11
Tôi và Quý Minh Hiên lao nhanh về phía trường nghề, cậu vừa chạy vừa làu bàu: "Giờ cậu không chỉ muốn làm nhiếp chính vương, mà còn định làm hoàng hậu nữa à?"
Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển: "Chuyện tiện tay thôi mà."
Cậu bị tôi chặn họng, giảm tốc độ lại, "Chúng ta bây giờ có chạy cũng không kịp đâu, từ từ thôi."
Tôi trừng mắt nhìn cậu, "Ý cậu là gì! Cậu không xót tôi thì tôi cũng tự xót đấy!"
Quý Minh Hiên thở dốc: "Ý tôi là, Tần Bạc Đình dư sức xử lý, cho dù có thêm hai mươi Thiết Ngưu cũng chẳng thắng nổi cậu ấy."
"Thiết Ngưu" chính là đại ca của trường nghề, từng là kẻ bại trận dưới tay Tần Bạc Đình. Vì sợ bị người khác cười nhạo, nên hắn mới đi khắp nơi tung tin xấu về Tần Bạc Đình.
Có thể nói, Tần Bạc Đình trở thành bá chủ trường học, ngoài việc anh bản lĩnh hơn người, còn nhờ một phần "công lao" của Thiết Ngưu.
Quả nhiên, khi chúng tôi tìm được Tần Bạc Đình, xung quanh anh nằm la liệt những kẻ đang rên rỉ, nhìn từ xa giống như những con giòi đang ngọ nguậy.
Thấy tôi tới, Tần Bạc Đình rút từ trong áo ra khung ảnh và đưa cho tôi, "Khung ảnh hỏng rồi, nhưng ảnh không sao."
Quý Minh Hiên nhìn rõ thì tức đến mức tuôn ra một tràng chửi thề: "Mẹ nó! Ai cũng biết cậu chỉ có mỗi tấm ảnh gia đình này, đúng là một lũ súc sinh!"
Tấm ảnh này là do bố tôi dẫn cả gia đình đến tiệm chụp trước khi ông qua đời.
Sau đó tôi đã viết về câu chuyện này trong bài văn, đạt giải nhất cuộc thi văn cấp tỉnh, nên ai cũng biết.
Vì thế tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể giấu được Tần Bạc Đình.
Chỉ là...
Tôi nhận lấy khung ảnh, cúi đầu nhìn tay anh, trên đó có nhiều vết thương lớn nhỏ, thậm chí máu vẫn đang chảy.
Tôi bất ngờ bẻ mở khung ảnh ra, Tần Bạc Đình chưa kịp ngăn lại, thì đã thấy tôi lấy từ mặt sau của khung ảnh ra một tờ thư.
Tôi run run đưa lá thư cho anh, khẽ nói: "Tôi nghĩ nếu không đưa cho cậu lúc này, có lẽ cậu sẽ tưởng tôi đang cảm kích ơn huệ to lớn của cậu hôm nay."
Tần Bạc Đình nhìn lá thư đầy nghi hoặc, rồi mặt anh lập tức đỏ bừng, đến cả tai cũng không thoát.
Tôi đã đưa cho anh một lá thư tình.
Lúc nãy Cố Tiểu Đố còn chắc chắn nói rằng tôi thích Tần Bạc Đình, tôi đã nghĩ rằng mình bị cậu ta phát hiện ra.
May mắn thay, lá thư tình này cuối cùng đã đến được tay người nhận thực sự của nó.
Vừa mới đây thôi, Tần Bạc Đình còn tràn đầy sát khí, như một A Tu La bò ra từ địa ngục, nhưng giờ đây cả người anh ngập tràn bong bóng màu hồng, miệng cười tươi đến mức lộ cả răng lợi.
"Chu Chu, tôi..." Anh vừa định nói gì thì tôi đã ngắt lời.
"Nếu không phải vì chuyện này xảy ra, tôi vốn định đợi đến khi đỗ đại học mới đưa cho cậu."
"Mặc dù đưa sớm một chút, nhưng câu trả lời có thể đợi sau cũng được."
Tôi nhìn thẳng vào Tần Bạc Đình, nghiêm túc nói: "Tần Bạc Đình, tôi muốn khi chúng ta cùng đỗ vào một trường đại học, lúc đó hãy cho tôi biết câu trả lời của cậu. Bất kể cậu chấp nhận hay từ chối, cũng đợi đến khi ấy rồi nói với tôi."
Tần Bạc Đình lập tức hiểu ý của tôi, anh gật đầu, cũng nhìn tôi với vẻ nghiêm túc không kém: "Tôi hiểu rồi. Du Chu, cậu đợi tôi."
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều biết mối quan hệ của chúng tôi từ giờ đã khác đi rồi.
Quý Minh Hiên xen vào với vẻ mặt buồn bực: "Hai người có phải quên mất là tôi vẫn ở đây không?"
12
Nhiều năm sau khi nhớ lại năm lớp 12, chúng tôi nghĩ về những trang đề thi trắng xóa như tuyết bay, những buổi chiều hè hoàng hôn hồng sắc, những tiếng la hét hoảng loạn khi bất ngờ mất điện, và rồi trong bóng tối, bạn sẽ lén nắm tay người mà mình thích.
Không có gì bất ngờ khi tôi giành danh hiệu thủ khoa toàn tỉnh, còn Tần Bạc Đình cũng xuất sắc vượt ngoài mong đợi, đạt được thành tích chưa từng có trước đây.
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, chúng tôi thuận lợi nâng cấp mối quan hệ từ bạn học cấp 3 lên bạn học đại học.
Ngày hôm nay, cả hai chúng tôi đã chờ đợi quá lâu rồi.
Tuy nhiên, chưa kịp nghe Tần Bạc Đình trả lời, thì mẹ Tần đã kéo tôi về nhà anh trước.
"Chu Chu, con thật tuyệt vời!" Mẹ Tần ôm tôi, đôi tay mềm mại trắng trẻo vuốt tóc tôi, "Dì không dám tưởng tượng, dì đã được chứng kiến sự ra đời của một thủ khoa tỉnh!"
Tôi vùi đầu vào lòng mẹ Tần, nhưng lòng lại tràn đầy chua xót.
Tôi quả thật rất thích Tần Bạc Đình, nhưng nếu vì thế mà làm mẹ Tần tổn thương, tôi phải lựa chọn thế nào đây?
Tôi hoang mang cất lời: "Mẹ Tần, nếu con làm sai điều gì đó khiến mẹ buồn, con phải làm thế nào để xin mẹ tha thứ?"
Mẹ Tần ngạc nhiên nhìn tôi, giọng run run hỏi: "Chu Chu, chẳng lẽ con..."
Tôi tránh ánh mắt của bà, không dám nhìn nữa.
"Phản bội Bạc Đình sao?"
Hả?
Tôi và mẹ Tần nhìn nhau ngơ ngác, cả hai đều thấy một chút ngớ ngẩn và bối rối trong mắt đối phương.
"Không phải, ý con là con phản bội Tần Bạc Đình?" Tôi lắp bắp hỏi lại.
"Chẳng phải hai đứa đang yêu nhau à? Con nói làm mẹ buồn, nên mẹ cứ nghĩ con ngoại tình cơ."
Không phải chứ! Tại sao lại nghĩ chúng tôi đang yêu nhau, và sao thấy hai chàng trai yêu nhau lại bình thản thế này?
"Mẹ Tần, mẹ không cảm thấy lạ sao? Con và Tần Bạc Đình đều là con trai mà."
Mẹ Tần nhéo nhẹ má tôi, mỉm cười nói: "Không đâu, thích là thích thôi, không liên quan đến giới tính."
"Dì của mẹ, tức là em gái của bà ngoại con, cũng là đồng tính đấy."
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, không ngờ mẹ Tần lại dễ dàng tiết lộ bí mật gia đình như vậy.
Chưa kịp để mẹ Tần kể hết, Tần Bạc Đình đã xông vào.
"Mẹ! Mẹ đón Du Chu về rồi sao không nói với con một tiếng, làm con phải chạy đôn chạy đáo."
"Chờ con làm gì thì rau đã nguội cả rồi." Mẹ Tần trách yêu, sau đó vỗ nhẹ tay tôi, "Chu Chu, con và Bạc Đình đi chơi đi, dì vào bếp xem sao."
Tần Bạc Đình mặt đỏ ửng, kéo tôi về phòng, chân tay anh ngượng ngùng, đầu ngón chân còn vẽ loạn trên sàn. Nhưng khi thấy tôi cũng ngại ngùng không dám nhìn, anh lại trở nên mạnh dạn hơn.
"Chu Chu." Anh bỗng trở nên nghiêm túc, khiến tôi cũng không tự chủ được mà nhìn thẳng vào anh."Tôi luôn cảm thấy việc gặp gỡ cậu là một sự sắp đặt của định mệnh, mọi thứ đều hướng tôi đến với cậu. Cậu từng nói muốn tôi cho cậu một câu trả lời, nhưng tôi muốn nhờ cậu, nhận lấy lời tỏ tình của tôi."
Anh hít sâu một hơi, kiên định nói: "Du Chu, tôi thích cậu, tôi..."
"Tôi cũng vậy," tôi ngắt lời, bước tới ôm chầm lấy anh, "Tôi cũng đồng ý."
Lưng Tần Bạc Đình dưới bàn tay tôi trở nên cứng đờ, đúng lúc anh đang cố ôm lại tôi thì mẹ Tần lại một lần nữa đẩy cửa vào, "Chu Chu, ăn cơm thôi... ơ, dì làm phiền hai đứa à?"
"Mẹ!" Tần Bạc Đình không thể chịu nổi nữa, "Mẹ có thể gõ cửa một cái không!"