Mèo Lớn lại một lần nữa bật khóc nức nở. Vốn dĩ cậu ta là người “có gan nghĩ chứ không có gan làm”, luôn giấu kín những điều này như một bí mật của bản thân. Bây giờ bị cảnh sát phát hiện, cậu ta cảm thấy cuộc đời mình coi như đã chấm dứt.
“... Mèo Lớn...” Chó Lớn không thể tin được vào mắt mình, nhìn người bạn thường ngày lầm lì, ít nói đột nhiên lại làm ra chuyện phạm pháp. Đầu óc cậu quay cuồng đến mức không thể phản ứng lại.
Mèo Lớn vừa khóc vừa bị cảnh sát đưa đi, còn bọn Sói Lớn thì hợp tác một cách đáng kinh ngạc, cũng đi làm lời khai.
“Cậu…” Hổ Lớn chần chừ bước đến trước mặt Chó Lớn đang ngây ngẩn. Chó Lớn và Mèo Lớn là bạn, nhưng qua những đoạn video vừa rồi, dường như từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Mèo Lớn làm chuyện đó, không thấy có sự tham gia của Chó Lớn.
Dù vậy, Chó Lớn vẫn phải theo cảnh sát về đồn. Trước khi rời đi, cậu liếc nhìn Sói Lớn, và trùng hợp thay, Sói Lớn cũng đang nhìn cậu. Đôi mắt Sói Lớn rất đẹp, tưởng chừng như lạnh lùng, nhưng sâu bên trong lại có một ánh sáng lấp lánh, khiến cậu bất giác nhớ lại cảnh bị hắn trêu ghẹo ban nãy. Hình ảnh ấy làm cậu thấy sợ, vội vàng quay đi rồi theo cảnh sát ra ngoài.
Dần dần, cậu cũng tỉnh táo lại. May mà tay mình không bị chặt. Cậu vừa đỗ đại học, còn hy vọng vào học trường trọng điểm của tỉnh. Nếu thật sự bị chặt tay, chắc mẹ cậu sẽ không chịu nổi.
Trong lúc lấy lời khai, Chó Lớn trả lời rất thành thật, không dám giấu giếm bất cứ điều gì. Cậu không quen biết nhiều người, Mèo Lớn coi như là người bạn thân nhất, mà không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Cả người cậu chìm trong cảm giác chán nản. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Đến khi lấy lời khai xong thì trời đã về chiều. Chó Lớn cảm thấy bất an khi rời khỏi đồn cảnh sát, vì một khi đã đến đây, cậu luôn có cảm giác không thoải mái.
Nhưng cậu vừa bước ra cửa thì lại đụng phải nhóm người của Sói Lớn. Chó Lớn chỉ kịp liếc nhìn Sói Lớn rồi vội vàng quay đầu muốn chạy khỏi đó.
“Đứng lại.”
Sói Lớn thấy bóng dáng cậu lén lút rời đi thì chậm rãi gọi lại, sau đó tiến thẳng về phía cậu. Chó Lớn đứng yên không nhúc nhích, sững sờ nhìn đôi giày của Sói Lớn càng lúc càng đến gần, cho đến khi hắn cúi đầu cười, nói: “Bảo cậu đứng lại là cậu nghe lời đứng lại thật nhỉ.”
“Tôi…” Chó Lớn nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, lắp bắp cả buổi mà không nói được gì.
“Yên tâm, tôi biết cậu không tham gia vào những trò bẩn thỉu của bạn cậu.” Sói Lớn nhìn cậu, như đang chế giễu cảnh hắn trêu đùa cậu ban sáng. Hắn lại đưa tay đặt lên vai cậu, vỗ nhẹ: "Nhưng cậu cũng nghĩa khí đấy, sợ chết mà vẫn cố bảo vệ bạn. Chỉ là ánh mắt chọn bạn hơi kém.”
Nói xong, hắn cảm thấy vỗ vai chưa đủ, bèn đưa tay lên véo má cậu.
Chó Lớn mím chặt môi, để mặc hắn véo qua véo lại, ánh mắt cậu không thể tránh khỏi việc chạm vào gương mặt đầy quyến rũ của Sói Lớn, lại còn gần thế này, tim cậu đập thình thịch.
Sói Lớn ghé sát tai cậu, cất giọng trầm thấp: “Cậu trông khá hợp khẩu vị của tôi đấy. Muốn thử không…”
Nhận ra hắn sắp nói gì tiếp theo, Chó Lớn vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi chỉ là một sinh viên…”
“Nhát gan thế.” Bị từ chối nhưng Sói Lớn không hề tức giận, hắn cười cười: "Mười tám tuổi rồi… đang học đại học à?”
Chó Lớn lí nhí đáp: “Vừa tốt nghiệp cấp ba…”
“Cậu tên gì?” Sói Lớn nhếch môi, tiếp tục hỏi.
Chó Lớn ngập ngừng hồi lâu rồi nói nhỏ: “Đại… Chó Lớn…”
Nói xong, cậu không thấy Sói Lớn nói tên mình, nhưng cũng không dám hỏi. Ánh mắt Sói Lớn lướt từ mũi và cằm của cậu, rồi trượt xuống ngực, bàn tay hắn cũng theo đó mà di chuyển xuống. Chó Lớn khẽ rụt người lại, cắn răng chịu đựng sự tiếp xúc này.
Nơi bị hắn chạm vào như có dòng điện chạy qua, ngứa ngứa, nóng ran, nhưng cậu không dám thể hiện ra, chỉ biết tránh né và cố gắng thoát khỏi cảm giác không tự chủ này.
Đám đàn em của Sói Lớn đứng từ xa nhìn, không hề ngạc nhiên mà còn có vẻ đang xem trò vui. Điều đó càng khiến Chó Lớn cảm thấy khó xử.
Phản ứng của cậu dường như càng làm Sói Lớn hứng thú hơn. Hắn nắm lấy cằm cậu, như đang kiểm tra món hàng rồi trêu đùa thêm vài câu. Đến khi cảnh sát không thể chịu nổi mà ra đuổi người, hắn mới thản nhiên dẫn đám đàn em rời đi, dáng vẻ chẳng khác gì coi đồn cảnh sát như nhà mình.
“Đợi… đợi đã!” Chó Lớn nhìn họ sắp đi xa, vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nhớ ra điều gì: “Tiền của các anh…”
“Giữ lấy đi, Sói Lớn tôi chẳng thèm để hai vạn ấy vào mắt đâu.” Sói Lớn liếc cậu một cái, chẳng mấy bận tâm mà tiếp tục bước ra ngoài.
“Nhưng… nhưng anh nói đó là hàng giới hạn từ nước ngoài, việc chăm sóc chắc tốn không ít…” Chó Lớn cảm thấy bản thân thật ngốc khi lại tự nói ra điều này, nhưng cậu vẫn không thể ngăn mình lên tiếng: “Tôi sẽ bảo bạn tôi, sau khi ra ngoài, nghĩ cách trả cho anh. Hai vạn này, coi như trả trước…” ( truyện trên app t.y.t )
Nghe vậy, Sói Lớn quay lại nhìn cậu thêm vài lần, ánh mắt của hắn khiến Chó Lớn không dám đối diện. Nhưng Sói Lớn không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng rồi bước đi. Đến khi Chó Lớn ngẩng lên, họ đã biến mất.
Không rõ là cảm giác thất vọng hay gì, Chó Lớn chậm rãi rời khỏi đồn cảnh sát. Mèo Lớn vì chuyện lần này mà bị tạm giam vài ngày để giáo dục, và điều quan trọng là cậu ta sẽ có tiền án. Nếu sau này còn tái phạm, sẽ không chỉ đơn giản là bị giam vài ngày nữa.
Tuy nhiên, có thể thấy sau vụ này, Mèo Lớn thực sự hối lỗi.
Cậu ta van xin cảnh sát đừng báo cho ba mẹ biết, vì mẹ cậu ta bị bệnh tim, không chịu nổi cú sốc này. Sau đó, cậu ta gọi điện về nhà nói dối rằng sẽ đi chơi với Chó Lớn vài ngày, và nhờ Chó Lớn giúp mình che giấu.
Chó Lớn im lặng đồng ý. Có lẽ điểm tốt duy nhất của Mèo Lớn là cậu ta vẫn còn biết hiếu thảo. Đây là mùa hè sau khi tốt nghiệp, kỳ thi đại học vừa kết thúc, ba mẹ không ép buộc phải học nữa, ai cũng cho con cái mình ra ngoài thư giãn. Vì vậy ba mẹ Mèo Lớn cũng không hỏi kỹ, chỉ dặn dò cậu ta cẩn thận.
Sau sự việc này, cuộc sống của Chó Lớn trôi qua một cách bình lặng. Cậu không hoạt bát như những người bạn khác, cũng không có sở thích đặc biệt. Thỉnh thoảng cậu đọc sách hay chơi game để giết thời gian. Mèo Lớn sau khi ra khỏi đồn cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, còn tuyên bố sẽ sửa chữa bản thân.
Có lẽ vì lần này Chó Lớn đã nghĩa khí cứu giúp, Mèo Lớn thường xuyên nhắn tin cho cậu. Chó Lớn thỉnh thoảng trả lời, nhưng thực ra sau vụ việc đó, cảm xúc của cậu đối với Mèo Lớn trở nên rất mâu thuẫn. Cậu không biết mình có nên tiếp tục làm bạn với Mèo Lớn hay không, vì cậu cảm thấy như bị lừa dối.
Thành tích của Mèo Lớn không tốt, nên cậu ta chỉ vào một trường đại học bình thường, cách xa trường mà Chó Lớn đăng ký. Dù sao thì họ cũng không học chung trường, nên có lẽ sau này sẽ ít gặp nhau. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Trong khoảng thời gian này, hình ảnh Sói Lớn thường xuyên hiện lên trong đầu Chó Lớn: hắn vuốt ve gương mặt, lồng ngực cậu, và cả hơi thở ấm áp bên tai. Thậm chí, cậu còn tưởng tượng đến những điều xa hơn, tự làm bản thân đỏ mặt tía tai, nhưng không thể nào xua đi được. Cứ vài ngày, hình ảnh ấy lại xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu biết rõ rằng mình đã thích hắn. Dù sao cậu cũng là người đồng tính, lại chưa từng trải qua chuyện tình cảm, chưa từng yêu đương. Sói Lớn thì vừa đẹp trai, vừa biết cách trêu đùa, khiến cậu rung động không cưỡng lại được.
Nhưng Sói Lớn có thế lực, lại là dân xã hội đen. Dù lần trước chỉ là hiểu lầm và hắn chỉ hù dọa, nhưng dù nhìn thế nào, hắn vẫn không phải người dễ chọc.
Cậu chỉ có thể nghĩ về hắn mà thôi.
Dù cho Sói Lớn có hứng thú với cậu, cậu cũng không dám đáp lại. Cậu nhát gan.
Chó Lớn chỉ là một sinh viên bình thường. Cậu nghĩ rằng sau lần xáo trộn nhỏ này, mình sẽ không bao giờ gặp lại Sói Lớn nữa. Nhưng ai ngờ duyên phận thường trêu ngươi, càng không mong gì, thì điều đó lại càng xảy ra.
Sắp tốt nghiệp cấp ba, trong nhóm lớp có người tổ chức một buổi họp mặt.
Đó là buổi họp lớp cuối cùng trước khi họ mỗi người một ngả, bước vào những con đường khác nhau. Số người tham gia khá đông. Là lớp phó học tập, dù tính cách có phần hướng nội, cậu vẫn được mời tham gia. Lúc đó, cậu đang bị những suy nghĩ rối ren trong đầu giày vò, rất cần làm điều gì đó để phân tán sự chú ý, nên cậu mừng rỡ nhận lời.
Người tổ chức chọn một quán bar khá nổi tiếng. Kỳ thi đại học đã xong, ai cũng chơi rất nhiệt tình. Vì sắp bước vào thế giới người lớn, họ cảm thấy như phải tiếp xúc với nhiều thứ trước đây chưa từng được trải nghiệm.
Buổi họp lớp thực ra cũng chỉ là một vài thành viên tích cực dẫn dắt bầu không khí. Những người không hoà đồng như Chó Lớn thì chỉ ngồi một góc uống nước, ăn vặt, mỉm cười nhìn mọi người đùa giỡn với nhau.
Lúc cụng ly, trừ các bạn nữ ra, nam sinh gần như phải uống cạn ly, ai cũng bị ép đầy rượu. Chó Lớn bị chuốc vài chén.
Tửu lượng của cậu không tốt. Sau vài ly, dạ dày cậu đã bắt đầu nóng rát. Chó Lớn vẫy tay từ chối, rồi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
Quán bar này trang trí rất sang trọng và lộng lẫy, không biết buổi gặp mặt này tốn bao nhiêu tiền. Chó Lớn đi lòng vòng một lúc mà bị lạc đường...
“Hehe... Chỉ cần tối nay em ngoan ngoãn, muốn gì tôi cũng chiều em...”
Đối diện cậu là một cặp nam nữ đang đi tới. Người đàn ông mỉm cười dâm đãng, mặc dù khoác trên người bộ vest cao cấp nhưng vẫn không giấu được vẻ hạ lưu. Một tay gã ôm chặt eo người phụ nữ, cố ý dựa sát vào cô ta. Người phụ nữ vừa đẩy ra vừa cười mỉm, nửa như từ chối, nửa như chấp nhận. Hai người loạng choạng đi tới góc khuất.
“Giám đốc Lưu, có người đang đợi mà. Có gì để tối hẵng nói…”
“Được, được, tối hẵng nói.” Người đàn ông càng thêm hưng phấn, vừa cười vừa rẽ qua góc khuất.
Chó Lớn đứng nép sang một bên, đợi họ đi qua mới tiếp tục tìm đường. Một lúc sau, cậu mới tìm thấy nhà vệ sinh. Không hiểu sao quán bar lớn thế này mà trên đường không gặp một nhân viên nào, đến hỏi đường cũng không được.
Vừa bước vào nhà vệ sinh nam, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó — là một nam sinh.
“Anh Sói… xin anh tha thứ cho em. Em sai rồi… em thực sự biết lỗi rồi, em… em chấp nhận chịu phạt…”
Phía trước bồn rửa mặt là một góc khuất khá kín đáo, thường không ai chú ý tới nơi đó nếu không cố ý tìm. Lúc này, Sói Lớn đang đứng ở góc khuất đó, lưng tựa vào tường, lạnh lùng nhìn thiếu niên đang khóc lóc cầu xin trước mặt.
Thiếu niên rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu lên, dường như muốn dùng cách này để lấy lòng. Khi nói đến “chịu phạt”, khuôn mặt cậu ta không tự chủ được mà hiện lên vẻ xấu hổ.
Cậu ta len lén quan sát biểu cảm của Sói Lớn một lúc, rồi cẩn thận đặt hai tay lên lồng ngực hắn, từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng. Ngón tay cậu ta chạm vào khóa thắt lưng, hành động ngầm hiểu rằng cậu ta muốn làm gì.
“Đủ rồi.” Sói Lớn thẳng thừng gạt tay cậu ta ra, lực quá mạnh khiến cậu ta mất thăng bằng và ngã ngồi xuống đất.
Chó Lớn vừa lén bước vào toilet, nghe thấy giọng nói này thì khựng lại, sững người tại chỗ. Dù chỉ mới gặp một lần, nhưng giọng nói này đã vang lên trong đầu cậu không biết bao nhiêu lần. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nghe thấy nó lần nữa.
Ở nơi kín đáo thế này, hắn lại đang ở cùng một nam sinh...
Chó Lớn không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ biết bước chân của mình càng thêm cẩn trọng. Cậu nhẹ nhàng mở cửa một buồng vệ sinh gần đó rồi bước vào.
Nhưng câu chuyện dường như chưa kết thúc. Cậu nghe thấy Sói Lớn nói: “Tôi thích những người biết an phận. Đã theo tôi thì phải bỏ hết những mưu mô nhỏ nhặt đó đi.”
Thiếu niên vẫn ngồi dưới đất, vẻ mặt tội nghiệp. Sói Lớn cúi người xuống, nắm lấy tóc cậu ta, buộc cậu ta phải ngẩng đầu lên nhìn mình: “Từ trước đến giờ, tôi vẫn hài lòng với cách cậu cư xử. Tôi sẽ không xử lý cậu như cách tôi đã làm với những người khác đâu Cừu Nhỏ, cậu hiểu chưa? Đừng có lãng phí chút lòng tốt cuối cùng của tôi!”
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu ta, Sói Lớn bật cười: “Cút đi!”