Thiếu niên không cam lòng rơi nước mắt, trông rất đáng thương, nhưng Sói Lớn vẫn không hề động lòng. Cuối cùng, Cừu Nhỏ cũng biết điều mà tự mình đứng dậy rời đi. Sau đó một lúc lâu, không còn âm thanh nào vọng lại nữa, Chó Lớn mới yên tâm đi vệ sinh.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn nút xả nước, cậu nghĩ rằng chắc chắn những người ở bồn rửa mặt đã rời đi hết. Cậu tự tin mở cửa bước ra, nhưng vừa quay người lại, cậu liền thấy Sói Lớn đang đứng sừng sững ngay trước mặt.
Hắn vừa ngậm một điếu thuốc, vừa chậm rãi bật lửa, hút một hơi rồi nhìn thẳng về phía cậu.
Chó Lớn lập tức đứng khựng lại, cả người như đông cứng, có cảm giác máu trong cơ thể mình cũng ngừng chảy. Hắn đã biết cậu nghe lén sao? Hắn còn nhớ cậu không? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Sói Lớn nhướng mày, nhìn thấy rõ sự căng thẳng trong mắt Chó Lớn, gạt tàn thuốc vào bồn rồi cười nhạt: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ cậu cũng đến loại quán bar này? Đến làm gì vậy?”
Quán bar này đóng kín cửa, bên trong có đủ mọi loại dịch vụ.
Sói Lớn còn nhớ cậu, Chó Lớn không biết nên cảm thấy xui xẻo hay vui mừng.
Cậu cúi đầu khẽ đáp: “Họp lớp...”
“Chậc, họp lớp gì mà lại ở quán bar thế này. Trong phòng không có nhà vệ sinh à? Đừng có chạy lung tung nữa.” Sói Lớn nói, giọng có chút khó chịu, rồi liếc nhìn Chó Lớn. Hắn là kiểu người rất mâu thuẫn, có những việc tày trời như giết người, phóng hỏa, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm; nhưng có những việc nhỏ nhặt, hắn thấy ngứa mắt thì nhất định sẽ can thiệp.
Hắn phân định rõ ràng việc gì ai nên làm và không nên làm.
Lúc này, có vẻ như tâm trạng của hắn không tốt lắm. Hắn liếc Chó Lớn một cái, lại cười nhẹ rồi bước tới gần. Phát hiện ánh mắt của Chó Lớn cứ liếc qua liếc lại mà không dám nhìn thẳng vào mình, Sói Lớn cảm thấy thú vị vô cùng.
“Vừa nãy... cậu có nghe thấy điều gì không?” Sói Lớn tiến sát lại hỏi.
Chó Lớn gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay sau đó.
“Chỉ... chỉ một chút thôi, chỉ mấy câu cuối.” Cậu không nhịn được liếc nhìn gương mặt Sói Lớn rồi ngay lập tức quay đi, mím môi đáp nhỏ: “Tôi... tôi không biết trong phòng có nhà vệ sinh...Tôi... tôi phải về rồi...”
“Khoan đã, tôi cho cậu đi chưa?”
Chó Lớn vừa định rời đi, thì giật mình kêu lên một tiếng khi bị Sói Lớn kéo lại. Hắn kéo cậu đến góc khuất nơi vừa rồi Cừu Nhỏ và hắn đã đứng. Sói Lớn đẩy cậu vào tường, giam cậu lại, ánh mắt sâu thẳm của hắn khiến Chó Lớn mềm nhũn cả người.
Lần trước gặp, Sói Lớn chỉ thấy cậu thú vị, thuận mắt nên trêu đùa một chút rồi thôi. Ai ngờ lần này lại tình cờ gặp lại, không biết đây là duyên phận hay trùng hợp.
“Tai và mặt cậu đỏ hết rồi." Sói Lớn nói, dường như rất thích ngắm cái dáng vẻ vừa nhìn lén vừa không dám đối mặt của cậu, hắn cười khẽ: “Lần đầu tiên tôi gặp một người ngây thơ như vậy. Cậu đã từng hôn ai chưa?”
Chó Lớn nuốt nước bọt, cậu sẽ không nói là mình từng mơ về Sói Lớn... và còn nhiều hơn cả một nụ hôn.
Cậu tuyệt đối không dám nói ra.
“Chưa... chưa từng. Mẹ tôi cấm tôi yêu đương trước khi vào đại học...” Hơn nữa, cậu thích con trai, điều này chưa ai biết.
“Vậy thì, muốn thử không?” Sói Lớn cười đầy ẩn ý, cả hai lúc này đã rất gần nhau, hơi thở của hắn phả vào má Chó Lớn, khiến cậu ngứa ngáy.
Tim Chó Lớn thắt lại, cậu cảm nhận được một bàn tay của Sói Lớn đang lướt qua lớp áo mỏng, vuốt ve eo cậu, rồi di chuyển về phía trước. Cậu lại nuốt thêm một ngụm nước bọt, nhiệt độ từ tay hắn truyền đến da thịt cậu rất rõ ràng. Trong lòng cậu dường như từ chối, nhưng cơ thể lại phản ứng rất thành thật.
Cậu cảm thấy hoảng loạn, cắn chặt môi, muốn đẩy Sói Lớn ra nhưng lại bị hắn giữ chặt.
Hai người dán chặt vào nhau, mũi gần như chạm vào mũi, Chó Lớn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể hắn. Chưa bao giờ cậu gần gũi với ai như thế này, mặt cậu đỏ bừng.
“Cậu nghĩ... tôi sẽ đối xử với cậu như với người vừa rồi sao?”
Chó Lớn nhớ lại thiếu niên bị Sói Lớn đuổi đi, có vẻ như cậu ta từng là người tình của hắn, nhưng đã bị chán ghét và thẳng thừng vứt bỏ. Nghĩ đến việc người mình thầm thích lại là kẻ lăng nhăng, còn bản thân thì chẳng có chút khả năng chống cự, cậu cảm thấy bối rối.
“Không, chỉ cần cậu muốn, cậu sẽ không giống như cậu ta. Hoặc cậu muốn giống cậu ta?” Sói Lớn liếc nhìn xuống, rồi bất ngờ nở nụ cười: “Phát triển không tồi nhỉ.”
Hiểu được hắn đang ám chỉ điều gì, mặt Chó Lớn càng đỏ hơn, cậu lắp bắp định giải thích.
“Trước đây tôi đã nói rồi, cậu rất hợp khẩu vị của tôi...” Sói Lớn không chút phiền hà, cứ thế đè nén mọi sự phản kháng của Chó Lớn, coi đó như một trò giải trí.
“Sao? Có muốn theo tôi không? Cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu.”
“... Tôi không cần anh cho tôi thứ gì.” Dường như cậu đã hiểu rõ kiểu người như Sói Lớn, cậu đáp lại một cách bướng bỉnh.
“Ồ?” Sói Lớn không tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn cậu chăm chú.
Chó Lớn cúi đầu nghĩ một lúc, rồi lưỡng lự hỏi: “Anh thường... có loại quan hệ này với nhiều người lắm à?”
“Không hẳn, nhưng thỉnh thoảng cũng cần giải quyết nhu cầu, giống như... bây giờ cậu đang thế này.” Sói Lớn nói xong một cách đầy ám chỉ, bàn tay hắn không thể cưỡng lại, đưa lên nới lỏng cúc quần của Chó Lớn, nhẹ nhàng kéo khóa xuống.
“Đừng... anh làm gì vậy...” Chó Lớn vội vàng giữ tay hắn lại, nhưng sức cậu không bằng hắn, chỉ có thể thấp giọng cầu xin: “Ở đây... sẽ có người nhìn thấy...”
“Suỵt—đừng cử động!” Sói Lớn ra lệnh, không dừng lại mà còn tiếp tục tiến sát hơn, mặt kề sát mặt, hơi thở phả vào tai cậu. Một tay hắn giữ chặt cổ tay Chó Lớn, không để cậu có cơ hội phản kháng.
Chó Lớn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, máu như dồn ngược về tim. Cậu vội vã đưa tay còn lại bịt miệng mình, cố che đi tiếng thở dốc.
Ngay cả trong mơ Chó Lớn cũng chưa từng có cảm giác kích thích thế này. Cậu siết chặt nắm đấm, toàn thân như bị đốt cháy, nóng bừng lên.
Sự dằn vặt này chỉ kéo dài một lúc, cho đến khi đầu óc cậu trở nên trống rỗng, cơ thể mềm nhũn, miệng vẫn không ngừng thở gấp đầy xấu hổ.
Sói Lớn xoay người, thản nhiên rút vài tờ khăn giấy, lau sạch cho cả hai. Nhìn gương mặt Chó Lớn đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, hắn bật cười.
“Sợ gì chứ, chẳng ai nhìn thấy đâu. Cái nhà vệ sinh này chỉ để làm cảnh, chỉ có cậu là mò vào đây. Mà...” Sói Lớn tiến sát thêm: “Không phải vừa rồi cậu rất thích sao?”
“Không... tôi không thích.” Chó Lớn phủ nhận ngay, trong lòng cực kỳ khó chịu với hành động của Sói Lớn, nhưng lại không thể ngăn mình nhìn hắn.
Người này có lẽ rất lăng nhăng, không phải người tốt, cuộc sống của hắn hoàn toàn trái ngược với cậu.
Nhìn Sói Lớn, Chó Lớn bỗng nhận ra rằng Sói Lớn vẫn chưa "giải quyết". Cậu lén lút quan sát sắc mặt của hắn, lo lắng rằng hắn có thể "làm thật" thì sẽ ra sao.
Sói Lớn nhướng mày: “Muốn nhìn thì cứ nhìn, đừng có lén lút. Hay là cậu muốn đáp lễ một chút?”
Chó Lớn đỏ bừng mặt lắc đầu, Sói Lớn cười cợt, không có ý định làm gì thêm, chỉ nói: “Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, thời hạn thì tùy vào tâm trạng của tôi. À phải rồi, tôi tên là Sói Lớn, hoặc cậu có thể gọi tôi là anh Sói, như những người khác. Gọi thử một tiếng xem nào.”
Hắn luôn mang theo một thứ áp lực vô hình, giọng nói trầm thấp khiến người ta không dám kháng cự.
“Anh... anh Sói.” Chó Lớn ngượng ngùng gọi.
Sói Lớn cười khẽ, giọng cười trầm ấm, đầy mê hoặc.
Cười xong, hắn đứng dậy, tiện tay vứt giấy vào thùng rác, rồi nhét tay vào túi quần. Hắn nói: “Đứng dậy đi, chúng ta đi thôi.”
Chó Lớn đã lấy lại chút sức lực, vội chỉnh trang lại quần áo rồi bước theo hắn rời khỏi nhà vệ sinh. Trong đầu cậu vẫn còn vương vấn hình ảnh vừa rồi, khiến cậu đi không vững mà đâm sầm vào lưng Sói Lớn.
Sói Lớn quay lại nhìn cậu, kéo cậu ra bên cạnh, như thể đang dắt một đứa trẻ hư: “Muốn ra tiền sảnh chơi không?”
Tiền sảnh là nơi hỗn loạn hơn rất nhiều, không giống như khu vực có phòng riêng ở đây. Mọi hành động ở đó đều diễn ra dưới sự chứng kiến của mọi người, với một sân khấu ở giữa, nơi có người hát, nhảy và biểu diễn.
Khi họ đến, họ đã đi qua một hành lang khác, nơi có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt vọng lại từ tiền sảnh. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến Chó Lớn cảm thấy choáng ngợp.
“Bạn tôi còn đang đợi tôi.” Chó Lớn rụt rè nói.
“Phì...” Sói Lớn bật cười, không ép buộc cậu, chỉ cười nhạt rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu, hỏi: “Phòng nào vậy?”
“Tôi quên mất rồi...” Chó Lớn không thể trách bản thân, lần đầu cậu đến đây, lúc nãy còn bị lạc đường, vô tình mới vào được nhà vệ sinh đó, lại trải qua sự việc kinh hoàng như vậy, nhớ nổi thì mới là lạ.
“Nhưng... tôi có thể gọi điện hỏi họ.” Cậu nói nhỏ.
“Thôi, học sinh ngoan ngoãn như cậu không nên đến mấy chỗ thế này.” Sói Lớn khoác vai cậu kéo đi. Chó Lớn không thể phản kháng, cậu thấp hơn Sói Lớn nửa cái đầu, khí thế lại càng không bằng, chỉ có thể bước theo.
Họ đi qua vài khúc quanh, cuối cùng mới thấy nhân viên phục vụ. Sói Lớn là khách quen ở đây, đi tới đâu cũng có người chào hỏi. Hắn không thèm liếc nhìn họ, mãi đến khi gần cửa ra vào hắn mới buông cậu ra.
“Sau này đừng đến đây nữa, quán bar ở khu Tam Dương này không phải ai cũng dám vào. Cẩn thận kẻo có ngày bị lột da đấy!” Sói Lớn liếc xéo cậu: “Nghe chưa?”
Chó Lớn nghĩ thầm: "Anh vừa mới rủ tôi ra tiền sảnh quẩy mà." Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng. Thực ra cậu cũng không thích những nơi quá đông người, vì vậy có thể rời đi sớm cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sói Lớn nhìn cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn càng khiến hắn thấy dễ chịu. Khuôn mặt cậu mềm mại, không ganh đua, ánh mắt vô hại khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy.
Hắn xoa đầu cậu, nhớ lại dáng vẻ động tình của Chó Lớn lúc nãy, không nhịn được lại tiến gần thêm một bước. Chó Lớn chớp mắt, tai đỏ lên, cúi đầu càng thấp.
Nơi này thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng Sói Lớn chưa đến mức điên cuồng mà làm gì cậu ở đây. Hắn chỉ gãi nhẹ mũi cậu, rồi nhờ người lấy giấy bút, viết số điện thoại của mình, nhét vào túi quần của cậu. Chó Lớn cũng thò tay vào, nắm chặt tờ giấy.
Giọng Sói Lớn lại vang lên bên tai: “Về nhà nhớ gọi cho tôi. Nếu cậu dám vứt đi mà không gọi, lần sau gặp lại xem tôi xử cậu thế nào, nghe rõ chưa? Đi đi.”
Sói Lớn chỉ ra ngoài, dường như muốn nhìn cậu rời đi. Chó Lớn ngoan ngoãn bước đi, nhưng mới đi được vài bước thì đã bị mấy người chặn lại. Người đi đầu mặc áo khoác in hình đầu lâu, thân hình khá vạm vỡ, khí thế không khỏi khiến người ta e ngại.
Vừa bước vào, gã đã cười với Sói Lớn, tiện thể liếc nhìn Chó Lớn: “Ha ha, Sói Lớn, thằng nhóc này trước đây tôi chưa gặp bao giờ. Giữa ban ngày ban mặt, sao lại vội đuổi người ta đi vậy?”
Sói Lớn cũng cười: “Thích chạy lung tung, tôi dẫn nó về dạy dỗ. Hôm nay anh không đi đánh bóng sao, anh Báo?”
“Con rắn đó tính khí thế nào anh cũng biết rồi, mồm thì to mà chơi thật sự thì thắng được tôi chắc?” Báo Lớn thô lỗ vung tay: “Chán quá.”
Họ nói chuyện thêm vài câu, rồi Báo Lớn nhìn về phía Chó Lớn. Lúc này, cậu đang bị mấy tên đàn em của anh ta chặn lại, có chút sợ hãi. Sói Lớn có vẻ không quan tâm lắm, chỉ nói với Báo Lớn: “Để cậu ta đi đi.”