9

Tần Bạc Đình và Quý Minh Hiên dự định tự mình tìm ra thủ phạm, lấy lại hai quyển sổ tay cho tôi, nhưng tôi từ chối.

Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, tôi không muốn họ vì chuyện của tôi mà phân tâm.

Nhưng ngay khi thi xong, tôi liền chạy thẳng đến văn phòng chủ nhiệm giáo dục, vừa vào cửa đã kêu thảm thiết: “Anh Dương, anh nhất định phải giúp em đòi lại công bằng!”

Tôi nâng tầm chuyện này từ cạnh tranh không lành mạnh thành bạo lực học đường, rồi nâng tiếp lên tội phạm vị thành niên, cuối cùng thầy Dương chỉ hỏi tôi một câu: “Em nói xem, nếu không có quyển sổ này thì có ảnh hưởng đến thành tích của em không?”

Tôi chớp mắt, gật đầu một cách miễn cưỡng.

Thầy Dương uống một ngụm nước, “Sao không nói ngay từ đầu đi, còn vòng vo mấy thứ không đâu.”

Thật đúng là thành tích là trên hết!

Sau đó, thầy Dương lại kéo tôi đến chỗ hiệu trưởng để than thở: “Hiệu trưởng, nếu mất hai quyển sổ này, có thể chúng ta sẽ mất đi một thủ khoa tỉnh đó!”

Hiệu trưởng đập bàn, “Điều tra ngay!”

Tần Bạc Đình đứng ngoài xem toàn bộ quá trình, nhìn tôi giơ ngón tay cái.

Thôi nào, tôi là ứng cử viên của thủ khoa tỉnh, được thầy cô yêu mến là phải! Nếu nghĩ tôi không cha không mẹ thì dễ bắt nạt, ha ha, thế là nhầm rồi.

Hiệu trưởng ra lệnh điều tra, chưa đến ba ngày đã có một nam sinh đứng ra, vừa khóc vừa tìm tôi, nói là vì ghen tị với thành tích của tôi nên mới làm ra chuyện sai trái.

Cậu ta rất thành khẩn xin lỗi và trả lại sổ tay cho tôi. Tôi mở sổ ra xem, không có gì lạ bên trong.

Quý Minh Hiên vẫn khăng khăng rằng cậu ta chắc chắn đã cấu kết với người ngoài để ăn cắp sổ của tôi rồi đem bán.

Thầy Dương nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Tôi biết đứa trẻ này, nhà nó khá giả, không thiếu tiền; tính cách lại bạo dạn, không giống người bị ai uy hiếp; hơn nữa, nó không thích học, nói ghen tị với em là vô căn cứ. Du Chu, em có hiềm khích gì với nó không?”

Tôi? Với cậu ta? Có hiềm khích?

“Không thể nào, em còn chẳng biết cậu ta!”

Bên cạnh, Tần Bác Đình sắc mặt trầm ngâm. Tôi chợt nhận ra từ lúc nam sinh kia xuất hiện, cậu ấy chưa nói một lời nào, cả người bao phủ khí lạnh.

“Không hẳn là em với nó có mâu thuẫn trực tiếp. Đừng lo, tôi sẽ để mắt đến em ấy.”

Tôi cảm động nói: “Anh Dương thật tốt.”

“Được rồi, đi đi.”

Hôm nay có kết quả thi, tôi liền gạt chuyện này qua một bên, chuyển sang xem thứ hạng của Tần Bạc Đình và Quý Minh Hiên.

Tốt lắm, Tần Bạc Đình giữ vững top 10, còn Quý Minh Hiên cũng vượt qua 400 điểm, so với điểm chuẩn năm trước là qua.

Tôi định tìm Tần Bạc Đình ăn mừng một chút, nhưng lại phát hiện anh đã biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được.

Quý Minh Hiên cũng không biết là đi đâu.

Nghĩ đến vẻ mặt khó coi của anh vừa rồi, trong lòng tôi trỗi dậy một nỗi bất an khó tả.

Tôi nhờ bạn cùng bàn xin phép thầy rồi đi tìm anh, vừa đến bồn hoa ở sân tập nhỏ thì thấy có một người nằm dưới đất.

Tới gần mới nhận ra, là nam sinh đã trộm sổ tay của tôi.

Cậu ta nằm úp mặt trên đất, thở dốc, mặt đầy vết bầm, khóe miệng vẫn còn rỉ máu.

10

Ai cũng biết tôi không nên hỏi cậu ta “Cậu không sao chứ?”, vì cậu ta rõ ràng là có chuyện.

Tôi cũng không cần phải hỏi ai đã giúp tôi xả cơn giận với màn trừng trị công bằng từ trên trời rơi xuống, vì trong lòng tôi đã có câu trả lời.

Vì vậy, tôi chỉ có một câu duy nhất để nói với cậu ta.

Tôi bước tới, đỡ cậu ta dậy, "Trả đồ cho tôi."

Cậu ta giằng ra khỏi tay tôi, "Tôi không biết cậu đang nói gì."

Thấy cậu ta không thừa nhận, tôi cũng chẳng chơi trò úp mở nữa, "Là cái khung ảnh trên bàn tôi đó. Cậu trộm ảnh của tôi để làm gì? Thầm mến tôi à?"

Thực ra hai quyển sổ tay không quan trọng gì, nhưng bức ảnh bị mất lại có ý nghĩa rất lớn với tôi.

Cậu ta nghe xong cười khẩy một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi đầy mỉa mai.

"Du Chu, cậu đoán xem tại sao Tần Bạc Đình lại đánh tôi?"

Tôi giả vờ ngạc nhiên nhìn cậu ta, "Không phải là cậu tự ngã sao? Đừng có mà kiếm chuyện lừa lọc đòi tiền."

Cậu ta trừng mắt dữ tợn nhìn tôi, như đang trút giận lên tôi.

"Chỉ vì tôi đã tỏ tình với cậu ấy."

"Cậu ấy nói tôi kinh tởm, nhìn tôi như thể đang nhìn một đống rác!"

Tôi im lặng một lúc, rồi nói một câu, "Xin chia buồn."

Vì tình yêu của cậu đã bị bóp nghẹt ngay trong nôi.

Cậu ta dường như nghẹn lại, nhưng ngay giây sau, ánh mắt liền trở nên yếu đuối mơ màng, đầy vẻ đáng thương.

"Việc trộm sổ tay của cậu là tôi sai. Nhưng Du Chu, Tần Bạc Đình vốn không thích con trai, cậu thích cậu ấy cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu."

Tôi gãi mũi, "Ai nói tôi thích cậu ấy chứ?"

"Ánh mắt cậu nhìn cậu ấy, không lừa được tôi đâu."

Chỉ vậy thôi à?

Fan couple còn chẳng "đẩy thuyền" hăng thế này!

Tôi lười đôi co thêm, "Cậu bị đánh chẳng phải vì cậu dùng ảnh của tôi để uy hiếp cậu ấy à?"

"Sao cậu biết?!"

"Đoán thôi."

Cậu tưởng tôi chỉ vì chăm chỉ học hành mà lần nào cũng đứng nhất sao?

"Cậu đang gài bẫy tôi!"

"Tôi thừa nhận là có phần đánh cược." Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với cậu ta, "Nhưng tôi hiểu rõ Tần Bạc Đình hơn cậu, dù cậu ấy có ghét bị con trai tỏ tình, cậu ấy cũng sẽ không vô cớ ra tay đánh người."

"Lời nói dối của cậu quá vụng về."

"Cậu cứ việc tiếp tục bôi nhọ cậu ấy, nhưng Tần Bạc Đình cũng có thể công khai rằng thực ra cậu là kẻ bám đuôi theo cậu ấy vào nhà vệ sinh và cởi hết quần áo tự thỏa mãn như một kẻ biến thái. Tôi làm chứng, cậu nghĩ mọi người sẽ tin cậu hay tin Tần Bạc Đình đây?"

Môi của Cố Tiểu Đố run lên, gương mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn.

"Bây giờ," tôi bóp cổ cậu ta, "nói cho tôi biết cậu đã lừa Tần Bạc Đình đi đâu!"

Khi Quý Minh Hiên tìm thấy tôi, Cố Tiểu Đố trông còn thảm hại hơn trước.

"Chu Chu, cậu ra tay tàn nhẫn vậy sao!"

Tôi ngơ ngác, "Tôi có làm gì cậu đâu?"

Cố Tiểu Đố rên rỉ, "Nhưng vừa rồi cậu dọa tôi sợ quá."

"Hì," tôi gãi đầu ngượng ngùng, "cũng là học từ Tần Bạc Đình mà."

Cố Tiểu Đố thừa nhận khung ảnh của tôi đang trong tay đại ca trường nghề bên cạnh, Tần Bạc Đình và anh ta có mối thù, còn Cố Tiểu Đố vì thất bại trong việc tỏ tình mà sinh hận, hai người bọn họ bàn bạc rồi nghĩ ra cái trò quái đản này.

Tôi nhìn Cố Tiểu Đố, "Cậu dùng đồ của tôi để gài bẫy cậu ấy, vì cậu chắc rằng cậu ấy để ý đến tôi."

Môi của Cố Tiểu Đố sắp cắn nát, mặt đỏ bừng, "Đúng thế! Cậu ấy thích cậu! Cậu thỏa mãn lắm chứ gì!"

Thỏa mãn ư? Không hẳn, nhưng tôi thật sự thấy vui.

"Thực ra tôi chưa từng nghĩ về việc Tần Bạc Đình có thích tôi hay không, nhưng nhờ cậu," tôi nhìn cậu ta trong dáng vẻ nhếch nhác, ghé sát tai cậu ta thì thầm,
"Bây giờ tôi thấy, cậu ấy thích tôi đến phát điên rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play