Gần đây Cố Gia Mộng rất lo âu, sắp đến mùng 9 tháng 9, cũng là sinh thần mười ba tuổi của nàng. Vào ngày sinh nhật, sẽ có một linh hồn cô độc, lang thang từ thế giới khác nhập vào cơ thể nàng, từ đó thay thế hoàn toàn thân phận của nàng.
Vì thế, nàng rất bất an.
Một tháng trước, nàng đến đạo quán Nhàn Vân để cầu xin bùa hộ mệnh; nửa tháng trước, nàng lại xin một bùa bình an ở chùa Từ Ân. Trăm phương ngàn kế, phí hết tâm tư, chỉ vì một lý do duy nhất: nàng không muốn chết.
Câu chuyện bắt đầu từ hai tháng trước.
Mùng 7 tháng 7, khi đang cầu nguyện, nàng bị cảm lạnh. Những ngày nằm bệnh liệt giường, nàng mơ một giấc mơ rất dài. Giấc mơ chân thực đến đáng sợ, từ mùng 7 tháng 7 trở đi, mỗi ngày của nàng đều trôi qua bình thường, không có gì đặc biệt. Điều thực sự làm nàng kinh ngạc chính là trong mơ, vào ngày sinh thần mười ba tuổi của mình, nàng đã uống hai ly rượu mơ. Sau đó, nàng liền bị "xuyên vào".
Cơ thể vẫn là cơ thể của nàng, nhưng linh hồn trong cơ thể lại là một học sinh xuất sắc đến từ thế kỷ 21.
Cô hồn dã quỷ từ thế giới khác chiếm lấy cơ thể của nàng, sống phong lưu phóng khoáng, mọi việc đều theo ý muốn. Mà toàn bộ những chuyện đó đều không còn liên quan đến nàng.
Cố Gia Mộng tỉnh giấc, kinh ngạc phát hiện mọi chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn trùng khớp với những gì trong giấc mơ, khiến nàng không thể không lo sợ.
Ôm theo suy nghĩ “thà tin là có, còn hơn là không”, nàng đi cầu Thần bái Phật. Có đạo Phật và Đạo gia bảo vệ, nàng sẽ được an toàn chứ? Đạo trưởng Nhàn Vân của đạo quán Nhàn Vân, và thầy pháp Hoằng Minh của chùa Từ Ân đều là bậc cao nhân trong thiên hạ. Nàng rất tin tưởng họ.
Nàng hy vọng giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Nha hoàn Tiểu Hỷ nhi vui vẻ chạy vào, thở gấp.
Cố Gia Mộng thở dài, nghĩ thầm, ngàn vạn lần đừng nói rằng đại ca đã trở về!
“Tiểu thư, đại thiếu gia về rồi!” Tiểu Hỷ Nhi hớn hở nói, “Nghe Đoan Nghiễn ở bên cạnh đại thiếu gia nói đại thiếu gia vốn định về muộn hơn vài ngày, nhưng nhớ đến sinh thần của tiểu thư nên đã chạy về không ngừng nghỉ…”
Cố Gia Mộng khẽ nhếch môi, muốn cười nhưng không cười nổi. Đại ca về sớm làm nàng rất vui. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa giấc mơ của nàng lại một lần nữa thành sự thật. Trong mơ, đại ca cũng về vào chiều mùng 8 tháng 9.
Nàng chạm vào bùa bình an đeo trên cổ, rồi sờ lá bùa màu vàng ở tay áo, tự trấn an bản thân: nàng có bùa hộ mệnh, không cần sợ. Lần này nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu mơ, sẽ không để linh hồn kia có cơ hội.
Đầu năm, đại ca Cố Ngạn Sâm đã đi học ở Giang Nam, lần này trở về mang theo rất nhiều món quà tinh xảo để tặng nàng.
Cố Gia Mộng chẳng bất ngờ chút nào. Cũng phải thôi, những món đồ này không khác gì những thứ nàng nhận được trong mơ.
Hai người sinh ra cùng một mẹ, tuy không quá thân thiết, nhưng dẫu sao cũng có sợi dây huyết thống. Cố Gia Mộng trầm ngâm một lúc lâu, nghiêm túc cho người hầu lui ra. Nàng muốn nói chuyện thẳng thắn với đại ca.
Năm nay Cố Ngạn Sâm chỉ mới mười tám, gương mặt giống cha bọn họ, vóc dáng cao ráo, phong thái tuấn tú. Đôi mắt hắn sáng ngời, giữa lông mày lộ vẻ phong lưu.
Hắn không giống Cố Gia Mộng, người luôn cúi đầu, trầm lặng ít nói.
Muội muội bất ngờ chủ động muốn nói chuyện với hắn, còn nghiêm túc như vậy. Hắn không khỏi nghiêm túc theo, hỏi: “Muội muốn nói gì?” Trong lòng hắn dấy lên nhiều suy nghĩ, chẳng lẽ khi hắn không có trong nhà, mẹ kế Diêu thị ngược đãi nàng?
Mẹ ruột Trương thị của bọn họ đã qua đời mười năm trước. Mặc dù mẹ kế không quá khắt khe với bọn họ, nhưng dù sao không phải máu mủ ruột thịt. Hắn là con trai trưởng, được cha coi trọng, nên không chịu quá nhiều bất công. Còn muội muội thì không giỏi ăn nói, nếu thật vậy…
“Đại ca, có lẽ ngày mai muội sẽ chết.”
Giọng nói nhẹ nhàng của muội muội vang bên tai, khiến Cố Ngạn Sâm ngỡ ngàng: “Cái gì?” Hắn có nghe lầm không? Nàng đang nói những lời ngốc nghếch gì vậy?
Mở lời thành công, những lời tiếp theo trở nên dễ dàng hơn. Cố Gia Mộng khẽ nói: “Thật đấy, sinh thần ngày mai, muội sẽ uống hai ly rượu mơ. Sau đó, muội sẽ chết, và một cô hồn dã quỷ sẽ chiếm lấy cơ thể của muội…”
“Phi phi phi, nói gì toàn chết với chóc thế! Làm gì có ai tự nguyền rủa bản thân như muội chứ?” Cố Ngạn Sâm cắt lời muội muội: “Muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải chào hỏi cha mẹ nữa đấy. Đừng nói chuyện chết chóc nữa, tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều quá.”
Trái tim Cố Gia Mộng chùng xuống. Sau khi phát hiện giấc mơ có khả năng tiên đoán, nàng đã thử nói với cha. Thế nhưng Cố thượng thư chỉ xua tay, bảo nàng lui ra. Ngày hôm sau, Diêu thị liền cảnh cáo nàng, nói con gái phải trầm tĩnh, cẩn thận lời nói.
Khi đó, nàng không thấy thất vọng nhiều. Tính tình nàng trầm lặng, không được cha mẹ yêu thương, như một người vô hình trong nhà. Nếu không có đại ca và đám nha hoàn, bà vú bên cạnh, e rằng trong phủ chẳng còn mấy ai nhớ đến nàng.
Cố Ngạn Sâm bôn ba nhiều ngày liền, vô cùng mệt mỏi. Thấy trời đã khuya, hắn chỉ hỏi những điều quan trọng: “Ta không có nhà mấy tháng qua, mẹ có đối xử tốt với muội không?”
"Tốt." Cố Gia Mộng theo bản năng trả lời câu hỏi của đại ca.
“Tỷ muội có hòa thuận không?”
"Hòa thuận." Hai muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, một người tám tuổi, một người sáu tuổi, vốn không qua lại nhiều, nên đương nhiên là hòa thuận.
Sau khi hỏi xong hai vấn đề mà hắn quan tâm nhất, Cố Ngạn Sâm nói: “Đã muộn rồi, ta về trước đây. Chớ nghĩ ngợi nhiều, nếu cảm thấy buồn chán, thì chơi cờ nhiều vào, đừng suy nghĩ những chuyện lung tung nữa.”
Hắn xoay người, ngáp một cái, gọi nha hoàn đang chờ bên ngoài vào hầu hạ, rồi trở về viện của mình.
Nhìn theo bóng lưng của đại ca, Cố Gia Mộng âm thầm thở dài. Nàng biết ngay đại ca sẽ không tin mình. Chuyện như này, ai tin được chứ?
Nàng quyết tâm rằng ngày mai phải thật cẩn thận, không cho linh hồn kia có bất kỳ cơ hội nào.
Hôm sau, Cố Gia Mộng thay một bộ y phục rực rỡ, đến lạy chào cha và mẹ kế. Cha nàng, Cố thượng thư, thưởng cho nàng một quyển sánh dạy đánh cờ, Diêu thị tặng nàng một bộ trang sức thịnh thời. Hai muội muội cũng lần lượt tặng nàng túi thơm do chính tay họ thêu.
Cố Gia Mộng lần lượt nhận các món quà và cảm ơn, lòng không ngừng lo lắng, nhất thời không phân biệt được đây là thực hay là mơ.
Nàng kiên nhẫn chờ đến buổi tối, nhìn chằm chằm vào ly rượu mơ trước mặt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay nàng run rẩy, đổ hết rượu vào bồn nhổ, không để lại một giọt.
Suốt buổi tiệc, nàng không uống một giọt nước nào, giữ cho mình tỉnh táo.
Đến giờ Tuất, nàng dìu tay Tiểu Hỷ Nhi, quay về viện của mình. Ngồi trên giường, nàng thở phào nhẹ nhõm. Trong mơ, lúc này nàng hơi say.
Có vẻ như thực tế và giấc mộng không giống nhau hoàn toàn, có lẽ nàng đã quá lo lắng.
Niềm vui sướng trong lòng dâng trào, trong giây phút nàng lơ là, một cơn mệt mỏi bỗng ập tới. Nàng cố gắng thức đến canh ba giờ Tuất, thời khắc mà nàng bị linh hồn khác chiếm đoạt trong mộng.
Đến giờ Hợi, nàng tháo trâm cài và vòng, cởi áo ngoài, cẩn thận cất bùa hộ mệnh và lá bùa giấy, sau đó bước vào phòng tắm phía sau bình phong để tắm rửa.
Không ngờ vừa bước được vài bước, nàng bỗng thấy đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mơ hồ.
Cố Gia Mộng thầm kêu không ổn, nàng nhận ra mình đang nhẹ bẫng giữa không trung. Nàng nhìn xuống, chỉ thấy “cơ thể mình” đang đứng, tay vịn vào Tiểu Hỷ Nhi, mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Cố Gia Mộng hoảng hốt, liều mạng nhập vào cơ thể mình, nhưng mỗi lần đến gần thì bị đẩy ra. Mỗi lần cố tiến lại, nàng cảm giác như bị xé toạc, đau đớn đến tận xương tủy.
Tại sao lại như vậy? Nàng đã vượt qua canh ba giờ Tuất rồi mà? Lá bùa và bùa bình an vẫn còn trong phòng.
“Ngươi là Tiểu Hỉ Nhi?” Linh hồn chiếm lấy cơ thể của nàng ngạc nhiên hỏi, “Ta là Cố Gia Mộng, hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của ta?”
Tiểu Hỉ Nhi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Hôm nay tiểu thư trông có vẻ sinh động hơn thường ngày.
Mọi thứ đều giống y như giấc mơ của nàng!
Cố Gia Mộng lớn tiếng mắng linh hồn hồn: “Ngươi ra ngoài, đừng chiếm lấy cơ thể ta!” Sau đó, nàng vội quay về phía Tiểu Hỉ Nhi: “Ta mới là tiểu thư của ngươi, nàng ta không phải!”
Không ai nghe được lời của nàng.
“Cố Gia Mộng” cất tiếng nói với Tiểu Hỉ nhi: “Ngươi lui xuống đi. Hôm nay ta muốn tự mình tắm gội, không cần các ngươi hầu hạ.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Hỉ Nhi đáp một tiếng, lui ra ngoài.
Cố Gia Mộng lại cố gắng trở lại cơ thể mình, nhưng một lần nữa bị đánh văng ra xa. Thậm chí nàng còn xuyên qua bình phong, biến thành một linh hồn lơ lửng.
Nàng trơ mắt nhìn “minh” bước tới trước gương, ngắm nhìn gương mặt trong gương, vỗ nhẹ lên má, lại vén tóc lên, khẽ nói: “Thật là lãng phí.”
“Thật không ngờ, ông trời lại trao cơ hội xuyên không cho ta, còn trở thành một tiểu thư danh giá.” “Nàng” vuốt ve khuôn mặt trong gương, thở dài, “Đáng tiếc, thân phận và dung mạo của ngươi tốt như vậy mà lại sống thế này. Cha không thương, mẹ không yêu, ngay cả anh ruột cũng không thân thiết. Mặc dù ta không có toàn bộ ký ức của ngươi, nhưng một khi ta đã chiếm lấy cơ thể của ngươi, ta sẽ thay ngươi sống tốt. Ta là Cố Cửu Cửu, nói được làm được, ngươi cứ yên tâm ra đi.”
Cố Cửu Cửu chắp tay cầu nguyện, nhắm mắt lại.
Còn Cố Gia Mộng cảm thấy trước mắt tối sầm, không thể kiểm soát được mình, trôi lơ lửng ra ngoài.