Chó Lớn là học sinh ba tốt của lớp trọng điểm trường cấp ba Tam Dương, thành phố Tam Dương, là dạng học sinh có thành tích khá nổi bật. Cao 1m75, dáng người không thấp. Nhưng vì tính cách trầm lặng, chỉ biết vùi đầu vào học, thêm vào đó là không thích đánh nhau gây chuyện, ánh mắt lúc nào cũng lộ vẻ rụt rè, dù làn da trắng trẻo, khuôn mặt cũng không tệ, nhưng chẳng có mấy ai thích cậu.
Dù thành tích học tập khá tốt, nhà cậu lại nằm trong một khu vực lộn xộn của quận Tam Dương, nơi đầy rẫy đám lưu manh giang hồ, đến cả cảnh sát cũng khó mà kiểm soát được. Về lý mà nói, sống trong môi trường như thế, cậu đáng ra phải mạnh mẽ hơn, nhưng không, học sinh ba tốt thì vẫn là học sinh ba tốt.
Người bạn duy nhất của cậu là Mèo Lớn, nhưng Mèo Lớn khá là "tệ hại", hơn nữa cậu ta còn lén lút làm mấy trò xấu, không dám công khai.
Kỳ thi đại học vừa qua, nguyện vọng cũng đã nộp xong, cuối cùng Chó Lớn cũng có thể tận hưởng một kỳ nghỉ hè thoải mái. Thế nhưng, hôm đó cậu nhận được điện thoại từ Mèo Lớn, giọng trong điện thoại có vẻ sợ hãi, run rẩy cầu cứu:
“Đại, Chó Lớn, cậu cho tôi mượn chút tiền được không?”
“Sao thế? Cậu cần bao nhiêu?”
“Bao nhiêu cũng được, có bao nhiêu cho bấy nhiêu…”
Chó Lớn cảm thấy lạ.
“Tôi chỉ có vài trăm thôi… sao tự nhiên cậu lại cần tiền gấp thế? Cậu đang ở đâu?”
Càng hỏi, Mèo Lớn càng hoảng loạn và sợ hãi hơn, cuối cùng cậu ta bật khóc.
“Chó Lớn, tôi, too gây chuyện rồi, tôi vô tình làm trầy xe của người ta, họ bắt mình bồi thường mười vạn, nếu không sẽ chặt tay tôi. Bọn họ là dân xã hội đen, Chó Lớn, làm sao bây giờ, tôi phải làm sao đây…”
“Cái gì?” Chó Lớn bàng hoàng. Bình thường Mèo Lớn dù có hơi lêu lổng, nhưng những chuyện thực sự xấu thì cậu ta chưa bao giờ dám làm. Xem ra lần này cậu ta đã đụng trúng một tảng đá quá lớn rồi.
“Bình thường tôi đã khuyên cậu rồi mà, thành phố Tam Dương này loạn lắm, đụng trúng người có thế lực thì có khi gặp rắc rối lớn. Cậu không biết rút kinh nghiệm à.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Cậu cũng hơi sợ hãi. Lần này Mèo Lớn thực sự đã gây chuyện lớn. Mèo Lớn khóc càng tợn hơn.
“Làm sao bây giờ, Chó Lớn, bọn họ nhốt tôi trong một căn phòng tối, cho tôi một tiếng để suy nghĩ. Là bồi thường hay là bị chặt tay, bây giờ chỉ còn hơn nửa tiếng thôi… too thật sự không còn cách nào khác mới tìm đến cậu, Chó Lớn, đừng nói với ba mẹ tôi, họ sẽ sợ lắm.”
Chó Lớn cầm điện thoại, nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng. Cậu cũng không biết phải làm thế nào.
“Cậu ở đâu? Tôi sẽ tới ngay… tôi có một ít tiền mừng tuổi, nhưng cũng không đủ. Để mình đi tôi thêm…”
“Chó Lớn, cậu tốt quá đi mất.” Mèo Lớn cảm động nói.
40 phút sau, Chó Lớn đã đến địa điểm mà Mèo Lớn nói. Đó là một hầm để xe trống trải, bên trong có bảy tám người đứng đó, trên mặt đầy vẻ trêu tức hoặc không kiên nhẫn. Một người có đôi lông mày rậm và đôi mắt to, từ cổ lộ ra hình xăm đen xì hung tợn, khiến Chó Lớn không dám nhìn lâu.
Mấy người đó nhìn thấy có người đến, lập tức tỏ ra hứng thú, huýt sáo rồi nhìn cậu từ đầu đến chân. Chó Lớn chịu đựng ánh mắt đáng sợ đó, cẩn thận bước vào, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Mèo Lớn.
“Ồ, thằng nhóc kia, người đem tiền tới cho mày đến rồi kìa!”
Người nói câu đó đang đút tay vào túi quần, ngồi tùy ý trên nắp capo của một chiếc xe, sau đó nhảy xuống đứng thẳng, kéo Mèo Lớn đang co ro trong góc ra.
“Chó Lớn!”
Mèo Lớn vội vàng chạy đến, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhìn là biết đã sợ hãi không ít. Cậu ta cảm kích nói: “Cậu đến rồi, thật quá tốt, từ giờ cậu là anh em tốt nhất của tôi!”
Tuy Chó Lớn chỉ có mỗi mình Mèo Lớn là bạn, nhưng Mèo Lớn lại có rất nhiều bạn bè khác, không ngờ tất cả đều nghĩ cậu ta đang nói đùa và đã nhanh chóng cúp máy.
“Được rồi.” Chó Lớn khẽ nói: "Tôi không mang nhiều tiền, chỉ có thể bàn bạc với họ trước. Nếu họ dám làm quá, chúng ta sẽ báo cảnh sát ngay!”
Mèo Lớn sợ hãi: “Không được, cậu chưa thấy họ đáng sợ thế nào đâu, họ không sợ cảnh sát đâu!”
“Không còn cách nào khác.” Chó Lớn lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Mấy người trong hầm để xe dần dần bước lại gần, cười dữ tợn, trông như thể họ đã nắm được con mồi trên thớt.
Bình thường Chó Lớn là một học sinh ngoan, không thích gây chuyện, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống như thế này. Cậu nuốt nước bọt, tim đập thình thịch không ngừng.
Khi đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ, mấy người kia lập tức tránh ra, phía sau hiện ra một người đàn ông mặt mày cương nghị, vừa chỉnh lại dây xích trên cổ tay phải, vừa bước tới gần từng bước một. Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cử động, bước đi có vẻ rất tùy ý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình.
Khóe miệng hắn mang theo một nụ cười khinh miệt, ánh mắt sắc bén, đầy sự phá phách, mang theo một chút tà khí, vô cùng quyến rũ.
Mèo Lớn vừa thấy hắn liền co rúm lại, còn Chó Lớn thì sững sờ.
Sức hút của người đàn ông này toát ra từ bên trong lẫn bên ngoài, vẻ ngạo nghễ trên khuôn mặt hắn khiến cậu không thể rời mắt, không tự chủ mà nhìn nhiều hơn vài lần.
Nụ cười trong mắt Sói Lớn trở nên lạnh lùng: “Nhìn cái gì?”
Người đàn ông thay đổi sắc mặt quá nhanh, ánh mắt sắc như rắn độc. Chó Lớn giật mình, vội vàng cúi đầu.
Cậu có một bí mật, ngay cả Mèo Lớn cũng không biết. Cậu là người đồng tính, chỉ thích đàn ông. Vì bình thường cậu đã không được lòng mọi người nên luôn cẩn thận giấu kín điều này, bởi cậu biết, một khi bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ bị kỳ thị đủ kiểu.
Cậu vốn đã không được yêu thích, lại càng sợ bị người ta khinh thường vì điều này.
“Đại ca, đây là thằng nhóc nói mang tiền tới.” Có người cười khẩy, liếc nhìn Chó Lớn một cái: “Chậc, nhìn cũng chẳng có vẻ gì là có tiền.”
“Còn lo nó có tiền hay không làm gì.” Ánh mắt Sói Lớn vẫn đặt trên người Chó Lớn, khiến cậu áp lực tăng gấp bội, tim đập nhanh hơn, căng thẳng đến sắp chết, chỉ nghe thấy hắn nói một cách tàn nhẫn: “Dù sao cũng chỉ là chuyện một cánh tay, một cái chân thôi mà.”
“Các anh... các anh làm vậy là phạm pháp đấy.” Chó Lớn run rẩy nói: “Tiền… tiền tôi mang tới rồi, nhưng tạm thời chỉ có hai vạn thôi, chúng tôi vẫn là học sinh… không có nhiều tiền như vậy…”
“Không có tiền?” Một gã đàn ông có vết sẹo trên cổ, đeo dây chuyền kim loại cười khẩy: “Không có tiền mà dám tới đây, coi đại ca Tam Dương là người ăn chay à! Tình thương tràn lan quá nhỉ!”
“Không, không phải!”
Hai người sợ hãi run rẩy. Chó Lớn cố gắng trấn tĩnh lại, ánh mắt dừng trên người đàn ông toát ra khí thế mạnh mẽ kia, chỉ dám nhìn đến chân chứ không dám nhìn mặt.
“Không phải? Vậy là gì? Tìm đường chết à? Ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười đó làm cả bầu không khí sôi nổi hẳn lên, mấy người cười một cách điên loạn, tiếng cười vang dội khắp hầm để xe.
Những tên đàn em trông dữ tợn nhìn chằm chằm, vừa đi vòng quanh vừa cười gian xảo, như thể có thể lao tới bất cứ lúc nào.
Sói Lớn nhận một điếu thuốc từ một tên đàn em, châm lửa, ánh mắt đầy tính xâm lược lại lần nữa dừng trên người Chó Lớn, sâu thẳm khó lường.
Chó Lớn càng căng thẳng hơn, tay dán chặt vào chân, ngón giữa thẳng thớm khớp với đường viền quần.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
Chó Lớn nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn lại. Mèo Lớn đang nắm chặt cậu, Chó Lớn cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Mười… mười tám rồi…”
“Ồ? Vậy là đã trưởng thành rồi nhỉ. Khi tôi bằng tuổi các cậu, đã kiếm được không dưới ba bốn vạn rồi.” Sói Lớn rít một hơi thuốc, nhìn cậu từ trên xuống dưới. Thấy bờ vai, cổ và đầu của cậu co rúm lại thành một cục, còn không quên chắn Mèo Lớn sau lưng, hắn cảm thấy hơi buồn cười.
“Cậu vừa nói… mang bao nhiêu?” Hắn dùng tay cầm điếu thuốc chỉ về phía Chó Lớn, tro tàn theo động tác đó mà rơi xuống.
“Hai vạn…”
“Chậc, còn chưa đủ phí bảo dưỡng một bộ phận nhỏ của xe tôi.” Sói Lớn tỏ vẻ chán ghét, lạnh lùng ra lệnh: “Lôi thằng nhóc phía sau ra, hai vạn cộng thêm một cánh tay nữa là đủ!”
“Được thôi!” Gã to con có lông mày rậm và hình xăm hớn hở tiến lên, tóm lấy Mèo Lớn đang không thể trốn thoát. Mấy tên khác liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ ý định xấu xa, khiến người ta sợ hãi.
Mèo Lớn sợ đến khóc nấc lên: “Không! Đại ca! Sau này tôi sẽ đưa, tôi nhất định sẽ đưa! Đừng chặt tay tôi!”
“Bảo đến thì đến! Đừng có gào lên!” Gã to con gầm lên.
“Anh làm gì vậy! Các người không thể làm thế!” Chó Lớn cố gắng ngăn cản, nhưng hai người cộng lại cũng không phải đối thủ của gã to con đó.
Chó Lớn kinh ngạc. Dù sống trong khu vực này, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy mặt tối của xã hội. Không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại có người ngông cuồng đến mức này, dám ra tay trực tiếp. Sau một hồi giằng co, không còn cách nào khác, cậu giơ cao điện thoại và hét lên.
“Dừng tay!”
Mấy người đó dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cậu. Chó Lớn nhìn họ một cách cẩn thận, lắp bắp nói: “Tôi, tôi đã báo, báo cảnh sát rồi. Nếu các người còn làm bậy, tôi, tôi…”
“Ha ha ha ha ha…” Mấy người đó bật cười lớn, chế nhạo hành động của cậu. Đúng như Mèo Lớn đã nói, họ chẳng hề sợ cảnh sát.
Tiếng cười của họ vang dội, Chó Lớn ngày càng sợ hãi. Mèo Lớn vẫn nằm trong tay gã to con, như cá nằm trên thớt. Chó Lớn lại đưa ánh mắt về phía Sói Lớn, thấy hắn cũng đang cười, vẻ mặt không chút sợ sệt, trong lòng cậu chợt lạnh toát.
Sói Lớn nhìn cậu một lúc, rồi bước về phía cậu. Bước chân của hắn vừa tao nhã vừa mạnh mẽ. Chó Lớn vội cúi đầu, rồi len lén ngước mắt nhìn. Đập vào mắt cậu trước tiên là đôi chân thon dài, thẳng tắp, được quần dài bó sát cơ thể ôm lấy.
Ánh mắt dần dần hướng lên trên, cậu nhìn thấy gương mặt tươi cười đầy kiêu ngạo của Sói Lớn, bỗng nhiên bị dọa đến rụt cổ lại, đỏ mặt cúi đầu xuống.
Sói Lớn là người đàn ông đẹp trai và quyến rũ nhất mà cậu từng gặp.
Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng Chó Lớn chưa gặp nhiều người, những người xung quanh cậu đều là mấy kẻ thấp bé, tầm thường. Nhưng ấn tượng mà người đàn ông này để lại cho cậu đủ để cho dù sau này gặp ai đẹp hơn, cậu cũng cảm thấy không ai sánh bằng người này.
“Ha ha…” Sói Lớn nhìn thấy phản ứng của cậu, khẽ cười, làm Chó Lớn lùi lại một bước.
Sói Lớn tiếp tục tiến tới, Chó Lớn tiếp tục lùi lại. Cậu không ngừng ngẩng đầu lên nhìn trộm người đàn ông này, vừa sợ hãi vừa lùi lại liên tục, cho đến khi lưng cậu đụng phải một cây cột đá rộng chừng một mét. Cậu bị Sói Lớn nhìn chằm chằm, không dám nhúc nhích nữa.
“Sao không lùi nữa? Không sợ tôi à?” Sói Lớn nhướng mày hỏi, không đợi cậu trả lời, hắn giơ tay lên, túm lấy mặt Chó Lớn, ngón cái và ngón trỏ khẽ cử động, miệng của Chó Lớn bị kéo méo, không phản kháng, chỉ lo lắng nhìn hắn.
“Chậc, da dẻ cũng không tồi đâu.”