Triệu Tử Vân oán thầm, không biểu hiện ra, bình tĩnh nói: "Cậu ấy nói như vậy, anh viết thư hỏi cậu ấy đi."
Hỏi chẳng lẽ có thể lấy về? Đây là chuyện gì chứ.
Phương Hải cau mày nói: "Quên đi."
Tinh cảnh lập tức cứng đờ, Hòa Nhi nhìn mẹ, rồi nhìn ba, kết luận, nguyên lai ba và người chủ đều cảng đó là một phe.
Cô muốn túm tóc em gái mình.
Miêu Miêu đang mơ màng ngủ, nhất thời khóc lớn lên.
Một mình Triệu Tử Vân là không nhìn thấy, chỉ xem cô bé làm ầm ĩ, nhẹ nhàng vỗ về
Miêu Miêu còn không chịu, đạp chân.
Thật là được voi đòi tiên.
Triệu Tư Vân nghiêm mặt nói: "Mẹ đếm tới ba."
Chiêu này hiệu quả nhất, Miêu Miêu biết nếu không dừng sẽ bị đánh, chỉ còn có thể khóc thút thít.
Triệu Tư Vân lấy giấy lau mũi cho cô, từ từ đứng lên nói: "Buồn ngủ phải không?"
Miêu Miêu tay lau nước mắt nói: "Đau đau."
Cô bé chưa được ba tuổi, nói lời cũng rõ, chỉ là không hoạt bát bằng chỉ, lại hướng nội. Triệu Tử Vân: "Đau sao? Miêu Miêu con nhìn xem, có con chim nhỏ."
Con lớn như vậy, cũng có lúc nháo không rõ mình xảy ra chuyện gì, cô cũng quen rồi.
Chỉ có Phương Hải vội vã hỏi: "Khó chịu chỗ nào? Nói với ba."
Triệu Tư Vân cản anh không kịp, Miêu Miêu ỷ thế than vẫn kêu lên: "Đau, đau đau!"
Khóc lớn kêu đau.
Phương Hải giống như trời sập, đậu xe qua một bên, tay chân luống cuống: "Sao thế? Bị làm sao?"
Anh từ chỗ lái muốn ôm con gái, Miêu Miêu lại càng bấu chặt vào lòng mẹ.
Thật là ai trong bụng đi ra ngoài thì người đó hiểu, Triệu Tú Vân không rõ ý nói: "Không có sao, anh lái đi."
Phương Hải ngạc nhiên: "Khóc thành như vậy rồi cũng không sao?"
Đúng vậy, nhìn qua dáng vẻ, Miêu Miêu khóc như thế, không biết còn cho là tẻ gãy chân.
Nhưng cái này có thể trách ai?
Triệu Tư Vân không nhịn được nói: "Đói, tới chỗ ăn cơm là được."
Thật ra thì các cô muốn xuống xe lửa rồi đi ăn cơm.
Phương Hải nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
Anh thu tay về lại bật máy, Triệu Tử Vân làm như không nghe thấy tiếng khóc, ra sức nói chuyện
khác.
"Miêu Miêu, nhìn xe hơi nhỏ."
"Miêu Miêu, chỗ đó có gì kìa."
Phương Hải nhìn qua gương chiếu hậu thấy tiếng khóc cũng nhỏ đi, cuối cùng nhìn bên ngoài cửa sổ, không nhịn được thở phào.
Người một nhà cũng miễn cưỡng coi là vui vẻ hòa thuận, nhưng bên trong vẫn còn cứng nhắc.
Giữa vợ chồng cứng nhắc, ba con cũng gượng gạo.
Triệu Tú Vân mới nhìn ra ngoài cửa sổ, xe càng đi càng cảm thấy không đúng, hỏi: "Đây là ra khỏi thành phố rồi?"
Phương Hải không biết làm sao dè dặt nói, "Ngoại ô, còn chưa ra khỏi thành phố."
Trong thư anh nói ba hoa chích chòe, không biết còn cho rằng anh đóng quân ở trung tâm thành phố.
Triệu Tú Vân dù chưa đi xa, nhưng những thứ ở quê vẫn luôn nhận diện được, chỉ tay hỏi: "Ngoại ô còn loại cây mạ này?"
Phương Hải ngượng ngùng nói: "Dân lấy thức ăn làm trời mà."
Triệu Tử Vân híp mắt hỏi: "Đây là ở đâu?"
Đi xe được nửa tiếng, đường càng lúc càng hẹp, không giống như ở Thượng Hải. Phương Hải cứng rắn nói: "Thượng Hải."
Bị vợ trừng một cái, liền sửa lời nói: "Ngoại ô xã Thủy Nam."
Triệu Tú Vân trong lòng nói: "Thì ra tôi đi ngàn dặm xa xôi, vẫn là ở nông thôn?"
Nhưng là cô tới Thượng Hải.
Phương Hải ở trong thư tránh nặng tìm nhẹ, lúc này nói, "Chúng ta chỗ này cách Tô Châu, mỗi tháng có một nửa lương thực cung ứng."
Triệu Tử Vân không tin lắm, hỏi: "Thật có
Xã ở quê cây mạ thu hoạch kém, cung ứng mỗi tháng cũng chỉ có hai ba cần, có con rít, căn bản không đủ ăn.
Phương Hải ra sức gật đầu nói: "Đúng, ngày mai đi làm thủ tục, thêm vào hộ khẩu có vốn ăn ngay."
Anh vừa nói vừa nhìn sắc mặt của vợ, thấy sắc mặt cô hơi bớt giận, thở phào.
Triệu Tú Vân chỗ nào không tức giận, có tức giận cũng không có cách, cô ngay cả công việc cũng bỏ, chẳng lẽ còn có thể quay trở về.
Cô thở dài, "Em chính là sợ không có việc."
Những người vốn có công việc như cô ấy, rất ít người chịu theo quân, bởi vì chỗ như thế này rất hẻo lánh, không có việc gì làm, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn đến Tây Bắc.
Không công việc, cũng không có tiền, trong tay không có tiền, trong lòng bất an.
Phương Hải còn cho là chuyện gì, vỗ ngực nói: "Bây giờ anh thăng 15 cấp, nuôi em và con không thành vấn đề."
Triệu Tư Vân cũng không có nghĩ như vậy, cô tới bây giờ cũng không hỏi tiền lương của Phương Hải, người ta cũng không muốn nói với cô, dĩ nhiên, cô cũng chưa từng nói qua. Dù sao mỗi tháng chuyển về 50 đồng, cũng đủ để cô và con dùng.
Vì vậy cô chỉ hỏi: "Sắp tới chưa?"
Xe ôm cua, Phương Hải nói: "Đi về phía trước là đến."
Triệu Tử Vân trong lòng bất mãn, hơn một tiếng, còn không biết xấu hổ gọi đây là Thượng Hải, muốn về quê lại, dù sao cũng là huyện thành La Bình.