Cố Gia Mộng nhìn bốn phía, trái tim dần dần trầm xuống. Nếu Thái tử không phải mắc bệnh thần kinh, thì nhất định là y thực sự nhìn thấy nàng.

Nàng hoảng hốt, trôi ra xa. Từ khi hồn phách rời khỏi thân thể đến nay, chưa từng có ai nhìn thấy nàng. Mọi người ai cũng nói Thái tử là thần tiên giáng trần, nhưng cuối cùng y vẫn chỉ là người thường mà thôi. Chẳng lẽ Thái tử thực sự có khả năng thông linh?

“Ngài có thể nhìn thấy ta sao?” Lấy hết can đảm, Cố Gia Mộng cẩn thận bat đến trước mặt Thái tử, cố gắng hạ xuống, giơ tay trước mặt y để thăm dò, “Thật sự có thể nhìn thấy?”

Thái tử mỉm cười bất lực: “Cô nương, ngươi thật sự phải làm vậy sao?”

Thật sự nhìn thấy được!

Cố Gia Mộng lập tức lùi lại, trôi ra xa vài thước: “Ngài không lừa ta chứ?” Có thể Thái tử là người kỳ lạ, thích nói chuyện một mình chăng?

Tà áo bào lung lay, Thái tử chậm rãi bước về phía trước: “Cách phối màu của y phục cô nương thật mới lạ.” Giọng y trong trẻo, thanh thoát như dòng suối róc rách chảy.

Nghe y khen ngợi, Cố Gia Mộng mừng thầm trong lòng, bất giác đi theo sau y. Đi được vài trượng, nàng mới bừng tỉnh. Nàng cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, “cơ thể” khựng lại trong chốc lát. — Nếu nàng còn trong thân xác, chắc hẳn sẽ xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Hồn phách nàng rời khỏi thân thể vào đêm mùng chín tháng chín năm ngoái. Khi ấy, nàng tháo trang sức, cởi áo ngoài, trên đường đi rửa mặt thì bị vấp chân, cả người không ngã, nhưng lại mất thân xác.

Giờ đây, nàng vẫn mặc bộ đồ của đêm hôm đó, mái tóc đen nhánh không có chút trang trí. Trên người cô chỉ mặc chiếc áo ngủ màu nhạt, chất liệu vải mềm không viền, chân đi đôi giày đế mềm màu hồng nhạt. Hai chiếc giày cứ thế lộ ra ngoài, thấp thoáng còn nhìn thấy cổ chân mảnh khảnh.

Nàng lấy tay áo che mặt, xấu hổ không thể chịu nổi. — Trong nửa năm qua, thời gian nàng có ý thức không nhiều, hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều khổ sở nghĩ cách quay lại thân xác, nên không để ý đến y phục. Huống chi, nàng không còn là người trần gian, chưa từng có ai nhìn thấy cô. — Giờ đây đột ngột bị người khác nhìn thấy, nói toạc ra, nàng bỗng cảm thấy bối rối vô cùng.

Sự xấu hổ này không giống như hồi nhỏ lén làm những việc không hợp lễ nghi rồi bị bắt gặp. — Lần này là một người đàn ông xa lạ thấy nàng trong bộ dạng không được chỉnh tề.

Nàng bụm mặt, vô cùng khó chịu. Nếu y có thể nhìn thấy nàng, vậy tất cả các động tác ban đầu của nàng khi lượn quanh người ý chỉ để nhìn hình dáng của nốt ruồi đỏ bảy, có phải đều bị y nhìn thấy hết không? Cả dáng vẻ nàng lơ lửng giữa không trung nữa…

Sau cùng y mời cô xuống vì thực sự không thể chịu đựng nổi nữa?

Thật là mất mặt.

Không biết qua bao lâu, một làn gió mát mang đến âm thanh xa xăm của kinh Phật. Trái tim xao động của Cố Gia Mộng dần bình tĩnh trở lại.

Nếu có người có thể nhìn thấy nàng, điều này có nghĩa là nàng có cách để giao tiếp với cõi trần. Nghĩ vậy, nàng chợt phấn chấn, bay lên không trung, cúi xuống nhìn phía dưới, tìm hướng của Thái tử rồi bay theo.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thái tử đang ngồi trong sân chơi cờ một mình, nàng lại do dự. Nàng không dám lơ lửng trên không nữa, cố gắng hạ xuống, chỉ còn cách bậc thềm một khoảng ngắn. Nàng muốn tiến tới nhưng lại không dám, chỉ có thể khẽ kiễng chân, ngước mắt nhìn ra xa qua những hàng cổ thụ cao vút bên ngoài bức tường sân.

Trong lòng nàng mong Thái tử sớm kết thúc ván cờ này, để ý đến sự hiện diện của một hồn ma nhỏ bé là nàng, sau đó khoan dung, nhẹ nhàng hỏi nàng có chuyện gì cần giúp.

Nếu vậy, nàng có thể tiến lên, kể nỗi oan khuất của mình, dù có thể không giành lại được cơ thể, nhưng ít nhất cũng có cách thông báo cho người nhà biết linh hồn trong cơ thể đó không phải là nàng. — Phải rồi, nàng còn có thể nói cho Thái tử biết chỉ trong ba bốn năm nữa, y sẽ mất tích. Người kế vị ngai vàng không phải là Anh Vương hay Tín Vương, mà là Cảnh Vương, người gần gũi với Thái tử.

Nàng thoáng bối rối, nếu Thái tử giúp nàng đòi lại công bằng, giúp nàng quay về cơ thể của mình. Vậy thì sẽ không còn sự trợ giúp của Cố Cửu Cửu nữa, liệu Cảnh Vương có thể lên làm Thái tử được không? Nếu không thể, thế chẳng phải những gì nàng nói trước đó sẽ sai sự thật sao?

Nàng cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ trong lòng, không để ý rằng mình đã bay lên cao từ lúc nào. Đợi đến khi phát hiện ra, nàng mới nhận ra mình đang lơ lửng cách Thái tử ba thước, cúi xuống nhìn y. Ánh mắt của nàng vừa vặn chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của y.

Cố Gia Mộng giật mình, đây chính là hành động bất kính! Nàng hoảng hốt lùi lại, hạ xuống, hận mình không có đến tám chân để chạy nhanh hơn.

Thái tử bỗng mỉm cười, vẫy tay gọi: “Lại đây.”

Cố Gia Mộng quay đầu nhìn ra sau, không thấy ai khác. Nàng lấy lại tinh thần, muốn thể hiện thật tốt, vì thế vô cùng cẩn trọng, từng bước nhỏ di chuyển trong không trung, từ từ tiến đến phía trước. Nàng thấy tiếc nuối khi hồn phách rời khỏi thân xác, trên người lại mặc bộ đồ này. Nếu lúc đó vẫn mặc bộ y phục sặc sỡ, thịnh hành của kinh thành mà mình mặc vào ban ngày mùng chín, nàng đã không cảm thấy lúng túng như lúc này.

Bà vú dạy nàng lễ nghi từ nhỏ. Từ khi còn bé, Cố Gia Mộng luôn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, không một lần nào dám vượt quá giới hạn, mãi đến khi trở thành hồn ma, nàng mới dần lấy lại một phần tính cách hoạt bát vốn có. Đáng tiếc, nếu giờ nàng giải thích với người khác, chỉ sợ sẽ bị coi là một cô gái thiếu lễ giáo, phóng túng, không biết giữ gìn phẩm giá.

Nàng cực kỳ áo não, chẳng còn tâm trạng để thực hiện đại lễ, chỉ qua loa cúi chào một cái rồi đứng sang một bên. Đợi một lúc không thấy Thái tử hỏi gì, ngược lại nàng bị thu hút bởi bàn cờ trước mặt y.

Lúc còn sống, Cố Gia Mộng rất yêu thích cờ vây, đầu óc nàng không quá linh hoạt nhưng trí nhớ lại cực tốt, trong lòng đã ghi nhớ không biết bao nhiêu ván cờ nổi tiếng của các học giả tiếng tăm.

Thế nhưng, nước cờ của Thái tử lại khiến nàng ngạc nhiên. Nàng luôn tưởng Thái tử là thần tiên giáng trần, hẳn sẽ xuất sắc mọi mặt, không thể nào là người chơi cờ tệ được. Huống chi, y còn cô độc đến nỗi phải tự chơi cờ một mình.

Nàng thực sự không thể nhìn được nữa, nhịn không nổi mà nói: “Điện hạ, trước khi đặt cờ, ít nhất nên cẩn thận một chút.”

Thái tử tay cầm quân cờ khựng lại giữa không trung, bàn tay trắng trẻo với các đốt xương rõ ràng, ngón tay trắng ngần làm nổi bật viên cờ đen, như thể được chạm khắc từ ngọc. Y nghiêng đầu nhìn nàng: “Nước cờ này không đúng sao?”

Cố Gia Mộng nghiêm nghị gật đầu, vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên là không đúng rồi.” Không chỉ không đúng, nước cờ này còn chính là tự tìm đường chết.

“Vậy cô nương cho rằng nên đi thế nào?” Thái tử hỏi rất khách khí, lời lẽ nhẹ nhàng và lịch sự.

Cố Gia Mộng chợt khựng lại, im lặng một hồi lâu. Nàng đứng ngay ngắn, cúi đầu không dám nhìn lên: “Dân nữ lỡ lời, Điện hạ cứ tự nhiên.”

Nghe vậy, Thái tử cong ngón tay phải, nhẹ gõ lên bàn cờ, lòng bàn tay khép hờ để lộ vài nốt đỏ.

Cảnh tượng bất ngờ này không thể bỏ qua. Cố Gia Mộng tiến lại gần để nhìn kỹ. Trên làn da trắng mịn, những nốt ruồi đỏ như hoa mai nở trên tuyết, sắc đỏ trắng đối lập thật quyến rũ. Nàng thở dài: “Thì ra đây chính là nốt ruồi bảy sao đỏ…”

Không rõ là thất vọng hay mãn nguyện, trong lòng nàng cảm thấy bâng khuâng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của y. Màu đỏ và trắng mờ dần, trong tâm trí nàng bỗng hiện lên hình ảnh trong giấc mơ. Nnền đất trắng xoá lốm đốm vết máu, đỏ đến nhức nhối.

Lòng nàng chợt se lại, quỳ gối hờ trên không trung, nét mặt nghiêm trang: “Dân nữ có oan tình, xin Điện hạ chủ trì công đạo.”

Thái tử lần lượt thu từng quân cờ, giọng nói ôn hòa: “Đứng dậy nói chuyện.” Ngừng một lát, y bổ sung thêm một câu: “Đứng gần lại, không được lơ lửng trên không.”

Cố Gia Mộng cúi đầu nhìn đôi giày màu hồng không thể che giấu của mình, đầu cúi thấp hơn nữa. Nàng không dám sơ suất, cố gắng kiểm soát “thân thể” của mình, đứng ở phía bên kia của bàn cờ, hy vọng có thể che đi phần nào nhờ vào bàn cờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play