Ngày 5 tháng 3 năm 1974.
Chuyến tàu từ La Bình đến Thượng Hải cũng đã đi một ngày một đêm, bị kẹt trong toa xe nhỏ, những đứa trẻ ngày thường ngoan ngoãn thì bây giờ cũng không thể chịu được.
Triệu Tú Vân một mình còn mang theo hai đứa trẻ, Phương Thanh Hòa bảy tuổi, và Phương Thanh Miêu ba tuổi.
Đứa lớn thì khá hơn một chút, nhưng Phương Thanh Miêu không nhịn được khóc: "Mẹ, con muốn xuống xe.
"Triệu Tú Vân ôm con gái nhỏ vào lòng dỗ dành, không đi được mấy bước, đứa lớn cũng nắm lại vạt áo của cô, sợ hãi gọi: "Mẹ.
"Bình thường đều là những đứa trẻ được tự do, nhưng trên xe tốt xấu lẫn lộn, Triệu Tú Vân chỉ có giữ con bên cạnh, mà bản thân cô, đã sớm ngồi không yên.
Biết rõ quãng đường còn xa, nhưng lại luôn luôn nhìn ra đường ngoài cửa sổ.
Toa xe của cô là giường nằm, mua vé giường trên dưới, đối diện là một đôi chị em, đều khoảng chừng tuổi đôi mươi, nam cả người mặc quân phục màu xanh, nữ mặc áo sơ mi vải thô.
Hai chị em đều đang đọc sách, thấy đứa trẻ bắt đầu khóc liền nhìn sang.
Triệu Tú Vân xoa đầu con gái lớn: "Xin lỗi, ồn ào ảnh hưởng hai người.
"Chị cười cười: "Không sao đâu, con nít mà.
"Triệu Tú Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, đây là chị em mới lên xe, trước là một đôi vợ chồng mới cưới, Miêu Miêu hừ một tiếng bọn họ cũng liếc mắt nhìn.
Đứa trẻ sợ người lạ, sau đó cũng không dám thở mạnh, hai chị em lại rúc vào góc giường, đến bây giờ vẫn chưa hết sợ.
Cô là sợ gây phiền phức cho người ta, đặt Miêu Miêu lên giường, từ trong túi xách lấy ra một cái bánh đào, chia làm hai nửa, cho mỗi đứa một nửa, cả đoạn đường, cô chỉ dựa vào chút thức ăn để giữ hai đứa trẻ.
Triệu Tú Vân lấy túi giấy: "Đồng chí, ăn bánh đào không?"Em trai trước là nhìn chị một cái, mới lắc đầu: "Không cần, mọi người ăn đi.
"Triệu Tú Vân cũng không làm gì, suy nghĩ ăn của người ta là không nên, mặc dù cô vừa mới lên xe cũng chia cho đôi vợ chồng, nhưng người ta lại trở mặt xem thường.
Nhưng mình đuối lý, cũng không nói gì, lúc này lại đầy nhiệt tình: "Không sao, ăn một cái đi, đứa trẻ một chút nữa cũng sẽ lại làm ồn, coi như là tôi xin lỗi trước.
"Cô đã nói như vậy, người chị đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn, chị dâu.
Chúng em họ Trần, chị dâu không biết xưng hô thế nào?"Triệu Tú Vân cười vui vẻ: "Tôi họ Triệu.
"Tình cờ gặp nhau, cũng không nói gì, người quen gặp mặt còn có ba phần ngại, huống chi chị em Trần gia nhìn giống như là người cẩn thận, dáng vẻ cũng không thường nói nhiều.
Triệu Tú Vân nhìn hai đứa trẻ lo cũng chưa xong, càng sẽ không đi hỏi thăm chuyện của người khác, vì vậy xong buồng xe của bọn họ tự nhiên cũng yên tĩnh hơn người khác một chút.
Nhân viên đẩy xe tới mới phá vỡ sự yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ cao giọng nói: "Thịt kho, thịt xào, cơm, có ai cần không?"Triệu Tú Vân nhanh chóng phản ứng: "Cần cần, một cân cơm, hai phần thịt kho.
Có súp không?"Nhân viên phục vụ: "Có, có súp trứng gà.
"Triệu Tú Vân lấy ra một ít tiền lẻ trong túi, nhận hai hộp cơm: "Thêm một phần nữa, bao nhiêu tiền?"Nhân viên phục vụ vừa bán vừa nói: "Một đồng mốt.
"Hơn hai phần cơm ba xu, một phần thịt kho ba xu rưỡi, một chén súp trứng gà một xu, đây chính là tiền lương của một công nhân.
Triệu Tú Vân là một người nội trợ, luôn luôn tiết kiệm, nhưng trên xe lửa không dùng phiếu.