Để ngăn những người mới học theo thói xấu, Tề Thiền Dương vội vàng giải thích một lượt tại sao không được giết NPC.
“Tất nhiên rồi.” Tề Thiền Dương dừng lại một chút: “Lý do chính là... người chơi bình thường không giết được NPC.”
Tề Thiền Dương đã phá đảo rất nhiều phó bản, có thể không giao thủ với NPC thì sẽ không giao thủ với NPC, đây là lần đầu tiên vào phó bản mà ngày đầu tiên đã đánh nhau với NPC đến chết đi sống lại, còn nhìn NPC bị đánh đến chết đi sống lại nữa chứ.
Cho dù chỉ là phó bản cấp một, anh ta cũng chưa từng nghe nói có người chơi nào vừa vào đã bắt đầu đánh NPC cả!
Tề Thiền Dương không nhịn được lại nhìn thoáng người đứng bên cạnh... Không, lúc này Giải Phương Trừng đã ngồi xuống, lại là tư thế ông lão chống gậy kia, đôi mắt mở không ra sắp nhắm lại.
Chính người này đã đuổi theo NPC chạy khắp phòng ư?
Cho dù đã tận mắt nhìn thấy nhưng trong lòng Tề Thiền Dương vẫn không khỏi thấy cảm thấy ảo ảo.
Nhìn Giải Phương Trừng lại ngáp một cái, Tề Thiền Dương lên tiếng: “Hay là cậu đi ngủ đi.”
Giải Phương Trừng hơi khách sáo: “Như vậy không ổn lắm nhỉ?”
Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể đã đứng lên rồi.
Tề Thiền Dương: “...”
Anh ta thở dài: “Đi đi.”
Giải Phương Trừng không lòng vòng gì nhiều, bước hai phát đã trở về bên mép giường, nằm lên giường của rồi đắp chăn.
Đây vốn là một phó bản đáng sợ biết bao, vậy mà cậu ngủ một giấc lại khiến những người xung quanh ngủ một giấc an lành như đi cắm trại.
Tiết Khải nhìn mà ngơ ngác.
Thằng nhóc này hơi thiếu não, lúc này vẫn còn đang suy nghĩ: “Chẳng lẽ cách chơi của trò chơi này là... Chỉ cần ý chí trong lòng đủ mạnh thì có thể chiến thắng mọi yêu ma quỷ quái sao?”
Những người chơi khác cũng đều tỏ vẻ hiểu ra.
Tề Thiền Dương quát: “Không phải như vậy đâu!”
Tiếp đó, Tề Thiền Dương bắt đầu kể cho mọi người phó bản bình thường đáng sợ đến mức nào, NPC hung dữ đến mức nào, phó bản này vốn đặc biệt ra sao.
Tề Thiền Dương nói đến khô cả miệng, mọi người mới lần lượt nhận ra trò chơi này rất đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.
Thấy mọi người lại khôi phục lại trạng thái căng thẳng xen lẫn một chút vẻ sợ hãi, Tề Thiền Dương mới yên tâm.
Vừa yên tâm xong, anh ta lại vừa ngẩn người ra.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trước đây, Tề Thiền Dương chỉ an ủi người chơi đừng sợ, đây là lần đầu tiên anh ta sợ người chơi không sợ chút nào, học theo đi hành hung NPC.
Chuyện này là sao vậy chứ?
Anh ta dở khóc dở cười.
Mọi người tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng đọc, thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, không lâu sau, khuôn mặt của Hà Tân lại xuất hiện ở cửa phòng đọc lần nữa.
Gã thò đầu vào nhìn trước vào phòng đọc.
Vì giá sách chắn lại nên Hà Tân không nhìn thấy chiếc giường kia.
Gã thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhãn cầu chuyển động, lướt qua từng khuôn mặt của người chơi rồi lại khôi phục lại biểu cảm nhìn con mồi như trước.
Nhưng lần này, những chú gà con đáng lẽ phải sợ hãi run rẩy lại từng người đứng tại chỗ, còn có người thì thầm to nhỏ.
“Tôi thắc mắc lâu lắm rồi, sao mắt mấy người này to thế nhỉ?”
“Không biết. Nhưng thí nghiệm trên người cơ mà, có khi nào mắt của bọn họ cũng được lắp vào sau không?”
“Anh nghĩ xem nếu tôi đi hỏi thì gã có đánh tôi không?”
“Thôi đừng, để anh Giải đi hỏi đi! Anh ấy rất biết cách giao tiếp lắm!”
“Khặc khặc khặc…”
Hà Tân gầm lên: “Các người đang nói gì vậy hả?!”
Gã chưa từng thấy người chơi nào kiêu ngạo như vậy!
Bọn gà con này! Hôm nay chúng mày chết chắc rồi!!!
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc mang theo vẻ buồn ngủ mơ màng truyền đến.
“Hửm? Có chuyện gì vậy?”
Sau đó, một cái đầu tóc tai bù xù thò ra từ chỗ giá sách.
Giải Phương Trừng nheo mắt lại: “Ồ, Tiểu Hà à, có chuyện gì không?”
Hà Tân sợ đến mức lùi lại một bước lớn.
Lúc khám bệnh vừa nãy, Hà Tân đứng canh ở cửa, vừa nghe thấy sau lưng có tiếng động thì đã bị một gậy đánh bay.
Người đánh gã đã dùng chính giọng điệu này!! Trông cứ như thân thiết với gã lắm vậy!! Gọi gã là Tiểu Hà, bảo gã gọi hết bệnh nhân trong phòng đọc lên!!
… “Tiểu Hà à, đi gọi bọn họ lên nhé?”
Còn dùng giọng điệu thương lượng nữa! Nếu không phải cú đánh đó khiến nhãn cầu của gã muốn văng ra ngoài thì cảnh tượng này cùng lắm cũng chỉ giống như một ông chủ vô lương tâm gọi cấp dưới tăng ca thôi.
Nhưng đm có ông chủ nào lại còn động tay động chân đánh người không???
Hà Tân đứng ở cửa nói vọng vào trong một câu “đến giờ ăn trưa rồi”, nói xong thì quay người bước nhanh đi, bóng lưng chật vật.
Ngay cả Lục Tiểu Cầm yếu đuối vẫn luôn bám ở cửa để quan sát NPC chạy trối chết thì trong mắt cũng lóe lên vẻ kích động.
Tề Thiền Dương cảm thấy những ví dụ kinh dị mà anh ta đã kể đều vô ích hết.
Lứa tân binh này coi như bỏ rồi, phó bản đầu tiên không thấy được sự tàn khốc của trò chơi mà lại thấy được sự tàn khốc của người chơi đặc biệt trước.
Lúc này, cuối cùng Giải Phương Trừng cũng tỉnh lại, vẫn tò mò hỏi ở phía sau: “Anh nhìn gì thế?”
Tề Thiền Dương oán trách nhìn cậu: “Nhìn tội lỗi mà cậu gây ra...”
…
Buổi trưa đúng là có thêm một đĩa thịt viên thật.
Số 9 vui vẻ vặn cổ loạn xạ, trông như sắp bẻ gãy đầu đến nơi.
Giải Phương Trừng ở bên cạnh: “Được rồi, được rồi, được rồi, trông cứ như chưa từng trải sự đời thế. Sau này muốn ăn gì thì nói, chúng ta đi thương lượng với người ta, bọn họ đều rất dễ nói chuyện mà đúng không?”
Số 9 liên tục gật đầu, cổ như lò xo: “Ừm... Ừm...”
“Ăn cơm đi ăn cơm đi.”
Số 9 cúi đầu bắt đầu ăn.
Nhưng có lẽ khẩu phần ăn của những bệnh nhân NPC này là cố định, những NPC khác đều không ăn thịt viên, bản thân người chơi cũng hơi e dè với thức ăn trong phó bản, chỉ có Giải Phương Trừng gắp vài viên.
Cơm nước xong xuôi, một đĩa thịt viên vẫn còn thừa một chút, số 9 sốt ruột đến mức sắp khóc.
“Ăn... Hết...”
“Không sao, ăn không hết thì bảo đầu bếp để lại cho cậu, tối hâm nóng lại cho cậu ăn tiếp được không?”
Số 9 lắc đầu: “Không được... Không ăn hết... sẽ bị nhốt, nhốt lại...”
“Không có đâu.”
Đang nói thì NPC trong bếp đến dọn đồ ăn, nhìn thấy số thịt viên còn thừa.
NPC ngẩng đầu nhìn một vòng những người này, cái miệng dưới khẩu trang dường như nhếch lên: “Không được lãng phí đồ ăn...”
Giải Phương Trừng: “Không lãng phí, tối anh hâm nóng lại đi, bọn tôi vẫn còn ăn mà.”
“Không được...”
Còn chưa dứt lời, Giải Phương Trừng đã rút gậy ra, đặt lên bàn: “Anh nói gì cơ?”
NPC run lên, im lặng dọn nốt đĩa thịt viên còn thừa.
Lúc gã rời đi, Tề Thiền Dương thấy trong túi gã dường như có thứ gì đó đang đập cánh phành phạch.
Tề Thiền Dương suy nghĩ một chút rồi nghĩ ra.
Hôm đó anh ta trốn vào bếp thì thấy rất nhiều con dơi trên trần nhà, con dơi còn làm rơi một nhãn cầu nữa.
Bây giờ xem ra những NPC trong bếp này đều do dơi tạo thành.
Còn tại sao hôm đó lại biến thành dơi trốn trên trần nhà...
Ánh mắt Tề Thiền Dương dừng lại trên cây gậy của Giải Phương Trừng một lần nữa.
... Đúng là tạo nghiệp mà.
Sau bữa trưa là giờ nghỉ trưa. ( truyện trên app T Y T )
Hàn Kỳ lại xuất hiện.
Gã đã thay một chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, đứng từ xa ở cửa phòng ăn, mắt lướt qua mặt những người chơi.
Không hiểu sao, tâm trạng gã có vẻ rất tốt.
“Đến giờ nghỉ trưa rồi.” Hàn Kỳ nói, những cái miệng trên người gã cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Mỗi ngày mọi người đều phải khám bệnh cho đàng hoàng, nếu vì sự quấy phá của một số bệnh nhân mà không khám bệnh uống thuốc thì có thể khiến chứng rối loạn tâm thần trở nên trầm trọng hơn đấy.”
Gã nói xong thì Giải Phương Trừng đứng dậy “bịch” một cái, cầm gậy xông đến cửa phòng ăn chỉ trong vài bước.
Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu vậy, ngay lập tức, những NPC có thể chạy đều chạy hết, Hàn Kỳ chạy nhanh nhất, Hà Tân còn có tâm trạng hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại nên làm rơi mất một chiếc giày.
Những người không thể chạy, ví dụ như NPC trong bếp thì lúc này biến thành từng con dơi nhỏ vù vù vù bám vào trần nhà.
Tề Thiền Dương cũng vội vàng đứng dậy: “Có chuyện gì vậy? Cậu phát hiện ra vấn đề gì sao?”
Giải Phương Trừng lắc đầu: “Không có.”
“? Vậy sao cậu đột nhiên xông tới như vậy?”
Giải Phương Trừng: “Nhìn thằng đó ngứa mắt quá nên tôi dọa gã ấy mà.”
Tề Thiền Dương: “...”
Giải Phương Trừng vác gậy lên vai: “Đi, đi nghỉ trưa!”
Đến khi nghỉ trưa kết thúc, Tề Thiền Dương mới biết câu nói đó của Hàn Kỳ có ý gì.
“Ba người các anh... Không nhìn thấy dòng chữ bằng máu này sao?” Lục Tiểu Cầm cầm tờ báo rồi chỉ vào trang cuối của tờ báo: “Trên này viết rằng, ‘đừng tin bất kỳ ai’.”