Sắc mặt của Sói Lớn đột nhiên trở nên mờ ám, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua má bên kia của Chó Lớn, từ trên xuống dưới, khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, ánh mắt cũng khóa chặt không rời khỏi cậu.
Chó Lớn bị ép phải đối diện với hắn, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần gũi với một người cùng giới đến vậy. Cơ thể cậu bắt đầu mềm nhũn, nếu không nhờ có cây cột đá phía sau làm điểm tựa, chắc cậu đã ngã quỵ xuống từ lâu.
Cảm giác này thật kỳ lạ, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua bao giờ.
“Da mịn đấy, tôi rất hài lòng với gương mặt của cậu.”
Sói Lớn vừa bóp vừa vân vê má cậu, trêu ghẹo một hồi rồi mới buông ra, đánh giá như thể đang thưởng thức một món đồ chơi. Vẻ ngoài của Chó Lớn thuộc dạng thanh tú, cặp lông mày nhíu lại đầy sợ hãi, cả người toát lên vẻ nhút nhát, đến mức lúc này trông cậu có phần đáng thương hơn bao giờ hết.
Cậu không hiểu Sói Lớn đang ám chỉ điều gì. Chẳng lẽ đối phương cũng thích đàn ông ư? Nghĩ đến đây, Chó Lớn hoảng sợ, cậu không muốn dính líu gì đến loại người nguy hiểm như hắn – người mà có thể “ăn tươi nuốt sống” người khác không chừa một mẩu xương.
May mắn thay, sau giây phút kỳ lạ đó, Sói Lớn lại trở về với vẻ lạnh lùng thường thấy. Hắn liếc nhìn Chó Lớn, rồi hất cằm về phía Mèo Lớn, hỏi: “Cậu và thằng đó thân thiết lắm à?”
Chó Lớn cẩn trọng trả lời: “Có thể coi là thân…”
“Gan cậu cũng to ghê, không đem đủ tiền mà dám một mình đến đây. Cậu thực sự nghĩ tôi sẽ nói lý lẽ với các cậu sao?”
Chó Lớn vội lắc đầu: “Không, không, tôi… tôi nhát gan lắm… tôi… tôi đã đem hai vạn tới rồi… phần còn lại, tôi sẽ cố gắng kiếm thêm để trả sau…”
“Dựa vào đâu mà tôi phải đồng ý?” Sói Lớn ghé sát vào tai cậu, nói khẽ, vẻ mặt đầy thỏa mãn khi thấy Chó Lớn đứng hình. Sau đó, hắn xoay người bỏ đi.
Khi quay lại chỗ ban đầu, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, Sói Lớn cười nhạo: “Cậu có biết chiếc PV3C07 của tôi là phiên bản giới hạn từ nước ngoài không? Chỉ bắt các cậu đền mười vạn đã là nhân nhượng lắm rồi, còn muốn mặc cả nữa?”
“Nhưng… chúng tôi thực sự không có đủ tiền…” Mặt Chó Lớn vẫn còn nóng bừng, cậu cầu xin, liếc nhìn Mèo Lớn đang bị giữ chặt. Trong đầu cậu quay cuồng nghĩ xem còn có thể mượn tiền từ ai nữa, nhưng đáp án là không có! Hai vạn mà cậu xoay sở được đã là cực hạn rồi.
Khi cậu còn đang đau đầu suy nghĩ, đám người kia không hề cho cậu thêm thời gian. Nụ cười trên mặt Sói Lớn biến mất trong chớp mắt, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Chặt tay nó đi!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Mặc dù hắn đang nhìn Chó Lớn, nhưng ý hắn lại chỉ về phía Mèo Lớn.
Tên to con nhe hàm răng trắng bệch ra cười, một tay túm Mèo Lớn, tay kia rút ra một con dao nhỏ trong túi ra, xoay nó một vòng điệu nghệ. Mèo Lớn hoảng sợ la hét: “Cứu tôi với! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa đâu! Tôi không dám nữa!”
“Không! Các anh không được làm vậy!” Chó Lớn muốn lao tới nhưng bị mấy tên khác giữ lại, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.
Sói Lớn lại tiến đến gần cậu, vỗ nhẹ vào mặt cậu, không cho cậu cơ hội thương lượng: “Cậu không muốn chúng tôi chặt tay nó thì cậu thay cho nó đi. Chúng tôi chặt tay cậu, cũng chẳng khác gì.”
Lúc này, mắt Chó Lớn đã ngân ngấn nước, cậu run rẩy: “Không… không…”
“Ồ, vậy thì chặt cả hai tay luôn!” Sói Lớn vừa nói, đám người giữ chặt Chó Lớn và Mèo Lớn cũng nhe răng cười, đồng loạt rút dao găm ra. Cả hai run rẩy sợ hãi, nghĩ rằng mình sắp tiêu đời. Đúng lúc họ đang giãy giụa trong tuyệt vọng, một người bước nhanh tới, nói gì đó vào tai Sói Lớn.
Người kia nói xong liền rời đi, còn đám người giữ chặt Chó Lớn và Mèo Lớn vẫn đang hăng hái bàn tính xem sẽ chặt từ đâu, nhưng dù bàn tính mãi, họ cũng chưa ra tay.
“Chà, tới nhanh thật.” Sói Lớn thu lại vẻ mặt, nói với hai tên đang định ra tay: “Được rồi, cảnh sát tới. Thu dọn đi.”
“Cái gì? Tới nhanh thế? Lần này sao nhanh vậy…”
Nghe thấy vậy, đám người lập tức tản ra, hai tên kia cũng thả Chó Lớn và Mèo Lớn ra, giấu dao vào chỗ kín đáo. Chó Lớn vẫn chìm trong nỗi sợ hãi, không nhận ra những gì đang diễn ra xung quanh, còn Mèo Lớn thì tệ hơn, vẫn tiếp tục la hét cầu xin.
Giữa những tiếng phàn nàn của họ, bỗng có tiếng còi cảnh sát vang lên. Tiếng phanh xe dừng lại, vài cảnh sát tiến vào từ phía bên kia.
“Không được nhúc nhích! Có người tố cáo các cậu cư trú bất hợp pháp và tàng trữ vũ khí nguy hiểm!”
Sói Lớn và đám người của hắn vẫn đứng đó, không hề bỏ chạy hay trốn tránh.
Tiếng ồn bất ngờ khiến Mèo Lớn và Chó Lớn bừng tỉnh. Mèo Lớn khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa trông thấy cảnh sát, cậu ta như thấy được cứu tinh, liền lao tới.
“Cứu với, cảnh sát ơi! Họ định chặt tay tôi! Họ là người của xã hội đen!”
Viên cảnh sát đi đầu né tránh, nhưng người phía sau thì không may mắn như vậy, bị nước mắt nước mũi của Mèo Lớn dính đầy lên người, khiến bộ cảnh phục của anh ta lấm lem, mặt đen lại một nửa.
Viên cảnh sát đi đầu quay lại an ủi: “Đừng lo, cảnh sát sẽ bảo vệ cậu. Cậu gọi điện báo cảnh sát đúng không?”
“Không… không phải tôi…” Mèo Lớn lắc đầu, bản năng quay sang nhìn Chó Lớn.
“Là tôi…” Chó Lớn đã tỉnh táo hơn Mèo Lớn, dù vẫn còn rất sợ hãi, nhưng ít nhất tay cậu vẫn còn nguyên vẹn. Cậu vội vàng chạy đến chỗ cảnh sát.
“Họ… họ đòi tiền vì bạn tôi làm trầy xe của họ. Nhưng… nhưng chúng tôi không có đủ tiền… chúng tôi đã nói là sẽ gom dần, nhưng họ không chịu, họ định chặt tay chúng tôi…”
Sói Lớn đứng cách đó không xa, nheo mắt nhìn cậu, ánh nhìn đầy đe dọa khiến giọng nói của Chó Lớn dần nhỏ lại, cậu không dám nhìn về phía hắn nữa.
Viên cảnh sát tên Hổ Lớn nghe Chó Lớn kể xong liền nhìn sang phía Sói Lớn và đám người của hắn. Thấy Sói Lớn và đồng bọn đứng yên lặng, không có vẻ gì là chống đối, trong mắt anh ta hiện lên một chút do dự, nhưng rồi anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, cảm thấy đau đầu.
“Sao lại là các cậu nữa?”
“Tôi cũng định nói vậy đấy. Lại là anh à, cảnh sát Hổ Lớn? Dạo này rảnh rỗi quá hay sao?”
Biểu cảm của Sói Lớn chẳng hề giống một kẻ vừa bị cảnh sát bắt.
“Đây là nhiệm vụ thôi, vừa nhận được báo án gần đây nên mới ghé qua.” Cảnh sát Hổ Lớn cười, có chút thân thiện.
Chó Lớn hoang mang nhìn hai người. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao họ có vẻ quen biết nhau? Hơn nữa bầu không khí giữa họ còn khá thoải mái. Hổ Lớn và Sói Lớn nói chuyện như bạn bè, điều này khiến cậu vừa nghi ngờ vừa sợ hãi. Nếu những kẻ này đã có mối quan hệ tốt với cảnh sát, chẳng phải cậu và Mèo Lớn sẽ càng nguy hiểm hơn sao?
Hổ Lớn lúc này đã hạ súng xuống, vẻ mặt có chút khó xử khi nhìn đám người Sói Lớn và Mèo Lớn vẫn còn chưa hoàn hồn. Anh ta thở một hơi nặng nề: “Cậu làm người ta sợ đến thế này, có vui không? Dù chưa gây thương tích nhưng làm vậy cũng là phạm pháp.”
“Ha, nó đáng bị như vậy, cho nó một bài học. Cảnh sát Hổ Lớn, cho dù hôm nay không có người báo cảnh sát, tôi cũng sẽ tự tìm anh.”
“Cậu mà tự tìm tôi? Mỗi lần cậu tìm tôi chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả! Còn bài học gì nữa? Tất cả theo tôi về đồn để học ‘giáo dục công dân’ đi!” Hổ Lớn đột nhiên nghiêm giọng, ra lệnh.
Chó Lớn vẫn chưa hiểu hết câu chuyện giữa họ, nhưng dường như khi thấy Sói Lớn, Hổ Lớn ngay lập tức thay đổi thái độ, như thể những gì mà Sói Lớn vừa làm chỉ là như trò đùa của trẻ con.
Đến lúc này, Mèo Lớn cũng đã tỉnh táo lại, cậu ta túm lấy áo Hổ Lớn, khóc lóc: “Họ suýt nữa chặt tay tôi! Cảnh sát ơi, nhất định phải bắt họ lại! Nếu không họ sẽ đánh chết tôi mất!”
Sói Lớn lạnh lùng liếc nhìn cậu ta nhưng không nói gì. Hổ Lớn lại cảm thấy đau đầu thêm lần nữa. Anh ta bóp trán rồi trấn an: “Đừng lo, họ sẽ không chặt tay cậu đâu. Chúng tôi sẽ bắt họ ngay thôi.”
“Thấy chưa, cậu làm người ta sợ đến thế đấy!” Hổ Lớn quay lại, gắt gỏng với Sói Lớn.
“Tôi cứ tưởng nó gan dạ lắm, hóa ra mới dọa chút đã khóc rồi.” Sói Lớn nhàn nhã đứng thẳng dậy, khuôn mặt không chút sợ hãi. Hắn quay trở lại chiếc xe thể thao màu đỏ, mở cửa xe, cúi người lấy ra một chiếc USB.
“Nó thường xuyên làm mấy trò rình trộm, còn lén chụp ảnh giữ lại. Trước đây khi còn ở trường tôi không để ý, giờ nó lại dám động vào người của tôi. Cảnh sát à…” Sói Lớn nghịch chiếc USB trong tay, nhìn về phía Hổ Lớn: "Chuyện này chắc anh không định cho qua dễ dàng chứ?”
Hổ Lớn nghiêm túc nhận lấy chiếc USB mà Sói Lớn ném tới. Anh ta lập tức cắm nó vào chiếc máy tính mà một tay đàn em của Sói Lớn đã chuẩn bị sẵn, mở ra. Bên trong toàn là những đoạn video quay lại cảnh Mèo Lớn rình trộm ở những nơi kín đáo, miệng cậu ta nở nụ cười dâm đãng. Trong video còn nghe rõ tiếng cười khúc khích, giọng nói rõ ràng là của nữ giới. ( truyện trên app T Y T )
Ban đầu những đoạn video này chủ yếu quay trong trường học, sau đó là ở những chỗ như quán bar, nơi công cộng. Từ các ký hiệu bên ngoài, có thể thấy rõ đó là phòng thay đồ nữ, nhà tắm nữ, và nhà vệ sinh nữ.
Mặt Hổ Lớn tái xanh, các cảnh sát khác cũng lộ rõ vẻ ghê tởm. Chó Lớn đứng đó sững sờ, không nói nên lời. Cậu luôn biết Mèo Lớn có thói quen xấu, như mượn đồ không trả, hay tham lam những thứ vặt vãnh, nhưng vì cậu ta nhát gan nên không dám làm những chuyện quá tệ. Không ngờ cậu ta lại dám đi rình trộm phụ nữ.
Mèo Lớn nhìn thấy những đoạn video, hoảng loạn mở to mắt, không ngừng lắc đầu.
“Không, tôi không có, tôi không phải… không phải như thế… Tôi không có rình trộm, tôi không có chụp ảnh! Tôi không có!”
“Không có? Dám lấy điện thoại ra kiểm tra không?” Sói Lớn dập điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày nhấn mạnh vào tàn thuốc, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn Mèo Lớn, chậm rãi nói: “Cậu có nhớ tuần trước không? Cậu đã rình trộm một người phụ nữ ở khách sạn Tinh Lan, bị phát hiện rồi chạy như chó mất đuôi. Cô ấy là bạn của tôi.”
Nụ cười của Sói Lớn hiện lên đầy đáng sợ. Vừa trải qua nỗi sợ bị chặt tay, Mèo Lớn theo bản năng lùi lại, liên tục lắc đầu phủ nhận cho đến khi Hổ Lớn cưỡng chế lấy điện thoại của cậu ta ra kiểm tra. Trong đó đầy những tấm ảnh chụp lén các bộ phận trên cơ thể phụ nữ, chủ yếu là đôi chân, rõ ràng là những bức ảnh được chụp lén từ nơi kín đáo.