Báo Lớn phẩy tay ra hiệu cho những người bên cạnh, họ ngay lập tức tránh sang một bên. Chó Lớn vẫn chưa bước đi, cậu do dự nhìn về phía Sói Lớn. Hắn liếc cậu một cái, ngón tay khẽ gõ lên túi quần, như nhắc nhở cậu về số điện thoại trong túi. Thấy vậy, Chó Lớn mới an tâm rời đi.

Cậu nhắn vào nhóm lớp rằng mình không khỏe nên phải về trước, cũng không quên nhắc mọi người đừng chơi quá muộn. Nghĩ đến người đàn ông vừa chào hỏi Sói Lớn, cậu có chút bất an. Người đó trông chẳng phải hạng tốt lành gì, sau này tốt nhất là đừng đến những nơi như thế này nữa.

Vài người bạn trong nhóm thấy tin nhắn của cậu đều trêu rằng tửu lượng của cậu kém, uống vài ly đã không chịu nổi. Chó Lớn không để ý, bắt taxi về nhà. Cậu sinh ra trong một gia đình đơn thân, ba mất khi cậu mới ba tuổi, từ đó cậu sống cùng mẹ. Mẹ cậu vất vả nuôi con một mình, nên họ chỉ có thể sống ở khu Tam Dương đầy phức tạp. Cũng vì thế mà cậu học hành rất chăm chỉ, nhưng điều đó lại khiến cậu trở nên ít hòa đồng.

Về đến nhà, không có ai. Cậu nằm dài trên giường, lấy tờ giấy trong túi quần ra, nhìn dãy số trên đó mà lòng đầy do dự, không biết có nên gọi hay không.

Nếu không gọi, liệu hắn có tức giận không? Nếu lần sau gặp lại thì sao? Nhưng không, đây chỉ là một sự cố thôi. Bình thường cậu chỉ quanh quẩn ở trường và ở nhà, đôi khi ra siêu thị mua vài thứ, làm sao mà dễ dàng gặp lại hắn được?

Chó Lớn lắc đầu, không biết với tâm trạng thế nào, cậu gấp tờ giấy lại, cẩn thận đặt vào ngăn nhỏ trong balô, rồi yên tâm nằm trở lại giường. Nhắm mắt, trong đầu cậu bắt đầu hiện lên hình ảnh Sói Lớn với vẻ mặt đầy đe dọa, thậm chí còn có chút mờ ám. Hình ảnh ấy dần dần tiến đến gần cậu.

Trong không gian hẹp, chỉ cần sát vào nhau thôi, cậu đã cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở nóng hổi của hắn bao quanh cậu…

Chó Lớn chợt tỉnh dậy, nóng đến mức không chịu nổi. Ai đó đã đắp chăn cho cậu, cậu vội vàng đá tung chăn ra. Trời đã tối, gió mát rười rượi thổi vào làm cậu bình tĩnh lại. Cậu quay đầu ôm gối, hối hận vì vừa mơ thấy hắn. Tất cả đều tại những chuyện hắn làm với cậu ban ngày! - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Bình thường cậu thậm chí còn rất ít khi đụng chạm đến cơ thể mình.

“Chó Lớn, dậy ăn cơm đi con.” Tiếng mẹ gọi từ ngoài cửa. Chó Lớn ngồi dậy, chỉnh lại giường chiếu rồi mở cửa đi ra.

“Mẹ.”

“Lại đây, hôm nay có món gà rán con thích nhất đấy.” Mẹ cậu xoay người vào bếp bưng món ăn cuối cùng ra, rồi múc cơm. Sau đó, bà ngồi xuống vừa ăn vừa gắp thức ăn cho con trai.

“Chó Lớn à, sắp có giấy báo nhập học rồi phải không?”

“Dạ.” Chó Lớn vừa ăn vừa trả lời, cậu ăn rất ngon miệng.

Điều khiến mẹ cậu vui nhất chính là thành tích học tập của cậu, đó cũng là động lực lớn nhất của bà: "Vài ngày nữa ở xưởng có sự điều động nhân sự, mẹ phải đi công tác xa một thời gian. Đồ dùng học tập cho năm học mới mẹ đã chuẩn bị sẵn cả rồi, ở nhà nhớ tự chăm sóc bản thân, chịu khó liên lạc với bạn bè, thiếu tiền thì gọi cho mẹ nhé.”

Đây không phải lần đầu tiên mẹ cậu phải đi công tác xa, nên cậu cũng không lo lắng gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Mẹ yên tâm, mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ.” Mẹ cậu mỉm cười. Việc một mình nuôi con rất vất vả, nhưng bà cảm thấy an ủi vì Chó Lớn rất ngoan, không để bà phải lo lắng nhiều.

Chỉ có một điều khiến bà đau đầu.

“Haiz, con lúc nào cũng như thế. Tính tình thì nhút nhát, ít hòa đồng, sau này biết phải làm sao đây?” Gần như mỗi lần, bà đều than thở như vậy.

Chó Lớn đã quen với những lời này, cũng không biết phải an ủi mẹ thế nào, chỉ lẳng lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Chó Lớn diễn ra khá yên bình. Thỉnh thoảng Mèo Lớn có liên lạc, rủ cậu ra ngoài chơi, nhưng cậu đều từ chối. Có lẽ cảm nhận được thái độ của cậu, Mèo Lớn cũng không còn rủ rê nữa, chỉ nói rằng hy vọng họ vẫn có thể làm bạn.

Lúc đi ngang qua ký túc xá, Chó Lớn vẫn tình cờ gặp Mèo Lớn. Cậu ta vẫn chào hỏi và nói chuyện như mọi khi. Chó Lớn cũng ngại từ chối mãi, nên họ lại cười nói với nhau như trước. Cậu không kể cho Mèo Lớn biết việc mình gặp lại Sói Lớn, vì cậu biết nếu Mèo Lớn mà biết chắc chắn sẽ sợ đến phát khóc.

Họ trò chuyện đôi chút rồi cùng nhau đi ăn ở một quán nhỏ gần trường.

“Chó Lớn, tôi biết, tôi là thằng tồi! Tôi không đáng làm người! Nhưng sau chuyện lần trước, tôi mới hiểu ra, chỉ có cậu là thật sự nghĩa khí với tôi.”

Mèo Lớn cúi đầu chán nản, thời gian vừa qua cậu ta luôn chìm trong sự hối hận. Một thằng học sinh bình thường như cậu ta, gặp phải chuyện đó quả thực là quá kinh khủng.

“Tôi thề, tôi đã xóa hết những bức ảnh đó rồi, tôi không dùng chúng để làm gì khác cả. Tôi không phải kẻ biến thái… Chó Lớn, cậu đừng tránh mặt tôi nữa.”

“Ừ, tôi không có tránh mặt cậu. Nhưng mà… cậu hiểu ra được là tốt rồi, chuyện đó... thực sự không hay đâu.”

“Ừ, tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Mèo Lớn thở dài: "Tôi thật sự sợ mấy người đó lắm. Cậu phải cẩn thận với tên đại ca kia đấy.”

Chó Lớn nghĩ thầm: "Chắc muộn rồi, vì anh ta đã để mắt đến tôi rồi."

“Thôi, đừng nói nữa. Sau này vào đại học, cố gắng phấn đấu nhé.”

“Ừ!” Mèo Lớn cảm khái: “Cậu học giỏi như vậy, chắc chắn sẽ vào được một trường đại học tốt. Còn tôi thì chỉ có thể vào mấy trường nghề hạng ba thôi.”

“À đúng rồi, Chó Lớn, giờ còn hơn hai tháng nữa mới khai giảng. Ở nhà tôi cũng chẳng có việc gì làm, tôi định đi làm thêm. Cậu có muốn đi cùng không?”

“Làm thêm à?” Chó Lớn nghĩ một lát, cậu thường ở nhà một mình, không có bạn bè, có lẽ cũng nên tìm việc gì đó để làm.

“Thời gian ngắn vậy, kịp không?”

“Kịp chứ, ở đây, chỗ nào mà chẳng tuyển lao động thời vụ? Hai tháng cũng đủ dài rồi. Để tôi tìm rồi liên lạc với cậu!”

Chó Lớn do dự một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Tháng Sáu, trời nóng như đổ lửa, dưới cái nắng gay gắt, họ cũng chẳng còn tâm trí để làm gì khác. Ăn xong, cả hai về nhà. Chó Lớn ở nhà đợi tin, vài ngày sau, đúng là Mèo Lớn tìm được một công việc làm tạm trong một tháng, bao ăn bao ở.

Đó là một khách sạn khá lớn, vào mùa hè thì bận rộn, khách rất đông. Những nơi như vậy sau mùa hè sẽ vắng khách, nên ông chủ không cần thuê nhân viên dài hạn. Làm một tháng là hợp lý với họ.

Điểm bất lợi duy nhất là khu vực này khá phức tạp. Khách sạn mà, nơi lý tưởng để thuê phòng qua đêm, lại nằm ngay trung tâm khu Tam Dương, đủ loại người ra vào.

Nhưng ông chủ đã dặn dò trước, chỉ cần bưng bê, rót nước, ngoan ngoãn một chút thì sẽ không phải gặp chuyện gì lớn. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Chó Lớn và Mèo Lớn, ông chủ cảm thấy hài lòng, nên quyết định nhận họ. ( truyện trên app t.y.t )

Chỗ ở của họ là một căn nhà nhỏ cách khách sạn vài con phố, vừa đủ hai giường, tuy cũ kỹ nhưng dọn dẹp sạch sẽ thì vẫn ở được. Miễn phí, nên họ cũng không đòi hỏi gì nhiều, dù sao cũng chỉ ở một tháng.

Ngày đầu tiên, ông chủ đã cho họ làm việc. Quả thật là bận rộn, suốt cả ngày Chó Lớn chỉ nghe thấy tiếng gọi tên mình, bàn này xong lại đến bàn khác, khách ăn xong còn phải dọn dẹp nhanh chóng để đón lượt khách tiếp theo.

Phòng ốc không phải việc của họ, đã có nhân viên khác phụ trách. Những người mới như Chó Lớn và Mèo Lớn còn chưa được làm những việc nhẹ nhàng như vậy.

Mãi đến hơn 10 giờ tối họ mới được nghỉ. Tắm rửa xong cũng đã hơn 11 giờ, cả hai nằm vật ra giường, mệt đến mức thở không ra hơi.

Những ngày tiếp theo cũng như vậy. Ban đầu họ chưa quen việc, thường xuyên mắc lỗi nhỏ như đưa nhầm món, sau đó mới dần quen tay hơn. Cả hai đều là người không thích gây chuyện, chỉ lo làm việc của mình, ông chủ rất hài lòng với họ.

Chỉ có điều, những nhân viên cũ thích bắt nạt họ. Thấy Chó Lớn ít nói, họ thường đẩy những công việc khó nhọc nhất cho cậu. Ông chủ thì không can thiệp vào những chuyện này. Mèo Lớn còn phản kháng đôi chút, nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn khinh bỉ. Những nhân viên cũ khác đều có chút quan hệ với ông chủ, nên dần dần, cậu và Mèo Lớn cũng đành phải làm nhiều việc hơn.

Tối hôm đó, họ lại bận đến tận hơn 10 giờ mới được nghỉ. Một số người đã tan ca, quản lý thì ngồi một bên gặm hạt dưa. Chó Lớn dọn xong đống rác cuối cùng, thay đồ, rồi cùng Mèo Lớn về chỗ trọ.

“Chỉ vì họ có quan hệ, mà cứ bắt chúng ta làm mấy việc dơ bẩn nhất. Tất cả cũng tại vì chúng ta chỉ là học sinh bình thường.” Mèo Lớn đã than phiền không ít lần. Hôm nay họ còn bị bắt đi khuân vác thang, mệt đến mức tay đau nhức. Chó Lớn cũng bị, chiều nay cậu bưng khay suýt nữa không giữ nổi mà làm rơi.

“Chuyện như thế này ở đâu chẳng có.” Chó Lớn nghĩ thoáng hơn. Có lẽ vì cậu đã quen chịu thiệt thòi từ nhỏ, nên nhẹ giọng an ủi: “Dù sao cũng không phải làm quá nhiều, chịu đựng chút đi.”

Mèo Lớn thở dài. Lúc này, vẫn còn rất nhiều quán ăn nhỏ đang mở cửa. Trên đường về, họ ghé vào ăn chút gì đó cho đỡ đói. Mèo Lớn cầm một xiên thịt dê, vừa nhai vừa kể mấy câu chuyện cậu ta nghe được.

“Nghe nói ông chủ của chúng ta trước đây từng làm trong giới xã hội đen, kết nghĩa anh em với nhiều người lắm, lợi hại lắm.”

“Tôi cũng nghe rồi. Hôm trước có mấy người kêu đồ ăn không ngon, còn sống, suýt nữa đập bát đĩa gây sự. Nghe nói ông chủ gọi một cuộc điện thoại, mấy người đó liền lủi đi ngay. Nhưng hôm đó quản lý không cho tôi ra ngoài, nên không tận mắt chứng kiến.”

Mấy đĩa đồ ăn trên bàn nhanh chóng hết sạch. Mèo Lớn gọi thêm lon bia, hỏi Chó Lớn có uống không. Cậu lắc đầu, cậu không thích uống bia, dù nó không gây nóng ruột.

Mèo Lớn uống ừng ực, rồi cảm thán: “Đúng là ở đây muốn làm gì cũng cần có quan hệ.”

Trên đường về, họ có thể đi đường tắt qua mấy con hẻm nhỏ tối tăm. Hằng ngày, họ đều đi qua con đường này khi đi làm và về nhà. Ánh đèn từ phía đối diện yếu ớt hắt sang, nhưng may mắn là mặt đất bằng phẳng, không cần phải quá chú ý dưới chân.

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện để bớt sợ. Bất chợt, một người từ bên cạnh lao ra, đẩy ngã Chó Lớn. Miệng cậu bị bịt chặt, không thể kêu lên. Mèo Lớn đứng bên cạnh hoảng hốt hét toáng lên.

“Im ngay!” Sói Lớn quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu ta. Chó Lớn lập tức nhận ra giọng nói của hắn, ngây người mở to mắt nhìn hắn, nhưng trong bóng tối không nhìn rõ lắm, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào mặt mình.

Mèo Lớn không nhận ra hắn, bị quát một câu liền im bặt.

“Đưa tôi đi, nhanh lên.” Sói Lớn nắm lấy cậu, cố gượng đứng dậy, bước đi loạng choạng.

Chó Lớn nghe ra giọng hắn có chút kìm nén, lo lắng hỏi: “Anh bị thương à?” Cậu vội đỡ hắn, dẫn về chỗ trọ.

“Này, Chó Lớn…” Mèo Lớn đi theo sau, định nhắc nhở cậu đừng rước họa vào thân. Sói Lớn bịt vết thương, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: “Cởi áo ra đưa tôi.”

Dù bị thương, hắn vẫn rất đáng sợ. Mèo Lớn do dự một chút, nhưng rồi cũng bị buộc phải cởi áo. Cơn gió lạnh làm cậu ta rùng mình, may mà lúc này không có ai khác.

Sói Lớn quấn chặt chiếc áo quanh eo, trong lúc buộc áo, hắn khẽ rên lên một tiếng. Lúc này Chó Lớn mới thấy vết máu loang ra, có lẽ trên đường họ đi vẫn còn dấu vết máu rơi.

“Anh…” Chó Lớn sợ hãi nhìn hắn, Sói Lớn nghiêng người tựa vào cậu, thúc giục: “Đi nhanh lên.”

Chó Lớn sợ rằng có người đang đuổi theo hắn, nên cùng Mèo Lớn vội vã đưa hắn vào căn nhà nhỏ của họ. Sau khi đỡ Sói Lớn ngồi xuống, Mèo Lớn chạy ra cửa, lén lút quan sát xung quanh. Không có ai, cậu ta liền nhanh chóng đóng cửa, chặn luôn cả cửa sổ bằng một tấm bìa.

Máu đã thấm ướt nửa người Sói Lớn, chiếc áo quấn ở eo cũng bị máu thấm qua, nhìn mà khiến người khác phát hoảng. Lúc này Mèo Lớn mới nhận ra khuôn mặt của hắn. Dù đã lâu không gặp, nhưng gương mặt của Sói Lớn để lại ấn tượng quá sâu đậm khó mà quên được, cậu ta sợ hãi lùi lại.

“Là… là anh…”

Sói Lớn gắng gượng ngồi dậy, ánh mắt khó chịu liếc qua, Mèo Lớn lập tức im bặt. Hắn tháo áo ra, nhăn mặt vì đau: “Lấy nước đến đây.”

“Ồ ồ…” Chó Lớn vội vàng đứng lên định đi. Sói Lớn kéo cậu lại, quay sang nói với Mèo Lớn: “Cậu đi. Nếu dám chạy đi báo tin, cậu chết chắc.”

“Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu.” Chó Lớn vội lên tiếng bênh vực. Với tính nhát gan của Mèo Lớn, chắc chắn cậu ta sẽ không dám làm gì cả, huống chi trong lòng cậu ta vẫn còn nỗi ám ảnh về Sói Lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play