Công Xã Thủy Nam thực chất là một vùng thuộc ngoại ô của Thượng Hải.
Đây là một công xã mới, được xây dựng bởi những người thoát khỏi nạn đói sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa, nằm ở thượng nguồn sông Thượng Hải, đất đai màu mỡ và tài nguyên phong phú, chỉ riêng vị trí, nó đã tốt hơn nhiều so với quê quán cũ của cô.
Chỗ Phương Hải đóng quân ngay bên cạnh xã, không gần cũng không xa, vị trí cũng không kém.
Triệu Tú Vân đánh giá xung quanh, mỗi tay dắt một đứa nhỏ, sau khi đăng ký ở cổng doanh trại,
mới lên xe.
Sát bên khu nhà dành cho gia đình quân nhân chính là doanh trại quân đội, Phương Hải liên tục dặn dò: “Trông con cẩn thận, đừng đi về phía bên kia.”
Mấy vấn đề kỷ luật như thế này Triệu Tú Vân gật đầu đồng ý, lại không ngừng thúc giục anh: “Chúng ta ở chỗ nào?”
Phương Hải dừng xe lại nói: “Đi ăn cơm trước đã.”
Anh còn nhớ mới nãy con mình đói khóc.
Triệu Tử Vân vốn là qua loa có lệ cho qua chuyện, bây giờ sờ sờ bụng, lại cảm thấy có hơi đói, nói: “Được, vậy ăn cơm đi.”
Khu gia đình quân nhân có nhà ăn, cũng giống như bên ngoài, cần phải có phiếu gạo và tiền.
Triệu Tử Vân nhìn thủ, đại khái là đã qua giờ ăn, đồ ăn còn lại toàn là những thử người khác không thích ăn, cũng không có đồ gì trẻ con thích ăn cả.
Cô hỏi ý kiến của con gái: “Hôm nay chúng ta ăn khoai tây sợi được không?”
Miêu Miêu còn ngủ, chỉ có Hòa Nhi đáp: “Dạ cũng được.”
Chính là tuy rằng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Phương Hải bưng mâm đồ ăn nói: “Kén ăn không phải là một thói quen tốt.”
Hòa Nhi nghe vậy nắm lấy ngón út của mẹ, lặng thinh không nói.
Triệu Tú Vân đột nhiên cảm thấy, cuộc sống tùy quân có lẽ càng tồi tệ hơn so với những gì cô đã nghĩ, ngắt lời nói: “Khoai tây sợi đi, lại thêm một quả ớt xanh, một miếng đậu hủ.”
Phương Hải lấy cơm xong, một nhà bốn người tìm một vị trí tốt ngồi xuống, trong lúc đó có người đến chào hỏi Triệu Tử Vân.
“Chào chị dâu.”
“Chị dâu đến rồi.”
Triệu Tư Vân không nhận ra người nào ở đây, mỉm cười đáp lại, cũng có người nói chuyện với mấy đứa nhỏ, Miêu Miêu sợ tới mức bám vào đùi mẹ.
Phương Hải không quen nhìn trẻ con nhút nhát như vậy, nói: “Sao lại nhát gan như thế.”
Kén cá chọn canh, lựa tới lựa lui, cái gì mình muốn thì mới lấy.
Triệu Tư Vân xoa xoa mà đứa bé nói: “Gà còn biết ổ lạ mà không đẻ trứng nói gì con nít, nó mới mấy tuổi đâu.”
Phương Hải “Xỉ” một tiếng nói: “Mẹ hiền chiều hư con.”
Lúc này Triệu Tư Vân cảm thấy quyết định tùy quân của mình có lẽ là một sai lầm lớn, cô bĩu môi không nói gì, nhỏ giọng dỗ con: “Ngồi ngay ngắn ăn cơm cho xong đi, ăn xong mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Hòa Nhi thật sự là một đứa bé hiểu chuyện, nghe thấy mẹ bận bịu thì sẽ giúp mẹ trông em, ngoan
ngoãn không gây rắc rối, lúc này cô bé cũng ngồi thẳng lên, hỏi: “Mẹ muốn làm gì ạ?”
Triệu Tử Vân một tay đỡ bé con, một tay ăn cơm, miệng còn trả lời: “Phải dọn dẹp vệ sinh, còn phải đi mua đồ, nếu không tối nay sẽ không có chỗ ngủ.”
Phương Hải một mình ngồi đối diện ba mẹ con, đang cảm thấy không dễ chịu, nghe vậy liền đắc ý dào dạt nói: “Anh dẫn em đi xem thử, ngay cả cỏ trong sân cũng nhổ sạch sẽ rồi.”
Coi như còn làm được chút việc.
Triệu Tú Vân đút cho Miêu Miêu một muỗng đậu hũ, chợt nhớ ra hỏi: “Không phải nói ở lầu hai
Sao?”
Trong thư viết như vậy còn gì.
Phương Hải thản nhiên nói: “Anh đối với cậu Trương rồi, nhà bọn họ nhiều người, phòng lầu hai rộng hơn một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play