi tìm manh mối... Thời gian sắp hết rồi. Còn nữa...” Tề Thiền Dương cố gắng mở to mắt, nhìn về phía Giải Phương Trừng: “Nếu như cuối cùng chỉ có anh được thông qua... hãy lên diễn đàn... đăng bài... Nói với mọi... người... coi chừng cái phó bản... này...”
Tề Thiền Dương ngoẹo đầu, ngủ thiếp đi.
Cốc San San lại dụi dụi mắt.
Lúc này, cô ấy nghe thấy Giải Phương Trừng ở phía sau hình như đang lẩm bẩm một câu gì đó.
“Ôi con người đúng là...”
Cốc San San hít sâu một hơi, xoay đầu lại, vẻ mặt đã bình tĩnh như thường.
“Gì cơ?”
Giải Phương Trừng bật cười.
Cậu lắc đầu.
“Không có gì.”
Cốc San San cúi đầu nhìn Lục Tiểu Cầm, sau đó khép mắt lại, hạ quyết tâm.
“Anh Giải, hai người họ không được rồi. Tôi có một ý tưởng, có lẽ... có thể thử một lần.”