Vãi chưởng!

Lần này Lục Tiểu Cầm không khóc nữa mà ngơ ngác nhìn cậu.

Giải Phương Trừng liếc nhìn vẻ mặt cô ấy, cứ nghĩ cô ấy bị dọa đến ngây người.

Cậu nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát lên tiếng: “Không sao đâu. Tôi đã bảo Hà Tân đến tầng một gọi nhóm Tề Thiền Dương rồi, lát nữa họ sẽ đến đây với cô.”

Lục Tiểu Cầm: “Hả?”

Giải Phương Trừng thật sự không biết an ủi người khác, nói xong câu này thì lại quay đầu nhìn sang Hàn Kỳ, vẻ mặt dương dương tự đắc.

“Anh đứng xa như vậy làm gì? Xa thế này thì có nhìn rõ tôi bị bệnh hay không?”

Hàn Kỳ vội đáp: “Cậu không có bệnh.”

“Anh đã khám đâu mà nói tôi không mắc bệnh?” 

Hàn Kỳ nói thầm, ai dám bảo cậu có bệnh kia chứ?

Gã lề mề nhích từ bên tường về chỗ ngồi, những cái miệng ban đầu vốn ồn ào giờ thì câm như hến. 

Lục Tiểu Cầm thấy NPC lúc nãy khủng khiếp như thế, giờ lại ngoan ngoãn giống chim cút vậy, cô ấy không nhịn được mà liếc qua Giải Phương Trừng. 

NPC vừa ngồi vào chỗ, Giải Phương Trừng liền đưa tay ra phía trước.

‘Lạch cạch’ Hàn Kỳ lập tức đứng phắt dậy, nhanh chóng lui vào tường.

Giải Phương Trừng: “...”

Cậu cạn lời: “Tôi cầm gậy của mình, anh chạy làm gì?”

Hàn Kỳ cắn răng, tự mình rút cây gậy từ trên vai qua, xa xa đưa cho cậu.

Giải Phương Trừng nhận lấy gậy rồi hỏi: “Có giẻ lau không?”

Gã lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Giải Phương Trừng suy ngẫm một lúc rồi trả lại gậy cho Hàn Kỳ.

“Vậy anh giúp tôi lau nó đi. Lau cho sạch chút nha.” Nói xong còn than phiền: “Anh xem, trên gậy toàn là máu của anh này.”

Hàn Kỳ: “...”

Lục Tiểu Cầm: “...”

Giây phút này nhìn vẻ mặt của gã, thậm chí cô ấy vừa ngạc nhiên vừa đồng cảm với NPC này. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hàn Kỳ im lặng cầm gậy, cúi đầu dùng khăn trắng lau sạch sẽ rồi đưa lại cậu.

Giải Phương Trừng hài lòng đập cây gậy xuống đất và hất cằm về phía gã: “Làm đi. Anh khám thử xem, lúc nãy anh khám thế nào?”

“...” Hàn Kỳ nghiến răng: “Cậu không có bệnh, cậu có thể ra ngoài được rồi.”

Giải Phương Trừng đập bàn: “Anh còn chưa khám mà, không nghiêm túc thế này là muốn ăn gậy à?”

Gã đành rề rà trở lại chỗ ngồi, ngửa người ra sau, con ngươi to phát khiếp liếc cậu từ trên xuống dưới, qua một lúc rồi mới lên tiếng: “Cậu không có bệnh, được rồi chứ? Có thể phiền cậu ra ngoài được không?”

Giải Phương Trừng lắc đầu: “Tôi không đi.”

“Cậu… đừng làm rối quy trình khám bệnh thông thường!”

Bệnh nhân này thì thôi đi. Bây giờ tâm trạng của Hàn Kỳ từ ‘chọn con mồi’ sang chỉ muốn có cơ hội thì ‘lén ăn con mồi’.

Gã không định ra tay với người này.

Nhưng Giải Phương Trừng vẫn lắc đầu: “Tôi không đi, anh quản tôi được chắc.”

Lúc này trên hành lang, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo.

Hà Tân dẫn đầu đi trước, vết sưng đỏ trên mặt anh ta trông có vẻ như bị vật gì đâm trúng. Chân đi khập khiễng, vẻ mặt có chút ấm ức, trái ngược hoàn toàn với hình tượng quái vật sắp ăn con mồi vài phút trước.

Đến ngoài cửa phòng khám, Hà Tân quay đầu bỏ chạy.

Đám đông nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiết Khải thò đầu qua, lập tức rụt cổ về.

Cậu ta vỗ ngực, mặt mày tái mét và nói nhỏ: “Trên người Hàn Kỳ toàn là máu, không biết do ai làm, đáng sợ quá đi!”

Tề Thiền Dương cũng nhìn qua đây và im lặng.

Ba người trong phòng, bây giờ trên người Hàn Kỳ toàn là vết máu, thoạt nhìn trông rất đáng sợ, nhưng nhìn vào phòng lần nữa, hai người chơi còn lại, Lục Tiểu Cầm ngồi bên tường, lúc này em gái nhát gan như thế cũng dám ngẩng đầu nhìn Hàn Kỳ rồi nhìn qua Giải Phương Trừng.

Chỉ còn lại Giải Phương Trừng…

Cậu cầm gậy vác lên vai.

“Anh khám xong rồi phải không? Tôi không bị bệnh đúng chứ?”

Hàn Kỳ: “Đúng.”

“Tiếp theo tới ai đây? Ồ, Tiểu Cầm.” Nói xong, Giải Phương Trừng lườm gã: “Cô ấy có bệnh không?”

Hàn Kỳ đảo mắt nhìn qua Lục Tiểu Cầm.

Cô ấy nhát gan, khi chạm phải ánh mắt của gã thì lập tức lo sợ mà nhìn sang nơi khác.

Vậy mới đúng chứ.

Hàn Kỳ nghĩ như thế, khóe miệng vừa định nở nụ cười thì Giải Phương Trừng đứng phắt dậy, đập gậy xuống đất rồi liếc gã.

Hàn Kỳ: “...”

Gã đành lắc đầu: “Cô ấy không bị bệnh.”

“Được, vậy người tiếp theo.”

Giải Phương Trừng quay đầu.

Người chơi ngoài cửa và La Hán lén thò đầu qua nhìn vào trong, sáu gương mặt hiện vẻ sợ hãi và hoang mang, còn một người…

“Tiểu Dương, anh đến trước đi.”

Tề Thiên Dương bị chỉ đích danh, bước ra từ chỗ La Hán.

Nét mặt anh ta bình tĩnh, cảm giác có xuất hiện cảnh tượng thần kỳ nào đó cũng không có gì là bất ngờ.

“Nào, anh ngồi chỗ này.” Giải Phương Trừng đá ghế cho cậu ta, đứng cạnh bàn như thần giữ cửa rồi nhìn Hàn Kỳ: “Anh không thích khám bệnh cho người khác sao? Khám đi.”

Nhìn gương mặt như ôn thần này, gã đành nói: “Anh ta cũng không bị bệnh.”

“Người tiếp theo.”

Cứ thế cho đến khi các người chơi đều khám xong, mọi người cảm giác giống như một giấc mơ vậy.

Tiết Khải hỏi nhỏ: “Rốt cuộc chuyện này là sao thế?”

Không phải người chơi họ Giải này cũng là người mới sao? Sao cậu trông có vẻ còn hung dữ hơn cả NPC thế?

Tề Thiên Dương ngẩng đầu thở dài: “Một lời khó nói lắm.”

Lúc mọi người đều ra đến cửa phòng khám, Giải Phương Trừng nghĩ ra chuyện gì đó rồi quay người lại: “Đúng rồi. Trưa nay ăn cơm thêm một đĩa thịt viên, anh nhớ dặn đầu bếp nha.”

Hàn Kỳ tối sầm mặt lại, nhưng thấy cây gậy cậu đang vác trên vai thì đành chịu nhục mà gật đầu.

Giải Phương Trừng rất chu đáo, còn lên tiếng hỏi các người chơi đang nhìn mình: “Mọi người có muốn ăn món gì không? Tranh thủ lúc này gọi luôn đi.” 

Đám đông cứng ngắc lắc đầu.

Lúc này cậu mới đi ra khỏi cửa phòng khám.

Quản lý Giải có tố chất còn không quên tiện tay đóng cửa, trước khi đóng còn nhắc nhở một câu: “Thịt viên, đừng quên đấy.”

Hàn Kỳ u ám nhìn cậu.

Đợi khi ra khỏi phòng khám, rồi về phòng đọc trên tầng một, các người chơi im lặng, Tiết Khải giơ tay lên trước, cẩn thận nhìn Giải Phương Trừng: “Chuyện là… tôi, có thể hỏi một câu được không? Tại sao Hà Tân trông có vẻ sợ cậu vậy?” ( truyện trên app t.y.t )

Cậu thản nhiên đáp: “Ồ, anh ta từng bị tôi đánh.”

“?” Đám đông ngỡ ngàng.

Tiết Khải lại hỏi: “Vậy… tại sao Hàn Kỳ trông có vẻ cũng sợ cậu thế?”

Giải Phương Trừng: “Anh ta cũng từng bị tôi đánh.”

Tôn Miểu phản ứng đầu tiên: “Có nghĩa là cậu Giải có thể đánh thắng NPC phải không?”

“Đúng.”

Hai mắt của anh ta sáng lên: “Vậy tại sao chúng ta không đánh chết NPC ngay, thế thì không phải chúng ta cũng an toàn rồi sao?”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc: “Không được.”

Tề Thiền Dương ngạc nhiên nhìn qua Giải Phương Trừng đồng thời lên tiếng ‘không được’.

Người này trông có vẻ thích làm theo ý mình, hoành hành bá đạo, thật ra cũng tương đối tuân thủ quy tắc phó bản.

Trong phó bản mà tình hình không rõ ràng thì không thể tuỳ tiện giết NPC, vì nói không chừng trên người của NPC có manh mối quan trọng.

Loại trò chơi kinh khủng như “Không Muốn Trả Lời” này không chỉ là kiểm tra thực lực, mà còn kiểm tra trí lực, cần phải đợi tình hình sáng tỏ rồi chọn lọc loại bỏ một số NPC nguy hiểm.

Đây mới chỉ là ngày thứ hai họ vào phó bản nên không thể giết NPC ngay. Đây là quy tắc kinh nghiệm mà các người chơi ngầm thừa nhận.

Tề Thiền Dương còn cho rằng người này sẽ không quản lý những việc này, không ngờ trông cậu có vẻ cà lơ phất phơ nhưng thực tế tương đối cẩn trọng.

Cậu ta định lên tiếng giải thích thì nghe Giải Phương Trừng bên cạnh nói chuyện đầy thuyết phục với mọi người: “Giết họ thì ai đi quét hành lang? Ai lau sàn? Ai dọn vệ sinh? Ai đổ rác? Ai dọn toilet nếu nó bị tắc… Quan trọng nhất là ai nấu cơm?”

Họ nấu cũng khá ngon.

Còn có người nghe xong thì chợt tỉnh ngộ ‘ồ’ lên một tiếng.

Tề Thiền Dương: “…”

Giải Phương Trừng: “Cho nên anh xem, đây là trí tuệ để qua cửa phó bản, đúng không Tiểu Dương?”

Anh ta im lặng nhìn cậu.

Đúng cái đầu cậu.

Chuyện bên lề

NPC trong mắt mình: Sát thủ!

NPC trong mắt Giải Phương Trừng: Bảo mẫu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play