Rất nhanh nước đã được mang đến. Chó Lớn chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như thế này, Sói Lớn dường như bị người ta đâm vài nhát, vết thương lật ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ. Cậu run rẩy tay chân, cố gắng làm sạch vết thương cho hắn. May mà trước đó Mèo Lớn không may bị ngã, làm rách chân, nên họ có mua sẵn chút thuốc chống viêm, cầm máu và băng gạc, giờ vẫn còn dùng được.
Sau khi băng bó xong, Mèo Lớn tiện tay giặt sạch tất cả quần áo dính máu, còn Chó Lớn thì dọn dẹp những vết máu rơi rớt trong phòng. Sói Lớn để trần thân trên, dựa vào đầu giường thở dốc, quanh eo quấn băng gạc, máu dường như đã ngừng chảy. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng ít ra không còn đau đớn như lúc trước.
Căn phòng nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một bếp, vết tích loang lổ trên tường không biết đã tồn tại bao lâu. Sói Lớn quay đầu nhìn thấy Chó Lớn bận rộn, giọng nói vì vết thương mà trở nên trầm khàn: "Cậu ở đây sao?"
"Tôi và Mèo Lớn đang làm công việc mùa hè, đây là chỗ ở mà ông chủ cho ở miễn phí."
Chó Lớn liếc nhìn cơ bụng săn chắc và lồng ngực quyến rũ của Sói Lớn, rồi cúi đầu tiếp tục lau sàn. Sói Lớn nhận ra ánh mắt của cậu, khẽ cười, vẫy tay gọi: "Lại đây."
Chó Lớn ngập ngừng không dám động đậy, nhưng Sói Lớn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu phải từ từ tiến lại gần. Sói Lớn nhếch mép, kéo cậu lại gần, suýt nữa Chó Lớn ngã nhào lên người hắn. Cậu chống tay kịp thời để giữ thăng bằng, một chân còn phải quỳ lên giường để giữ vững.
Bầu không khí trở nên rất kỳ lạ, Chó Lớn quay mặt đi, không dám nhìn hắn, cố tránh đụng phải vết thương của hắn, nhỏ giọng nói: "Anh nên nghỉ ngơi đi."
Sói Lớn nói: "Cậu còn nhớ lần trước tôi đã nói gì không?"
Chó Lớn nhìn hắn đầy nghi hoặc, rõ ràng là cậu đã quên mất rồi. Sói Lớn nhướng mày, chậm rãi nói: "Tôi đã bảo, nếu cậu không gọi cho tôi, lần sau gặp lại, xem tôi sẽ xử cậu thế nào." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Dù mặt mày tái nhợt, trên người đầy vết thương, trông có vẻ yếu đi nhiều, nhưng lời hắn nói vẫn đầy uy lực. Chó Lớn chợt nhớ ra, yếu ớt giải thích: "Tôi... tôi không cố ý, chỉ là... chỉ là..."
Cậu là người thật thà, đâu biết nói dối. Thực ra cậu chỉ đơn giản không muốn liên lạc, nghĩ rằng mình sẽ không xui xẻo gặp lại hắn, nhưng ai ngờ đúng là xui xẻo thật.
Thấy Chó Lớn mím môi, vẻ mặt hốt hoảng, Sói Lớn cảm thấy vui vẻ, hắn bật cười, nhưng nụ cười làm động đến vết thương, khiến hắn nhăn mặt, mồ hôi lại rịn ra.
"Anh... anh cẩn thận chút." Chó Lớn lo lắng nói.
"Làm ở khách sạn nào?"
"Ờ... ở góc phố, cách ba dãy nhà..."
Chó Lớn ấp úng trả lời xong, sợ mình đè lên hắn nên định đứng dậy, nhưng Sói Lớn không cho phép, cậu đành giữ nguyên tư thế đó và lấy khăn lau mồ hôi cho hắn. Thấy ánh mắt dịu dàng khác thường của Sói Lớn, Chó Lớn bỗng dưng đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Người đàn ông này, bất kể lúc nào cũng đầy sức quyến rũ.
Lau mồ hôi xong, Mèo Lớn cũng vừa giặt đồ xong và bước vào. Chó Lớn nghe thấy tiếng động, khẽ vùng vẫy, Sói Lớn mới chịu buông cậu ra. Mèo Lớn vào phòng, không ngồi mà chỉ đứng một bên quan sát.
Giờ đã gần mười hai giờ đêm, ngày mai họ còn phải dậy sớm đi làm ở khách sạn. Chó Lớn định bàn với Mèo Lớn cùng chen chúc nhau một giường, để giường của mình cho Sói Lớn nghỉ ngơi, nhưng Sói Lớn không đồng ý.
Giường khá rộng, hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn Chó Lớn và nói: "Lên đây."
Chó Lớn đành ngoan ngoãn nghe lời, leo lên giường. Mèo Lớn cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ quặc, có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa cậu ta cũng không dám nghĩ linh tinh.
Vết thương của Sói Lớn ở bên trái, còn Chó Lớn nằm bên phải, sát mép giường. Sói Lớn vẫn để trần nửa người trên, nửa đêm Chó Lớn cố gắng tránh chạm vào hắn, cứ từ từ dịch ra ngoài. Nhưng giường không quá rộng, cậu cứ dịch dần dịch dần, đến lúc sắp rơi xuống thì Sói Lớn vòng tay kéo cậu lại.
Cả người cậu đổ ập vào Sói Lớn, bàn tay đặt lên cơ bụng săn chắc mà cậu đã nghĩ đến suốt cả đêm. Cơ thể cậu lập tức cứng đơ. Tiếng cười trầm thấp lại vang lên bên tai, Chó Lớn nghe thấy Sói Lớn vừa giống như cảnh cáo, lại vừa như trêu đùa nói: "Ngủ ngoan đi."
Chó Lớn hít thở thật sâu, cố gắng xoay người nằm thẳng lại. Cậu cảm thấy mình đã cương cứng...
Tuy nhiên, không lâu sau, dù Sói Lớn nói là ngủ, nhưng hắn lại mở mắt trong bóng tối, bàn tay rất táo bạo chui vào trong áo của Chó Lớn.
Chó Lớn giật mình kêu lên, rồi nhận ra Mèo Lớn còn đang nằm ở giường bên cạnh, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận quay đầu nhìn Sói Lớn. Hắn mở to mắt, không hề buồn ngủ, nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt còn lấp lánh một chút láu lỉnh.
Chó Lớn nín thở, run rẩy cố gắng ngăn bàn tay đó lại, nhưng không có tác dụng gì. Bàn tay của Sói Lớn lượn lờ một vòng quanh eo cậu, rồi từ từ trượt xuống, gần như đã chạm vào bên dưới quần cậu.
Cậu cắn chặt môi, nằm bất động, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào. Nhưng khi Sói Lớn chạm đến một nửa, hắn lại rút tay ra. Chó Lớn nhìn hắn chằm chằm, mắt ngân ngấn nước, như đang trách móc vì hắn bỏ dở giữa chừng. Sói Lớn cúi xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Đúng là đồ ác quỷ! Chó Lớn thầm chửi trong lòng.
Đêm đó, ngoài Sói Lớn ra thì không ai ngủ ngon. Mèo Lớn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở bước ra rửa mặt, đánh răng. Khi quay lại, nhìn thấy Sói Lớn nằm trên giường của Chó Lớn, ký ức đêm qua bất chợt ùa về, khiến cậu ta tỉnh hẳn.
Sói Lớn vẫn đang ngủ, mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng nhè nhẹ, còn Chó Lớn thì gối đầu lên cánh tay hắn, tay phải đặt ngay trên băng gạc quấn quanh eo hắn, nhìn cảnh tượng mà cậu ta thấy thật kinh hãi.
Cậu ta rón rén bước lại gần, đưa tay lay Chó Lớn, khẽ gọi:
"Chó Lớn, Chó Lớn, dậy đi, chúng ta phải đi làm rồi!"
Chó Lớn mơ màng mở mắt ra, quay đầu nhìn Mèo Lớn, cũng nhớ ra là phải đi làm. Vừa chống người định ngồi dậy thì bị Sói Lớn kéo lại, cả người cậu ngã nhào lên Sói Lớn, suýt nữa thì chạm vào mặt hắn.
"A!" Chó Lớn nhìn rõ khuôn mặt sát bên, lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, mặt đỏ bừng, bắt đầu vùng vẫy.
Mèo Lớn: "!!!"
Sói Lớn mở mắt, buông cậu ra rồi từ từ ngồi dậy.
"Chào... chào anh." Mèo Lớn lắp bắp nói: "Chúng tôi phải đi làm rồi."
Sáng sớm đã có tiếp xúc thân mật, Chó Lớn nóng bừng cả người, vội vàng đi rửa mặt. Sói Lớn cúi đầu nhìn vết thương, cảnh cáo: "Ra ngoài rồi thì đừng nói gì cả, coi như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra, cũng coi như tôi chưa từng tồn tại, hiểu không?"
"Hiểu rồi!" Mèo Lớn nghĩ thầm, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám hé miệng.
"Quần áo khô chưa?"
"Khô rồi." Trời nóng nên quần áo khô rất nhanh, chỉ trong một đêm là xong. Mèo Lớn nhanh nhẹn đem quần áo lại cho Sói Lớn mặc.
Ra khỏi nhà, hai người lại đi đường tắt. Khi đi ngang qua chỗ hôm qua, họ quả thật nhìn thấy dấu vết lờ mờ của máu trên mặt đất. Cả hai đều im lặng, Mèo Lớn liếc nhìn Chó Lớn, còn cậu thì cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Hôm nay lại là một ngày bận rộn. Chó Lớn có phần không tập trung, đưa nhầm vài món ăn, bị quản lý mắng không ít lần. Cuối cùng, đến chiều họ mới có chút thời gian nghỉ ngơi, Chó Lớn và Mèo Lớn trốn vào nhà vệ sinh để nói chuyện. ( truyện trên app t.y.t )
"Chó Lớn, cậu nói xem, có phải chúng ta gặp phải vụ thanh toán ân oán giang hồ rồi không? Anh ta rõ ràng là bị kẻ thù chém mà. Nếu đối phương phát hiện chúng ta, liệu chúng ta có bị..."
Mèo Lớn làm động tác cắt cổ, Chó Lớn cũng hơi sợ: "Chắc không đâu... đêm qua không có chuyện gì xảy ra, chắc là sẽ không bị phát hiện."
"Hy vọng là thế... nhưng hình như anh ta... có gì đó lạ với cậu. Hai người quen nhau à?"
"Làm gì có! Cậu nhìn nhầm rồi." Chó Lớn vội vàng phủ nhận.
"Hai đứa, còn trốn ở đây làm gì, bộ không làm việc nữa hả?" Quản lý đột nhiên xuất hiện, quát: "Giờ là lúc nghỉ ngơi sao? Mau ra ngoài giúp việc đi!"
"Biết rồi!"
"Vâng!"
Cả hai lủi thủi đi làm tiếp, đến tối mười giờ mới xong việc. Lần này, họ không dám đi đường tắt nữa, mà vòng qua vài con phố đông đúc, có đèn đóm và người qua lại, ít ra cũng thấy an tâm và có dũng khí hơn.
Khi về đến nhà, Sói Lớn đã rời đi. Trong phòng ngoài hai chiếc giường và một cái bàn thì chỉ còn vài vỏ chai nhựa, chẳng còn gì khác.
"Phù~" Mèo Lớn thở phào, ngã xuống giường: "May quá, anh ta đi rồi. Đêm qua tôi thở cũng không dám thở mạnh. Chó Lớn, cậu đi tắm trước đi, tôi mệt quá."
"Ừ, được."
Bên kia, Sói Lớn báo tin cho vài người thân tín là mình vẫn ổn, rồi quay về địa điểm tập trung. Đàn em của hắn đã tìm hắn suốt cả đêm. Khi nhận được tin, bọn họ lập tức quay về. Lúc Sói Lớn đến nơi, họ đã tụ họp đông đủ. Thấy Sói Lớn quả nhiên bị thương trở về, ai nấy đều tức giận như ăn phải thuốc súng.
"Thằng Chuột Lớn phản bội! Lần sau gặp nó, em sẽ phế tay chân nó ngay! Anh Sói, mấy ngày nay chính nó tung tin đồn nhảm về anh, nói là anh bắt cóc vợ con của Cá Sấu, đại ca Khu 19!"
"Anh Sói đối xử với nó tốt như vậy, mà nó lại thông đồng với người ngoài hãm hại anh em. Nếu không phải Số Tám thông minh thì chúng ta đã trúng kế của nó rồi!"
"Mấy tên phản bội đã bị bắt cả rồi, anh Sói, chúng ta xử chúng thế nào, chỉ cần anh nói một lời thôi!"
"Anh Sói, vết thương của anh có nặng không, hay là đến bệnh viện?" Gấu Lớn, một đàn em có thân hình to lớn bước tới hỏi.
Sói Lớn nhìn lướt qua đám anh em, cười cười, phất tay: "Không cần, chỉ là mất chút máu thôi. Chuột Lớn đâu?"
"Ở dưới tầng hầm, đang bị canh giữ! Hôm qua nó lợi dụng người của Cá Sấu chặn anh, nhưng cũng không chạy thoát. Người của Cá Sấu đã tìm thấy vợ con ở chỗ nó giấu. Hừ..." Một người khác cười lạnh: "Đúng là tự chuốc họa vào thân."
Tầng hầm mà họ nhắc đến là nơi chuyên dùng để xử lý những việc bí mật, nằm ở tầng hầm của một ngôi nhà dân cư bình thường, người sống ở đó đều là người của bọn họ, dùng để ngụy trang.
"Anh Sói." Một người mặc đồ công nhân đang tưới cây trong nhà, thấy Sói Lớn đến, lập tức đặt bình nước xuống, ra cửa nhìn ngó xung quanh, sau đó đóng cửa lại.
Sói Lớn chỉ dẫn theo hai người. Vì sự việc lần này, một số anh em đã phản bội, những người khác phải đi xử lý chuyện này.
Tầng hầm nối liền với nhà bếp, người mặc đồ công nhân bật đèn bên trong, cầu thang bằng sắt, mỗi bước đi vang lên tiếng động khẽ. Khi mọi người đã xuống hết, người mặc đồ công nhân đóng cửa lại, quay trở ra cầm bình nước tiếp tục tưới cây, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sói Lớn và hai người kia bước từng bước xuống tầng hầm. Tiếng bước chân vang lên trong không gian trống trải, tầng hầm có rất nhiều xích sắt. Chuột Lớn bị đánh đến biến dạng, máu mũi và mắt chảy đầy mặt. Nghe thấy tiếng động, nó lập tức la lên.
"Anh Sói! Anh Sói, em không làm gì cả! Anh tin em đi, bao năm nay anh em với nhau, em làm sao có thể phản bội anh, anh Sói..."
Chuột Lớn khóc lóc thảm thiết, chỉ mới qua một đêm, từ kẻ phản bội tưởng chừng sắp thành công nắm quyền, giờ lại trở thành tù nhân.
Nó đã đánh giá thấp đại ca Khu 19 là Cá Sấu. Nó tưởng rằng Cá Sấu đã hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng không nghĩ rằng, dù có vợ con bị uy hiếp trong tay người khác, thì người làm đại ca cũng không dễ dàng mất tỉnh táo mà hành động ngu ngốc.
"Chuột Lớn, mày vẫn chưa hiểu tao." Sói Lớn vẫn mặc chiếc áo sơ mi hôm qua, để mở cúc, lộ ra vết băng quanh bụng, trên băng gạc còn lấm tấm vết máu.
Hắn bước từng bước đến gần Chuột Lớn, ngồi xổm xuống nhìn nó, bình tĩnh nói: "Mày có biết vì sao tao chưa bao giờ thích mày không? Tao là người ghét nhất kiểu nói một đằng làm một nẻo. Những trò mèo của mày trước đây, tao không quản, vì nghĩ đến tình anh em đã cùng nhau đi đến hôm nay. Mặc dù tao ghét mày, nhưng anh em là anh em, khi nào chưa chạm tới giới hạn của tao, tao vẫn nhắm một mắt mở một mắt. Mày nói thật đi, tao có bạc đãi mày không?"
"Không... không, anh Sói, em sai rồi, em nhất thời bị ma xui quỷ ám. Anh Sói tha thứ cho em, em bị ma xui quỷ ám thôi mà, hu hu hu... xin hãy cho em một cơ hội nữa, anh Sói, em sẽ không bao giờ dám nữa, cho em một cơ hội nữa đi..."
Sói Lớn lạnh lùng nhìn nó khóc lóc thảm thiết, đứng dậy nói: "Mấy người theo mày, tao đã xử lý hết rồi. Còn về vợ mày..."
Chuột Lớn gào lên khóc lóc cầu xin: "Anh Sói! Đừng động đến vợ em mà, em biết sai rồi, em thực sự biết sai rồi. Xin hãy tha cho vợ em!"
Sói Lớn nhìn nó chằm chằm: "Vậy mày biết mình phải làm gì rồi chứ?"
"Biết, em biết rồi!"
Chuột Lớn hối hận vô cùng, nằm bẹp xuống đất vừa khóc vừa cầu xin. Những người hôm qua còn gọi nó là anh em, giờ chỉ lạnh lùng đứng nhìn cảnh tượng thê thảm của nó.
Trước khi rời đi, một người nhắc nhở: "Chỉ cần mày biết điều, anh Sói sẽ không đuổi cùng giết tận. Vợ mày hiện giờ vẫn an toàn, anh Sói sẽ không động tới cô ta. Đợi mày vào tù, hai người sẽ lại được gặp nhau."
"Vâng, cảm ơn anh Sói."