Tờ báo này chính là tờ báo được phát hiện trong phòng bảo vệ, sau khi Tề Thiền Dương lấy về thì vẫn luôn để nó trên giá tạp chí.
Lần này vẫn là Lục Tiểu Cầm vô tình liếc mắt khi đi ngang qua, nhìn thấy một màu đỏ chói mắt nên cầm lên xem, sau đó cô ấy phát hiện trang cuối cùng của tờ báo vừa mới xuất hiện một hàng chữ.
Người viết hàng chữ này có vẻ rất vội vàng, không chỉ chữ viết cẩu thả, mà khi viết đến chữ cuối cùng còn vô tình để lại một dấu ngón tay cái trên giấy.
Dấu ngón tay cái này rất kỳ lạ, ở giữa có một khoảng trống khoảng ba milimet, giống như ngón tay cái bị đứt mất một đoạn ở giữa vậy.
Càng kỳ lạ hơn là hàng chữ này chỉ có năm người chơi đã uống thuốc ngày hôm qua mới nhìn thấy, còn ba người Giải Phương Trừng thì không nhìn thấy.
Tề Thiền Dương phân tích: “Vừa nãy Hàn Kỳ nói, ‘nếu không uống thuốc, chứng rối loạn tâm thần sẽ nghiêm trọng hơn’, xem ra đây chính là hậu quả của việc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng hơn.”
“Có nghĩa là hàng chữ này thực ra không tồn tại trong hiện thực sao?”
Tề Thiền Dương lắc đầu: “Không biết nữa. Nhưng nếu đã là chứng rối loạn tâm thần thì thứ nhìn thấy hẳn phải là ảo giác.”
Lúc này Lục Tiểu Cầm nghiến răng, cầm tờ báo lên đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó sắc mặt cô ấy thay đổi: “Có mùi máu tanh.”
Mọi người nhìn nhau.
Nếu là ảo giác, vậy chẳng lẽ mùi mà Lục Tiểu Cầm ngửi thấy cũng là ảo giác sao? Ảo giác còn bao gồm cả mùi sao?
Tề Thiền Dương cau mày, bỗng chốc cũng không dám xác định tình hình hiện tại rốt cuộc là thế nào.
“Chúng ta nắm giữ quá ít manh mối, hay là thế này đi.” Tề Thiền Dương nhìn Giải Phương Trừng bên cạnh: “Phòng đọc sách có rất nhiều sách nên chúng ta tìm manh mối trong phòng đọc sách đi. Cậu mạnh, không sợ NPC, nếu không buồn ngủ thì cậu đi nơi khác tìm thử xem.”
Nói xong, Tề Thiền Dương nhắc nhở cậu: “Cạnh phòng ăn không treo biển là phòng của Lưu Hàm Nguyệt, tối hôm qua tôi đã nhìn thấy một số đồ của ả ở bên trong, nếu tiện thì cậu có thể đến xem trước.”
“Được.” Nói xong, Giải Phương Trừng cầm gậy của mình định đi ra ngoài.
Tiết Khải vội vàng ngăn lại: “Còn nếu NPC đột nhiên tấn công thì sao? Anh Giải đừng đi xa quá! Tốt nhất là mở cửa, lỡ bọn tôi kêu cứu mà anh không nghe thấy thì sao?”
Giải Phương Trừng suy nghĩ một chút: “Cái này dễ giải quyết thôi.”
Nói xong, cậu mở cửa ra đi đến sân cầu lông bên cạnh.
Một lát sau cậu lại đi ra, đi theo sau cậu là số 9.
“Có chuyện gì gấp thì các cậu gọi số 9 báo cho tôi.”
Tiết Khải ngơ ngác: “Thông báo thế nào?”
Giải Phương Trừng vỗ vỗ túi của mình, mọi người mới phát hiện trong túi cậu có đựng thứ gì đó.
“Tôi bảo Tiểu Cửu cho tôi mượn ngón tay của anh ấy, nên các cậu gọi anh ấy thì anh ấy sẽ lay tôi.”
Mọi người: “...”
Giải Phương Trừng nghiêm túc: “Số 9! Có vấn đề gì không?”
Số 9 lắc cổ, lắc đầu: “Không...”
“Đáng tin thật!”
Nói xong, Giải Phương Trừng vác gậy nghênh ngang đi ra ngoài.
Mọi người trong phòng đọc sách ở phía sau xếp chồng đầu lên nhau nhìn bóng lưng của cậu ở cửa, Tiết Khải không nhịn được khen ngợi: “Quả nhiên không hổ là anh Giải, nhìn bước chân san bằng mọi thứ kia đi, nhìn bóng lưng ngang ngược kia đi, nhìn cây gậy phóng khoáng kia đi... Ơ, anh ấy đến phòng bảo vệ làm gì thế?”
Phòng bảo vệ đã không còn ai, không biết NPC bảo vệ già chết thảm đã đi đâu rồi, chắc là xác chết cũng đã được xử lý.
Giải Phương Trừng vào phòng bảo vệ một lát rồi lại đi ra, lần này trên cây gậy còn treo một lá cờ.
Lá cờ đỏ tung bay sau lưng cậu, hành lang cũ nát, âm u đáng sợ bị cậu đi như đường làng vậy. Cậu chính là lão nông dân đang khiêu cuốc ra đồng trên đường làng, Tề Thiền Dương là người chơi nghiêm túc nghiêm khắc như thế, mà nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu thì trán cũng phải giật liên hồi.
Tiết Khải nheo mắt lại: “Trên lá cờ viết gì vậy? Hừm, ‘tận tâm tận lực, phục vụ chu đáo’... Anh Giải, anh Giải cầm lá cờ này có ý gì?”
Tề Thiền Dương ngửa đầu lên: “Không có ý gì cả đâu, cậu ta chỉ tìm trước cho mình một miếng giẻ lau thôi.”
…
Ở bên kia, Giải Phương Trừng đi đến trước cửa phòng không treo biển, sau đó rất lịch sự gõ cửa.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Két…
Cửa không khóa, Giải Phương Trừng mở cửa ra.
Sau khi đi vào, Giải Phương Trừng không nhịn được mà kêu lên một tiếng “Ồ”.
Trong bệnh viện bốn phía đều là màu trắng hoặc xám, căn phòng này lại được trang trí màu hồng phấn tinh tế, nhìn là biết người trang trí căn phòng rất dốc lòng dốc sức.
Sách trên bàn được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ, giống như vừa mới có người ở đây không lâu.
Giải Phương Trừng đi đến trước bàn, cầm cuốn sách trên bàn lật xem, không lật tìm được gì cả.
Cậu lại mở ngăn kéo.
Ngăn kéo đều bị khóa, Giải Phương Trừng không nhì nhằng nhiều, thẳng tay giật đứt ổ khóa rồi ném sang một bên.
Ngăn kéo tầng một đựng văn phòng phẩm linh tinh, có thể thấy cô bé rất được cưng chiều, ngay cả cục tẩy cũng có đến hai hàng, bút chì đều được gọt sẵn, mười mấy chiếc xếp cạnh nhau. Còn có một tập giấy dán hình đẹp dày cộp, chỉ là nhìn có vẻ đã lâu năm, một số giấy dán hình đã ố vàng rồi.
Có lẽ do đã lâu không có người dùng nên tầng này trông rất sạch sẽ chỉnh tề.
Tới khi mở tầng thứ hai ra, Giải Phương Trừng mới phát hiện ra thứ khác thường.
Đó là một album ảnh, bìa và mép album có những vết màu nâu đỏ, trông giống như vết máu còn sót lại.
Giải Phương Trừng dùng hai ngón tay nặn ra rồi mở album ảnh ra.
Đập vào mắt trước tiên là một vài bức ảnh em bé.
Trong ảnh, em bé mũm mĩm nằm trong nôi, mặc quần áo trẻ em màu xanh trắng, nhắm mắt an lành, mút ngón tay cái của mình.
Đứa trẻ trông rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao Giải Phương Trừng lại thấy đứa trẻ trong ảnh có chút kỳ lạ.
Lật thêm hai trang nữa, cuối cùng Giải Phương Trừng cũng phát hiện ra vấn đề.
Trong ảnh, đứa trẻ vẫn nhắm mắt nằm trong nôi suốt.
Giải Phương Trừng tiếp tục lật về sau, album ảnh ghi lại quá trình lớn lên của đứa trẻ.
Từ một đứa bé nhỏ xíu, có thể nằm trong xe nôi, từ từ lớn lên đến khi ba tuổi có thể đứng trước máy ảnh, nhắm mắt cười vui vẻ.
Đến năm sáu tuổi, tóc tết thành hai bím tóc đáng yêu, đội vương miện sinh nhật, hai tay chắp trước ngực nhắm mắt ước nguyện.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng chỉ qua ảnh cũng có thể thấy cô bé rất vui vẻ, hoạt bát và cũng rất thích cười, là một cô công chúa nhỏ được cưng chiều.
Giải Phương Trừng lật tiếp, đầu ngón tay đột nhiên chùng xuống.
Trang tiếp theo của album ảnh dính vào trang bên cạnh, đầu ngón tay cậu vô tình dính một vệt máu màu nâu đỏ.
Giải Phương Trừng nhẹ nhàng xé ra, hai trang dính vào nhau được tách ra.
Máu.
Thứ dính hai trang album ảnh lại với nhau là lớp máu đỏ tươi chưa khô.
Giải Phương Trừng nhíu mày nhìn về phía album ảnh.
Ngay lúc này, ngón tay trong túi cậu đột nhiên kéo cậu.
Trên hành lang xa xa truyền đến tiếng hét xé lòng của Tiết Khải.
“Anh Giải… Đằng sau anh!!!”
Giải Phương Trừng không quay đầu lại, eo đột nhiên vặn một cái.
Một mùi tanh hôi lướt qua mặt cậu, sau đó trước mặt truyền đến một tiếng “ầm” rất lớn, một cây lau nhà từ trên bàn đập vào tường, đập thủng một cái hố trên bàn, sách vở trên bàn cũng đổ ầm ầm.
Sau khi né được đòn tấn công này, Giải Phương Trừng mới quay đầu lại.
Đằng sau, Cát Quyên mà cậu không đuổi kịp đang đứng ở cửa với đôi mắt đỏ ngầu, vẫn giữ tư thế ném đồ.
Giọng ả sắc nhọn: “Cậu làm gì trong phòng của Nguyệt Nguyệt?!”
“À.” Giải Phương Trừng cũng hơi ngượng: “Ờm, cô đừng tức giận, tôi chỉ tìm manh mối thôi.”
Cậu cũng có thể hiểu được, Cát Quyên là mẹ của Lưu Hàm Nguyệt, thấy người đàn ông lạ mặt xông vào phòng con gái mình thì tức giận là đúng thôi.
Nhưng vẫn nên…
Hai giây sau, Giải Phương Trừng dùng gậy đè ả xuống bàn, giọng nói rất bất lực: “Cô nói xem cô động tay làm gì? Cũng đâu đánh lại tôi đâu.”
Cát Quyên vung vẩy cánh tay, những ngón tay dài muốn phản công cào cậu đã bị Giải Phương Trừng đè bẹp.
Rõ ràng vào ban ngày sức mạnh của Cát Quyên giảm sút nghiêm trọng, giãy giụa một lúc thì không giãy giụa được nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu.
Giải Phương Trừng lên tiếng: “Tôi thật sự không cố ý, tôi xin lỗi cô, được chưa?”
Biểu cảm của Cát Quyên có chút dịu xuống.
“Thế nhé, tôi buông cô ra, cô đừng động thủ với tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo nhé!”
Nói xong, Giải Phương Trừng từ từ buông gậy ra.
Ngay khi được gỡ bỏ sự kìm kẹp, Cát Quyên lập tức lùi hai bước về phía cửa.
Giải Phương Trừng vội gọi ả lại: “Ê! Không nói chuyện câu nào à? Vừa gặp nhau là đánh nhau giết nhau, mất lịch sự quá đấy?”
Cát Quyên nhìn cậu chằm chằm.
Giải Phương Trừng suy nghĩ một chút: “Hôm qua tôi gặp Lưu Hàm Nguyệt rồi.”
Cát Quyên mở to mắt: “Con bé ổn chứ?”
Giải Phương Trừng tò mò: “Cô không phải mẹ cô bé sao? Cô không biết cô bé ổn không à??”
Cát Quyên im lặng một lúc: “Con bé chỉ có thể ra ngoài chơi vào buổi tối, nhưng tôi phải đi làm vào buổi tối.”
“Quét dọn vệ sinh à?”
“Đúng vậy.”
Giải Phương Trừng rất ngạc nhiên: “Cô đi làm mà không lơ là chút được sao?”
Cát Quyên chỉ lắc đầu.
Nửa khuôn mặt của ả ẩn trong tóc, nửa khuôn mặt còn lại trông rất sạch sẽ, không giống với trạng thái điên cuồng vào buổi tối.
Giải Phương Trừng khó xử gãi đầu, không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
Cậu thường thẳng tay chém giết, bảo cậu trò chuyện với người khác để tìm manh mối thì quả thực hơi khó.
Nhưng cậu thấy khó không có nghĩa là người khác thấy khó.
“Khụ... Hay là tôi tìm một cô gái đến trò chuyện với cô nhé? Được không?”
Giải Phương Trừng thành thật: “Hoặc là tôi lục soát căn phòng này, hoặc là tôi tìm một cô gái lục soát căn phòng này, dù sao thì cũng phải lục soát.”
Cát Quyên trừng mắt nhìn cậu.
“Trừng mắt với tôi cũng vô dụng thôi. ít nhất tôi cũng cho cô hai lựa chọn. Chứ nếu đổi lại là Hàn Kỳ, gã mà dám động thủ với tôi thì bây giờ đã bị tôi chặt thành tám khúc rồi.”
Cát Quyên: “...”
Giải Phương Trừng quyết định: “Vậy để tôi gọi người.”
Nói xong, cậu thò đầu ra ngoài nhìn.
Bên phòng đọc sách, một, hai, ba... Tổng cộng mười cái đầu đều áp vào cửa, quan tâm nhìn về phía này, ngay cả số 9 cũng thò cổ ra, đầu lắc lư trên hành lang.
Giải Phương Trừng vui vẻ: “Không sao, mọi người rút lui hết đi. San San, cô lại đây.”
Rất nhanh, Cốc San San cầm một dụng cụ phòng thân mà Tề Thiền Dương đưa cho đi từ phòng đọc sách đến.
Sau khi vào phòng, Giải Phương Trừng giới thiệu hai người với nhau.
“Vị này là cô Cát, cô ấy đồng ý trò chuyện với chúng ta rồi.”
Nói xong, cậu ôm gậy vào lòng, rõ ràng đã quyết định đứng ngoài quan sát.
Cảnh tượng này trông hơi sai sai, Cốc San San định thần lại nhìn Cát Quyên.
“Xin chào cô Cát, chúng tôi có thể hỏi cô một vài câu hỏi không?”
Cát Quyên im lặng một lúc rồi gật đầu.
“Cô hỏi đi.” Nói xong, ả bổ sung: “Nhưng có nhiều câu hỏi tôi không thể trả lời cô được đâu, nếu bị viện trưởng nghe thấy thì tôi xong đời.”
Cốc San San vội vàng hỏi theo: “Viện trưởng ở đâu? Chúng tôi đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà chưa từng gặp ông ấy.”
Cát Quyên nhìn cô ấy đầy ẩn ý: “Không, các cô đã gặp ông ấy từ lâu rồi.”
Cốc San San ngẩn ra: “Gặp rồi sao?”
Không thể nào!
Tính tới bây giờ họ chỉ gặp được bệnh nhân NPC và hai bác sĩ... cùng với NPC nhà bếp.
Chẳng lẽ là NPC nhà bếp? Dù sao thì người đó luôn đeo khẩu trang và mũ nên không nhìn rõ mặt.
Cốc San San tiếp tục hỏi: “Ông ấy ở trong bếp sao?”
Cát Quyên không nói gì.
Cốc San San đành đổi câu hỏi khác.
“Chúng tôi uống loại thuốc gì? Nó có hậu quả gì không?”
Cát Quyên cười: “Không phải các người đã thấy hậu quả rồi sao?”
“Là những bệnh nhân kia sao? Nếu chúng tôi cứ uống như vậy thì sẽ trở nên giống như những bệnh nhân kia à?”
Cát Quyên nhìn cô ấy rồi nhìn Giải Phương Trừng, sửa lại lời cô ấy: “Không, các người cũng là bệnh nhân.”
“Bệnh gì?”
Cát Quyên lại không nói gì.
Cốc San San hỏi những câu khác, Cát Quyên vẫn lắc đầu.
Hỏi đến cuối cùng, ả chỉ nhìn hai người: “Điều duy nhất tôi có thể nói với các người là các người sắp chết rồi, không uống thuốc là không được.”
“Nhưng nếu uống ba viên thì sẽ giống như những bệnh nhân khác đúng không?”
Cát Quyên nở nụ cười kỳ quái, nhỏ giọng nói: “Giống như bọn họ thì không tốt sao?”
Hỏi ả bất kỳ câu hỏi nào khác, ả cũng không trả lời nữa, chỉ thúc giục hai người: “Tìm được thứ các người cần tìm rồi thì mau chóng ra khỏi phòng của Nguyệt Nguyệt đi!”
Sau đó, Cốc San San lật tìm manh mối trong phòng, Giải Phương Trừng và Cát Quyên đứng ở cửa.
Cốc San San nghe thấy cậu đang tán gẫu.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi? Nhà cô ở đâu? Cô phụ trách quét dọn vệ sinh à? Cửa tầng một, tầng hai, tầng ba là do cô sửa hả? Không phải à? Thế ai sửa vậy? Hàn Kỳ? Không ngờ tên đó còn biết sửa cửa nữa. Ồ, ổ khóa cũng là tên đó thay à...”
Cốc San San nghe xong cũng phải cạn lời.
Cô ấy cũng nhìn thấy album ảnh và lật tiếp.
Hai trang bị dính máu vẫn là cô bé xinh đẹp như công chúa nhỏ.
Nhưng so với đứa trẻ tươi cười rạng rỡ trước đó, từ trang này trở đi, Lưu Hàm Nguyệt cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cô bé mở to đôi mắt đen láy to hơn người thường, vô cảm nhìn vào ống kính, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng xinh đẹp, trong tay còn ôm một con búp bê, nhưng trên mặt không có lấy một nụ cười.
Từ trang album này trở đi, cô bé không còn cười nữa.
Trang cuối cùng của album là hình ảnh cô bé mười tuổi, vẫn mặc quần áo sạch sẽ, ăn mặc đẹp đẽ.
Nhưng không biết có phải là ảo giác không, Cốc San San cảm thấy đôi mắt của cô bé dường như cũng to hơn theo tuổi tác.
Ngoài ra, trong phòng không còn manh mối nào khác.
Cát Quyên thúc giục: “Tìm xong chưa? Tìm xong thì mau đi đi!”
Khi hai người ra khỏi phòng, Cốc San San như nghĩ ra điều gì đó.
Cô ấy nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn Cát Quyên.
Cát Quyên đang dọn dẹp bàn.
Ả xếp lại từng cuốn sách bị đổ, cất album ảnh vào ngăn kéo thứ hai, đóng ngăn kéo lại.
Dường như cảm thấy bị nhìn chằm chằm nên Cát Quyên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Cốc San San.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Tim Cốc San San đập thót một cái, lắc đầu.
Đợi đến khi hai người trở lại phòng đọc sách, đóng cửa phòng đọc sách lại, Cốc San San mới lên tiếng.
“Cát Quyên... Ả đang nói dối!”
Tề Thiền Dương giật mình: “Cái gì? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hai người nói chuyện gì với Cát Quyên?”
Giải Phương Trừng ở bên cạnh kể lại những gì họ đã nói chuyện với Cát Quyên trong căn phòng đó, Tề Thiền Dương cau mày: “Có vấn đề gì sao?”
Trong đầu Cốc San San liên tục tua lại mọi chuyện vừa xảy ra, càng nghĩ càng thấy chắc chắn.
“Vừa rồi khi tôi tìm manh mối, mặc dù những cuốn sách trên bàn đều bị đổ, nhưng rõ ràng là chúng được sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Cục tẩy và bút trong ngăn kéo cũng được sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn rất ngăn nắp. Lúc đầu tôi tưởng là Cát Quyên dọn dẹp, nhưng không phải! Vừa rồi khi Cát Quyên dọn dẹp bàn, ả không hề sắp xếp lại sách mà chỉ đặt chúng lên giá sách.”
“Hơn nữa tôi còn phát hiện ra, mặc dù những nơi thường dùng trên bàn có tình trạng phai màu, nhưng những nơi không thường dùng thì rất sạch sẽ, người sử dụng rất trân trọng mọi thứ trong phòng... Còn Cát Quyên thì không trân trọng! Cây lau nhà của ả đã đập hỏng bàn rồi!”
Cốc San San khẳng định: “Cát Quyên hoàn toàn không quan tâm đến căn phòng đó như ả thể hiện nhưng vừa rồi, dù biết rõ không đánh lại anh Giải, ả vẫn xông ra diễn một vở kịch như vậy... Ả cố ý!”
Tề Thiền Dương không hiểu: “Ả mạo hiểm tính mạng làm như vậy để làm gì?”
Giải Phương Trừng không hài lòng: “Ê! Sao cô nói cứ như tôi đáng sợ lắm thế?”
Mọi người đồng thanh: “Anh còn không đáng sợ à??”
Giải Phương Trừng ngẩn ra, tức giận: “Nói gì vậy hả? Tôi có vô cớ đánh NPC bao giờ đâu? Tôi luôn tự vệ mà!”
Mọi người liếc nhìn.
Cốc San San kéo về chủ đề chính: “Tôi thấy... Ả chỉ muốn nói những lời đó với chúng ta thôi.”
Tề Thiền Dương nhớ lại, nhanh chóng nắm bắt trọng điểm: “Chính là câu ‘Các người sắp chết rồi, không uống thuốc thì không được’! Nói cho cùng vẫn là ả muốn lừa chúng ta uống thuốc! Cho nên tuyệt đối không được uống thứ thuốc đó!”
Lúc này, Cốc San San nhìn tờ báo.
“Có lẽ... câu ‘đừng tin bất kỳ ai’ này là chỉ Cát Quyên? Vậy thì người để lại thông tin này là ai? Là người trong số các NPC bệnh nhân sao?”
Mọi người cau mày suy nghĩ.
Từ khi vào phó bản, hàng loạt sự việc cứ như những câu đố chưa có lời giải, nỗi sợ hãi về cái chết và sự hoảng loạn trước điều chưa biết luôn quanh quẩn trong lòng mọi người, ai cũng cảm thấy đầu óc như bị nhồi một đống hồ dán, rất khó hiểu.
Tề Thiền Dương đang suy nghĩ thì khóe mắt phát hiện bên cạnh thiếu mất một người, anh ta ngẩn ra: “Giải Phương Trừng đâu rồi?”
Tiết Khải ở cửa “Á” lên một tiếng: “Vừa nãy anh Giải trả ngón tay cho số 9, bây giờ đã đi đánh cầu lông với số 9 rồi...”
Mọi người: “...”
Tề Thiền Dương tức giận: “Mẹ!!”
Cảnh này giống kiểu một nhân viên tăng ca đến mười hai giờ, lúc mở vòng bạn bè ra thì thấy có người trong phòng mình năm giờ rưỡi đã tan làm vậy.
Cốc San San cũng dở khóc dở cười nhưng vẫn khuyên anh ta: “Anh Tề đừng nóng, tối nay anh Giản là người mệt nhất rồi, bây giờ anh ấy thư giãn một chút cũng được mà! Hơn nữa...”
Cốc San San im lặng một lát, nghĩ đến những lời cậu nói chuyện với Cát Quyên: “Hình như anh Giản thực sự không giỏi tìm manh mối, cứ để anh ấy đi chơi đi.”
Tề Thiền Dương cảm thấy trán mình đang giật giật, anh ta không nhịn được mà quay đầu nhấn mạnh với những người chơi mới: “Trò chơi phó bản đáng sợ lắm đấy! Mỗi người chơi đều phải thật nghiêm túc! Mọi người đừng học theo những thói hư tật xấu của người nào đó!!! Như vậy là không đúng! Như vậy rất dễ chết trong phó bản!! Như vậy rất dễ khiến đồng đội khó chịu!!! Nghe rõ chưa??”
Những người mới như chim cút, đồng thanh gật đầu: “Nghe rõ rồi nghe rõ rồi ạ.”
Trong sân cầu lông, Giải Phương Trừng hắt hơi một cái.
Cậu hít mũi, cầm vợt cầu lông, vẫn đang truyền đạt bí quyết cho số 9: “Cậu xem, lúc phát cầu phải phát như thế này...”
Quả cầu “bụp” một tiếng bị phát ra ngoài, đập xuống sàn như một quả đạn, trên sàn loáng thoáng xuất hiện một cái hố nhỏ.
Giải Phương Trừng nhét cây vợt cầu lông bị thủng một lỗ trên tay vào tay số 9: “Cậu thử xem.”
Số 9 chậm rãi chớp mắt, nhìn cây vợt trong tay: “Hỏng... Rồi... Lỗ...”
“Không sao, hỏng thì hỏng.” Giải Phương Trừng mặt dày nói: “Người thực sự có kỹ thuật thì đừng nói là vợt cầu lông thủng một lỗ, cho dù cầm đế giày cũng có thể đánh rất tuyệt. Cố lên nhé! Tôi rất tin tưởng vào thực lực của cậu!”
Cái đầu cúi gằm của số 9 do dự gật đầu, sau đó lại cầm một quả cầu lông lên.
Giải Phương Trừng không hề có chút áy náy nào khi lừa dối bạn cùng phòng, cậu còn chỉ huy bên cạnh: “Tay giơ cao lên một chút, cao nữa, cao nữa, tốt, cứ giữ nguyên tư thế đó... Ôi trời không sao, làm lại lần nữa.”
Thời gian trôi qua vun vút.
Rất nhanh, sau khi ăn cơm nước xong, mọi người lại tụ tập ở phòng đọc sách một lần nữa.
Mặt Tề Thiền Dương nghiêm túc: “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Mọi người cũng nghiêm túc: “Chuẩn bị xong rồi!”
Giải Phương Trừng ngơ ngác: “Chuẩn bị gì cơ?”
Tiết Khải giành trả lời: “Thì buổi tối phải trói hết các NPC bệnh nhân lại không cho uống thuốc còn gì? Chúng ta lập một kế hoạch nhỏ trước đã.”
Giải Phương Trừng kinh ngạc: “Mọi người còn lập kế hoạch luôn à?”
Tề Thiền Dương tức giận: “Có chín bệnh nhân lận đấy! Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến cách trói sao? Trói từng người một hay trói chung với nhau?? Trói xong thì sao nữa?? Đặt ở đâu?? Nếu trói không chặt bệnh nhân vùng ra thì sao?? Nếu quy tắc là trong phòng bệnh nhất định phải có hai bệnh nhân thì phải xử lý thế nào?? Cậu có thể ít lau cái gậy của cậu lại để nghĩ nhiều hơn đến chuyện qua ải hơn không!!”
Giải Phương Trừng quay đầu lại: “Sao lúc tôi đi thì mọi người vẫn bình thường, bây giờ lại thành ra thế này? Ai chọc giận anh vậy?”
Cốc San San bất lực: “Thôi được rồi, nói chuyện chính đi.”
Kế hoạch ban đầu của mọi người là dùng dây trói NPC vào giường, hai NPC một phòng, người chơi thì hai người một phòng.
Lượng công việc này không nhỏ, mọi người cũng không muốn đẩy hết việc này cho một người.
Tề Thiền Dương có thể đối phó với hai đến ba NPC bệnh nhân chưa biến dị, cho nên mọi người lên kế hoạch thế này: Giải Phương Trừng có thực lực mạnh, cậu tự mình trói bốn người, còn lại hai người, những người còn lại có thể cùng nhau dùng đạo cụ Tề Thiền Dương đưa để trói một người, đợi Tề Thiền Dương và Giải Phương Trừng làm xong việc thì lại đến trói người cuối cùng, cố gắng xử lý hết các NPC bệnh nhân trước khi bác sĩ đến, nếu không sẽ bị địch đánh úp từ cả trước lẫn sau.
Lúc Cốc San San nói xong kế hoạch, Giải Phương Trừng hỏi: “Phiền phức vậy sao?”
Tề Thiền Dương gào lên: “Không thì sao???”
“Khụ, tối nay anh sẽ biết.”
Đến tối, người chơi nhìn thấy, các NPC bệnh nhân xếp hàng đứng yên lặng ở hành lang.
Giải Phương Trừng phát dây cho từng bệnh nhân, còn mở miệng dặn dò: “Buộc chặt vào đấy nhé!”
Các NPC bệnh nhân rất tự giác buộc dây cho nhau, có người còn chủ động yêu cầu: “Cậu buộc thêm mấy vòng nữa đi...”
Số 9 buộc xong cho số 1 thì không còn ai buộc cho gã, Giải Phương Trừng đích thân ra tay, trói chặt như bánh chưng rồi còn thắt thêm một cái nơ bướm, rất nhanh hành lang đã nằm đầy các NPC bị trói.
Mọi người hóa đá.
Hai mắt Tiết Khải sáng lấp lánh: “Anh Giải, anh làm thế nào vậy?”
Giải Phương Trừng ậm ừ: “À, chỉ nói một câu thôi, mọi người đều rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Thực ra cũng chỉ nói một câu thôi thật.
Buổi chiều khi Giải Phương Trừng chơi cầu lông đã nói với mọi người: “Tối nay sẽ trói cậu lại, không đồng ý à? Không đồng ý thì đánh ngất rồi trói.”
Chuyện này số 9 có quyền lên tiếng.
Rất nhanh, mọi người đều hiểu ý mà đồng ý.
Giải Phương Trừng còn đưa ra yêu cầu: “Vì mọi người khá đông nên tự trói nhau đi. Trói không chặt, lúc biến dị dây thừng bị đứt thì tôi sẽ ra tay đấy nhé.”
Chuyện này thì số 9 càng có quyền lên tiếng.
Lúc này các NPC đã trói xong, Tề Thiền Dương chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, đầu óc anh ta không còn hoạt động nữa: “Vậy... họ, cứ, cứ nằm ở hành lang thế này sao?”
“Cứ nằm ở hành lang trước đã.” Giải Phương Trừng rút gậy ra, vẻ mặt bình thản: “Tiện cho tôi xem dây của ai không trói chặt, có thể đánh chết nhanh nhất... À nhầm, đánh ngất nhanh nhất.”
Tề Thiền Dương: “...”
“Đến giờ rồi.”
Gậy và mặt đất phát ra tiếng “đùng”.
Giải Phương Trừng chống gậy xuống đất, hai tay đặt ở đầu kia của gậy, không giống như chống gậy mà giống như một kiếm khách chống kiếm.
Trước mặt cậu là hành lang đen ngòm dài ngoằng đáng sợ, hành lang dường như có sinh vật gì đó cũng đang nhìn về phía cậu.
Sau lưng cậu là chín NPC bệnh nhân kỳ dị quấn lấy nhau.
Trong bầu không khí kỳ quái và đáng sợ, Giải Phương Trừng hét về phía sinh vật ở phía đối diện hành lang.
“Ê! Đi nhanh cái chân lên, xong việc còn về phòng nghỉ ngơi nữa!”