7
 

Đáng tiếc, lớp 12 không phải là lúc để yêu đương.
 

Tôi rất khâm phục bản thân, sau khi nhận ra mình có tình cảm với một bạn nam mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy.
 

Tôi suy nghĩ một chút, không thể tiếp tục làm gia sư cho Tần Bạc Đình nữa.
 

“Tôi không còn gì để dạy cậu nữa, tốt nghiệp rồi đó đồ đệ.”
 

Thực ra là vì tôi thích anh, nên không muốn kiếm tiền từ anh nữa.
 

Đương nhiên, điều này tôi không nói ra.
 

Nghe xong, Tần Bạc Đình giật mình sờ trán tôi, “Không bị sốt chứ, kẻ mê tiền nhỏ mà lại có tiền không chịu kiếm à.”
 

Vì yêu mà bị ảnh hưởng đến tài vận, đó đều là tại tôi thôi.
 

Nhưng anh cũng không giữ tôi lại, còn giới thiệu Quý Minh Hiên làm đệ tử thứ hai của tôi nữa.
 

Phải nói Quý Minh Hiên là một học sinh tốt.
 

Thành tích của cậu ta bình thường, nhưng tiềm năng còn nhiều.
 

Là học sinh nghệ thuật nên điểm mục tiêu cũng không cần quá cao.
 

Quan trọng nhất là, cậu ta có tiền và cũng biết kiếm tiền.
 

Cậu ta lấy mấy cuốn ghi chú tôi làm cho cậu ta đi photo để bán, mỗi môn chia làm hai quyển trên và dưới, mỗi quyển bán được 30 đồng.
 

Tôi phụ trách phần nội dung, còn cậu ta lo phần photo và bán, hai đứa phối hợp ăn ý, sau một tháng thu về được 20.000 đồng.
 

Tôi ôm chặt Quý Minh Hiên, “Anh em, cậu đúng là thiên tài!”
 

Quý Minh Hiên cũng xúc động ôm lấy tôi, “Thầy Chu Chu, thầy mới là thiên tài!”
 

Tần Bạc Đình vội kéo hai đứa tôi ra, “Ôm cái gì mà ôm! Chú ý ảnh hưởng!”
 

Rồi anh lại nhìn tôi với vẻ không hài lòng, “Chỉ 20.000 đồng mà đã vui thế à?”
 

“Ây, cậu nói thế là sai rồi.” Quý Minh Hiên chậm rãi nói, “Đây mới chỉ là thu nhập ở trường mình thôi. Tôi sắp mở rộng kênh phát hành sang các trường khác, đối tác phân phối tôi cũng tìm xong rồi.”
 

“Chẳng mấy chốc sẽ không chỉ là 20.000 đâu!”
 

Quả nhiên sau đó như Quý Minh Hiên nói, chúng tôi kiếm được ngày càng nhiều. Tôi chẳng còn gì để báo đáp, chỉ có thể dồn sức giúp cậu ta trong việc học.
 

“Bài này vừa giảng rồi sao lại vẫn làm sai!” Tôi kiệt sức.
 

“Không phải tại tôi, là vì kiến thức này không chịu vào đầu tôi mà!” Quý Minh Hiên cũng nản chí.
 

Tần Bạc Đình nhìn chúng tôi với vẻ đắc ý, “Liên minh thiên tài tan vỡ rồi sao?”
 

Tôi giả vờ nhìn bài tập, không thèm để ý đến anh.
 

Quý Minh Hiên như sực nhớ ra gì đó, nói với tôi: “Phải rồi Chu Chu, dạo này cậu chú ý một chút, có tin đồn rằng có người ở trường khác đang ghen tị muốn giành thị trường, nhưng bọn họ không có ai được tuyển thẳng vào Đại học A vì huy chương vàng CMO như cậu đâu, tôi sợ họ sẽ đe dọa cậu.”
 

Vừa dứt lời, sắc mặt của Tần Bạc Đình tối sầm lại.
 

“Không đến mức ấy chứ?” Tôi có chút ngạc nhiên.
 

“Chú ý một chút cũng không thừa.” Tần Bac Đình nói, “Đi nào, tôi đưa cậu về ký túc xá.”
 

Vừa đến trước cửa phòng ký túc, chúng tôi đã thấy cửa mở toang, bên trong lộn xộn.
 

Mới thế mà đã xảy ra chuyện rồi sao?
 

Phòng tôi ở là phòng đơn nên rõ ràng có người ngoài vào lục lọi.
 

Tôi đứng đờ ra đó, còn chút sợ hãi.
 

May mà mỗi tối sau giờ tự học tôi đều giúp Quý Minh Hiên ôn bài, nếu không mà gặp phải bọn họ chắc tôi tiêu rồi.
 

Mặt của Tần Bạc Đình trông rất khó coi, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng, toàn thân toát ra khí thế nguy hiểm.
 

Tôi suýt nữa quên mất, anh từng là trùm trường mà.
 

Tần Bạc Đình gọi quản lý ký túc đến, nhưng dì nói không thấy ai khả nghi.
 

“Có khi nào là học sinh trong trường không?” Tôi hỏi.
 

“Có thể, cậu kiểm tra xem có mất gì không.”
 

Tôi kiểm tra một lượt, rồi bất giác tim thắt lại, nhìn về phía bàn học, thứ đó quả nhiên đã mất.
 

Thấy Tần Bạc Đình nhìn sang, tôi giả vờ nhẹ nhõm nhún vai, “Chỉ mất hai quyển ghi chú thôi.”
 

Nhìn ra được anh đang cố nén giận, rồi bình tĩnh lại, giọng điềm đạm nói với tôi: “Cậu thu dọn một chút, tối nay về nhà tôi ở.”
 

Hả?
 

Lại có bất ngờ vậy sao?

8

Tuy rằng không phải lần đầu tiên đến nhà Tần Bạc đình, nhưng sau khi biết mình thích anh, nhìn mẹ Tần như thế lại cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng mẹ Tần ôm tôi vào lòng, trông còn tức giận hơn tôi.

“Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Chu Chu đừng sợ, Bạc Đình sẽ bảo vệ con.”

Có lẽ gần đây tôi quá mỏi mệt, khi ngửi thấy mùi thương ấm áp trên người mẹ Tần, tôi vô thức nhắm hai mắt lại. Trong mơ có một bóng dáng xinh đẹp ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.

“Mẹ…” Ta lẩm bẩm nói.

Khi tỉnh dậy tôi phát hiện mình đã ngủ được mười phút. Mẹ Tần cũng không để ý, còn tri kỷ chỉ vị trí phòng cho tôi.

Tôi vẫn luôn đắm chìm trong sự xấu hổ khi ngủ quên, vì thế không để ý tới sau khi tôi vào nhà, tiếng nước ào ào trong phòng tắm đã ngừng lại.

Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Tần Bạc Đình bước  ra ngoài.

Đúng là một bức tranh "mỹ nam tắm", trong sáng đến nỗi khiến tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng.

Tôi vô thức cúi đầu né tránh ánh nhìn, nhưng kết quả lại thấy thứ không nên thấy.

Biết rõ là không nên nhìn, nhưng mắt tôi vẫn không thể kiểm soát, cứ mở to ra.

Không hổ danh là "người em" của Tần Bạc Đình, quả thật ấn tượng!

"Chết tiệt! Sao cậu lại ở trong phòng tôi!" Tần Bạc Đình cuống quýt che phần dưới của mình.

"Tôi không biết, có lẽ tôi đi nhầm phòng thôi."

Tôi vừa định rút lui thì Tần Bạc Đình đột nhiên trượt chân, mắt thấy sắp ngã xuống, tôi vội vàng kéo anh lại.

Nhưng tôi không giữ được.

Thế là cả người Tần Bác Đình đổ nhào vào tôi.

Thật ra tôi nên cảm ơn anh, vì vẫn còn nhớ bảo vệ đầu tôi.

Nhưng cũng vì vậy mà chúng tôi ở quá gần nhau, thậm chí môi còn chạm vào nhau, phát ra một tiếng "bốp" lớn.

Cả người tôi ngây ra như phỗng, đứng im như hóa đá.

Tần Bác Đình cũng đơ ra, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng nói gì.

"Chu Chu à, con xem... Trời ơi! Bạc Đình, sao con lại không mặc đồ! Mau đứng dậy, đừng đè lên Chu Chu!"

Tôi vội vàng đẩy Tần Bác Đình và đứng dậy.

Mẹ Tần quay lưng lại, đợi đến khi Tần Bác Đình mặc đồ xong mới quay lại.

"Đã bảo là con phải cẩn thận rồi, đừng đùa giỡn như vậy, lỡ làm tổn thương đầu Chu Chu thì con đền nổi không?"

Có vẻ như mẹ Tần không thấy cảnh chúng tôi hôn, tôi nhẹ nhàng thở ra.

“Chu Chu, con xem nếu còn cần cái gì thì nói với dì.”

Tôi đang định gật đầu thì nghe thấy Tần Bá Đình nói: “Mẹ, mẹ muốn để Du Chu ngủ chung giường với con à?”

"Sao vậy? Chu Chu hôm nay chắc chắn rất sợ hãi, con nên ở bên cạnh thằng bé nhiều hơn."

Tôi vô tình chạm phải ánh mắt của Tần Bá Đình, giây tiếp theo chúng tôi đều ngầm đồng ý quay đi.

Xin lỗi dì, dì tin tưởng con như vậy, nhưng con lại muốn làm gay với con trai dì.

Trước đây, tôi bị thu hút bởi con người anh, nhưng bây giờ có lẽ tôi còn tham lam cả cơ thể anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play