5
Tin vui, tin vui!
Nhờ những bữa ăn dinh dưỡng của mẹ Tần, chiều cao của tôi cuối cùng cũng đã vượt qua 1m70!
16 tuổi đã cao 1m70! 17 tuổi sẽ có thể đạt tới 1m80!
Tôi, tương lai đáng mong đợi!
Tần Bạc Đình thu thước dây lại, cẩn thận ghi chiều cao của tôi vào sổ.
Về chuyện bỏ chạy lần trước, Tần Bạc Đình giả vờ như chưa từng xảy ra.
Sự nhạy cảm trước tuổi cũng khiến tôi theo phản xạ chọn cách không nhắc tới.
Thời gian trước, tôi tham gia trại huấn luyện của CMO, giành huy chương vàng và vào được đội tuyển quốc gia.
Điều này cũng có nghĩa là tôi đã thành công giành được suất đặc cách vào trường top 1 toàn quốc - Đại học A.
Khi mẹ Tần biết, bà vui mừng chuẩn bị một bàn ăn lớn đích thân kéo tôi về nhà họ Tần.
“Chồng à, nhìn Chu Chu mà xem, vừa đáng yêu vừa học giỏi, đó là cuộc thi toán quốc gia đấy, còn giành huy chương vàng cơ mà.”
Bố Tần trông đẹp trai, phong độ, mơ hồ toát ra phong thái của người quyền lực.
Ông nhìn tôi, trong mắt đầy sự tán thưởng đối với người trẻ tuổi, “Đã giành được suất đặc cách rồi à?”
“Dạ, nhưng con vẫn chuẩn bị thi đại học, định thử lấy thủ khoa tỉnh.”
Vì giải thưởng thủ khoa tỉnh khá nhiều.
Khoé miệng bố Tần nhẹ cong, “Không tệ.”
Tôi thì thầm với Tần Bạc Đình, “Bố cậu ngầu thật đấy.”
Tần Bạc Đình thì thầm đáp lại, “Diễn đấy.”
Quả nhiên, khi Tần Bạc Đình dẫn tôi đi rửa tay quay lại, thấy bố Tần ôm mẹ Tần nũng nịu, chẳng còn chút phong thái nghiêm nghị lạnh lùng như vừa rồi.
Khi thân với Tần Bạc Đình rồi, tôi tò mò hỏi anh ta, “Cậu rất tốt mà, sao họ lại gọi cậu là Diêm Vương sống?”
Anh ta tỏ ra buồn bã, khẽ cười chua xót, “Bị hiểu lầm là số phận của tôi.”
Hừm~ hoá ra khả năng diễn xuất là di truyền từ bố cậu.
Sau bữa cơm, bố con nhà họ Chu vào thư phòng, không biết họ nói gì, nhưng khi ra ngoài Tần Bạc Đình đột nhiên hỏi tôi, “Chu Chu, cậu có từng nghĩ đến việc làm gia sư chưa?”
“Kiếm tiền ai mà chẳng thích, nhưng tôi không có học sinh.”
“Tôi có đây, một giờ một trăm, nhận không?”
Tôi gật đầu lia lịa, “Nhận nhận nhận, dạy ai vậy?”
Tần Bạc Đình chỉ vào mình, “Tôi.”
?
Giống như tôi không vì anh ta là cậu chủ mà giữ khoảng cách, cũng sẽ không vì anh ta có tiền mà cảm thấy thoải mái nhận miễn phí.
“Dạy cậu thì tôi không lấy tiền.”
“Đối tốt với tôi thế,” Tần Bạc Đình chống cằm nhìn tôi, “Vậy nếu tôi nói muốn thi vào cùng trường với cậu thì sao?”
Anh ta nói muốn thi vào Đại học A không phải dễ hiểu hơn sao!
Tôi gãi đầu, “Vậy cũng khó thi đấy, haha.”
“Một giờ hai trăm.”
Tôi nhận.
Đùa à, không nhận thì coi thường tiền quá.
Nhưng tôi vẫn phải hỏi rõ, “Là cậu tự muốn thi, hay là chú Tần yêu cầu?”
Lỡ chú Tần bị tôi gây áp lực mà ép cậu ấy thì ngại lắm.
Anh ta cười nói, “Tất nhiên là tôi tự muốn, chẳng ai ép được tôi.”
Thế là tôi yên tâm rồi.
Nhìn bài kiểm tra của Tần Bạc Đình, điểm của cậu ấy khá ổn, vào một trường 985 không thành vấn đề.
Anh ta lại thông minh, chỉ cần chỉ dẫn chút là hiểu ngay, nhiều khi tôi còn chưa giảng xong thì anh ta đã hiểu rồi.
Nhận số tiền này khiến tôi thấy áy náy thật.
“Tần Bạc Đình, sao tôi thấy vai trò của mình giống thư đồng hơn, chủ yếu là làm bạn vậy.”
Nghe thế, Tần Bạc Đình véo nhẹ má tôi, “Vậy thì làm linh vật cho tốt nhé.”
Thời gian trôi nhanh, lên lớp 12, tôi và Tần Bạc Đình may mắn được xếp chung một lớp.
Điều này cũng có nghĩa là, sinh nhật của tôi lại sắp đến rồi.
6
Hôm đó, tôi tìm đến giáo viên chủ nhiệm, năn nỉ suốt mười phút, cuối cùng thầy mới chịu tiết lộ rằng Tần Bạc Đình đã thi vào top 10 của khối.
Hằng năm, Đại học A thường nhận khoảng 25 học sinh từ trường tôi, nếu Tần Bạc Đình giữ vững được thành tích hiện tại thì đỗ là chuyện chắc chắn.
Tôi hào hứng chạy về để báo cho anh ta tin vui này, nhưng vừa đến cửa lớp thì bị một cô bạn dễ thương chặn lại.
Cô ấy đỏ mặt nhìn tôi, rồi đưa cho tôi một con thỏ bông đang ôm trong lòng, nhỏ giọng nói “Chúc mừng sinh nhật” rồi chạy đi mất.
À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật tôi!
Dù không quen cô bạn ấy, nhưng tôi rất thích món quà này, vì vậy cứ ôm lấy nó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn.
“Cậu thích con thỏ này hay thích cô gái ấy?” Tần Bạc Đình chua chát hỏi.
Tôi thấy anh ta có chút vô lý.
“Nhưng nhận quà sinh nhật thì sẽ thấy vui mà.”
Anh ta cứng người lại một thoáng, mắt lướt qua chút bối rối, “Hôm nay là sinh nhật cậu sao?”
Nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi hiểu ngay là anh ta không biết.
Để nhập học sớm, sinh nhật trên chứng minh thư của tôi đã được sửa sớm hơn vài tháng.
Giải thích trong tình huống này cũng không thoải mái lắm, nên tôi chủ động lảng sang chuyện khác, “Hôm nay còn là tròn một năm chúng ta quen nhau, trùng hợp thật.”
Anh ta không chịu tiếp nhận ý tốt của tôi. “Cậu có muốn quà sinh nhật gì không?”
“Không, không có đâu, với cả cậu đã tặng tôi rất nhiều rồi.”
Quần áo tôi đang mặc đều là anh ta mua cho, vì tôi cao lên nhiều, đồ cũ không còn vừa nữa.
Nhưng anh ta cứ kéo tôi lại, kiểu gì cũng không để tôi đi nếu tôi không nói ra thứ gì đó.
Ánh mắt anh ta chân thành và háo hức, còn khiến người ta bối rối hơn cả cái nóng mùa hè.
Tôi bỗng muốn hỏi anh ta, tại sao lại để ý đến suy nghĩ của tôi như vậy?
Tại sao lại tốt với tôi đến thế?
Anh ta đối với người khác cũng vậy sao?
Hay chỉ với mình tôi?
Tại sao lần trước lại bỏ đi, rồi lại quyết định thi vào Đại học A?
Nghĩ nhiều quá, đầu tôi rối bời, bất giác nói, “Vậy thì là bánh kem nhé.”
Sợ anh ta nghĩ tôi trả lời qua loa, tôi bèn nhỏ giọng bổ sung, “Tôi còn chưa từng ăn bánh sinh nhật của mình.”
Vào buổi học chiều, chỗ ngồi của Tần Bạc Đình trống không.
Trời xám xịt, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa.
Tôi lo cho tần Bạc Đình bèn tìm lý do để trốn học đi tìm anh ta
Vừa bước ra khỏi toà nhà học, tôi thấy anh ta ôm một cái hộp, vội vàng đi về phía tôi.
“Đây, bánh của cậu.”
Một tia chớp xé ngang bầu trời, những giọt mưa bắt đầu lăn trên cửa sổ.
Tiếng ve đã im bặt, cành cây rung chuyển, cơn mưa rào đã đến.
Vào sinh nhật 17 tuổi, cuối cùng tôi cũng có chiếc bánh sinh nhật đầu tiên thuộc về mình.
Tôi nhìn mái tóc của Tần Bạc Đình ướt đẫm vì mưa, lưng anh ta phập phồng vì thở gấp, và chiếc bánh được cậu bảo vệ nguyên vẹn trong lòng, tim tôi bỗng xao xuyến như cơn mưa hè đổ xuống không cách nào ngăn lại.
Tần Bạc Đình sẽ mãi không biết rằng anh ta từng vô tình tạo nên sự tiếc nuối trong tuổi 16 của tôi.
Giống như anh ta không biết rằng, khi anh ta nhét trái cherry to đỏ trên bánh vào miệng tôi, tôi đã bắt đầu thầm thích cậu rồi.